Vương Quốc Hoa tắm xong đi ra, Sở Sở nói:
- Một người tên Tiếu Kính gọi tới, em nói với y là anh đang tắm. Ai vậy anh?
Vương Quốc Hoa cầm máy do dự một chút mới nói:
- Là trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Người này lần đầu thấy y thì cảm thấy y rất ôn hòa nhưng tiếp xúc mấy lần anh thấy người này không đáng tin. Đương nhiên đây chỉ là cảm giác.
Sở Sở cười nói:
- Em không phải hỏi chuyện giữa anh và đối phương, em không muốn ảnh hưởng đến phán đoán của anh.
Vương Quốc Hoa nghe xong không nhịn được tò mò nói.
- Sao, em không muốn cho anh biết ý kiến ư?
- Em không cảm thấy năng lực phán đoán của mình hơn anh, mà em cũng chưa tiếp xúc người này nên không tiện đánh giá.
Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ rồi gọi điện.
- Bí thư Quách, trưởng ban thư ký Tiếu đã đến Bắc Kinh, mai ngài có tiện gặp y không?
Quách Khánh Hạo rất dứt khoát nói.
- Có thể, 10h sáng mai ở quán trà lần trước.
Nói xong Quách Khánh Hạo dập máy như đang bận gì đó. Vương Quốc Hoa không nghĩ nhiều, hắn ôm eo vợ nói.
- Có gì càn anh giúp không?
Sở Sở dùng đầu cốc cốc ngực chồng.
- Đi đi, việc nhà anh giúp được gì chứ? Chỉ biết vướng người ta.
Vương Quốc Hoa nghe xong gật đầu nghiêm túc nói.
- Ừ, anh biết.
- Anh biết gì?
Vương Quốc Hoa không đáp mà cúi đầu chiếm đoạt miệng đối phương….
9h30 sáng Vương Quốc Hoa hẹn địa điểm gặp Tiếu Kính, đưa Tiếu Kính đến là một người phụ nữ. Vương Quốc Hoa vô thức nhìn qua, người phụ nữ này khá đẹp. Cô ta là ai Vương Quốc Hoa không hỏi, Tiếu Kính cũng không giải thích.
Xe kia rời đi Tiếu Kính mới chủ động đưa tay ra.
- Quốc Hoa vất vả rồi, tôi sẽ nhớ nhân tình này.
- Ngài quá lời rồi, tôi chỉ là người truyền lời mà thôi.
Vương Quốc Hoa mở cửa xe, Tiếu Kính ngồi ghế sau. Vương Quốc Hoa vừa khởi động xe, Tiếu Kính hỏi:
- Quốc Hoa, bí thư Quách có kiêng kỵ gì không?
Vương Quốc Hoa cũng không quay đầu lại nói:
- Cái này tôi không rõ, tôi cũng mới tiếp xúc với bí thư Quách một lần.
Tiếu Kính ồ một tiếng không nói nữa, Vương Quốc Hoa chăm chú lái xe. Đúng 9h55 xe dừng trước cửa quán trà. Nhân viên phục vụ sớm chờ ở dưới thấy xe liền đi lên hỏi.
- Là bí thư Vương Quốc Hoa phải không?
- Là tôi.
- Mời đi theo tôi.
Vẫn là trên tầng hai, Quách Khánh Hạo một mình ngồi đó đối diện là bức bình phòng, có hai cô gái đang hát cho y nghe.
Vương Quốc Hoa đứng ở cửa không lập tức đi lên, Tiếu Kính cũng đứng im. Lát sau nhân viên phục vụ vào nói gì đó, Quách Khánh Hạo lúc này mới quay đầu lại ra hiệu bọn họ có thể vào.
Vương Quốc Hoa đứng chờ tiếp, Tiếu Kính cũng đứng, Quách Khánh Hạo như không để ý hai người đứng hay ngồi, tay không ngừng vỗ vỗ trên đùi, nghe nhạc rất nhập tâm.
Vương Quốc Hoa theo bản năng nhìn Tiếu Kính, hắn phát hiện không ngờ đối phương lại có ý cười, Vương Quốc Hoa không khỏi ghi nhớ việc này vào trong lòng. Quách Khánh Hạo vừa vặn đứng lên nói:
- Hát hay, mọi người vất vả rồi.
Hai cô gái kia rất tự giác lui ra, Quách Khánh Hạo quay sang nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, cậu thấy bài hát thế nào?
Vương Quốc Hoa đáp lời:
- Bí thư Quách, tôi không hiểu cái nà.
Quách Khánh Hạo đầy thâm trầm nhìn Vương Quốc Hoa, phát hiện mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi y mới nói với Tiếu Kính.
- Là đồng chí Tiếu Kính hả? Anh cảm thấy bài hát vừa nãy thế nào?
Tiếu Kính suy nghĩ một chút mới nói.
- Tôi không hiểu nhiều nhưng cảm thấy giai điệu rất đẹp làm người ta muốn hô hấp theo nhịp điệu.
Quách Khánh Hạo có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, y gật đầu xoay người ngồi xuống.
- ngồi đi, sao đứng cả vậy?
Tiếu Kính cười cười ngồi xuống, Vương Quốc Hoa lại đứng nói.
- Bí thư Quách, nhà tôi có chút chuyện cần phải về làm cho xong.
Quách Khánh Hạo nhìn Vương Quốc Hoa, y gật đầu nói:
- vậy cậu đi đi.
Ra khỏi quán trà, Vương Quốc Hoa thở phào nhẹ nhõm. Hắn cẩn thận nghĩ lại xem vừa nãy mình làm có gì không ổn không, không có gì cả. Hắn chọn rời đi là do biết ý.
Câu hỏi vừa nãy của Quách Khánh Hạo đã làm Tiếu Kính và Vương Quốc Hoa để lộ thái độ. Tiếu Kính thể hiện rõ mình đi theo tiết tấu của Quách Khánh Hạo, Vương Quốc Hoa lại hàm súc thể hiện mình không muốn tham gia vào phân tranh ở tầm trên
Vương Quốc Hoa sau khi về bảo Sở Sở dọn hành lý rồi ra sân bay. Xong việc hắn gọi điện cho Từ Diệu Quốc, báo chuyến bay và tỏ vẻ đối phương chỉ cần lặng lẽ lên đón mình là đủ. Lần này hắn lên Bắc Kinh không cho nhiều người biết mấy.
Sáng hôm sau một nhà Vương Quốc Hoa lặng lẽ rời đi, trước khi đi cũng gọi điện báo cho ông bố vợ. Từ Diệu Quốc và Thang Tân Hoa chờ cửa ra đi lên đón chào hỏi.
Thang Tân Hoa đi ra xách hành lý, Vương Quốc Hoa và Sở Sở lên xe Coaster. Từ Diệu Quốc chuẩn bị khá chu đáo, đi xe du lịch này nên cả nhà Vương Quốc Hoa thêm bảo mẫu cũng không sợ chặt.
- Hai hôm nay tình hình thị xã vẫn ổn chứ?
Vương Quốc Hoa lên xe hỏi một câu, Từ Diệu Quốc nói:
- Tất cả đều bình thường.
Thang Tân Hoa nhìn Sở Sở rồi ngập ngừng định nói gì đó, Vương Quốc Hoa nhìn tới, Thang Tân Hoa mới nói:
- thị trưởng Cao nói hôm qua nhà đầu tư đã tới.
Vương Quốc Hoa nhìn Sở Sở, Sở Sở bế con nở nụ cười cúi đầu hôn con như không nghe thấy.
Vẫn còn sớm nên xe trực tiếp chạy về thị xã, lúc đến địa phần huyện Thượng Hà thì phía trước có cảnh sát cản đường chỉ huy xe đi vòng xuống đường cao tốc. Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn tới trước, Thang Tân Hoa rất chú ý phản ứng của lãnh đạo nên đáp lời.
- Hình như là có tai nạn giao thông.
Xuống khỏi cao tốc, xe muốn về thị xã phải đi qua huyện thành huyện Thượng Hà, đây là một trong mấy quận, huyện trực thuộc thị xã Thiết Châu. huyện Thượng Hà là huyện duy nhất chưa đổi thành quận.
Từ Diệu Quốc ở bên kịp thời nói.
- Bí thư, chuyện huyện Thượng Hà lên cấp thành quận đã được đề cập thời gian trước nhưng thị xã có biến hoá nên chuyện kéo dài. Bí thư huyện ủy Cung Hữu Mẫn, chủ tịch huyện Phùng Thụy đã từng đến văn phòng ngài báo cáo công việc.
Vương Quốc Hoa gật đầu nhìn đồng hồ.
- Đường này không đi nhanh được, tìm chỗ ăn đã, cũng muộn rồi.
- Bí thư, có nên thông báo với huyện một tiếng không?
Từ Diệu Quốc xin chỉ thị, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không cần thiết.
Xe từ từ tiến vào huyện thành, xe đang đi trên đường lại thấy đằng trước khá loạn như có không ít người đang chạy trốn gì đó. Chỉ thấy ở một ngã tư đường có mấy chục người chạy tới trong tay đều cầm côn gậy, phía sau còn có ba chiếc xe rú còi inh ỏi.
Tiểu Triệu kịp thời dừng xe ở ven đường, Thang Tân Hoa mở cửa xuống xe.
- Tôi xuống xem sao.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Cẩn thận một chút.
Thang Tân Hoa xuống xe chạy ra ngoài khoảng mười phút thì quay lại.
- Bí thư, tôi hỏi rồi, nghe nói có một đám côn đồ đập phá nhà hàng còn chém người bị thương. Nghe nói người ở nhà hàng đó chống lại, hai tên côn đồ cũng bị chém.
Thang Tân Hoa báo cáo xong, Vương Quốc Hoa nhíu mày nhìn Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc nói:
- Tôi có quan hệ rất bình thường với Cung Hữu Mẫn, nghe nói y khống chế khá tốt ở huyện.
Thang Tân Hoa bổ sung thêm.
- Nghe quần chúng xung quanh nói nửa năm gần đây huyện thường xuyên xảy ra các vụ ẩu đả như vậy.
Từ Diệu Quốc nói:
- Bí thư, có cần thông báo với các đồng chí trong huyện không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Không cần, như vậy đi, anh đi tìm người đáng tin tìm hiểu tình hình xem sao.