Phù Diêu

Từ Diệu Quốc cũng hiểu ý của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đang thể hiện sự tin tưởng vào y. Từ Diệu Quốc cẩn thận suy nghĩ một chút thấy Vương Quốc Hoa từ lúc nhận chức đến giờ đều có biểu hiện ôn hòa, nhất là đối với đồng chí bên dưới.

- Bí thư, hay là xem một chút nữa. Tôi bảo Tiểu Triệu xuống tìm hiểu tình hình.

Từ Diệu Quốc đề nghị, Vương Quốc Hoa gật đầu càng làm Từ Diệu Quốc thêm bình tĩnh.

Tiểu Triệu xuống tìm hiểu tình hình, Thang Tân Hoa đi mua vài chai nước, hai vị lãnh đạo ở trên xe. Vương Quốc Hoa ngồi nghe Từ Diệu Quốc giới thiệu về tình hình huyện Thượng Hà. Đoàn khảo sát đầu tư tỉnh Nam Thiên lần trước tới thị xã Thiết Châu, huyện Thượng Hà đã rất cố gắng nhưng hiệu quả khá bình thường. Nguyên nhân chủ yếu là do tính bài ngoại của dân chúng huyện Thượng Hà. Trong các cán bộ thường vụ huyện ủy huyện Thượng Hà bây giờ chỉ có chủ tịch huyện là không phải dân bản địa.

Huyện Thượng Hà là huyện nông nghiệp truyền thống, kinh tế mấy năm nay phát triển khá chậm cho nên lần này toàn thể huyện đã cố gắng thu hút đầu tư, thậm chí còn tổ chức hoạt động chuyên môn.

Từ Diệu Quốc nắm giữ khá nhiều tin tức nên báo cáo gần như đầy đủ những gì Vương Quốc Hoa cần biết. Gần mười phút sau Tiểu Triệu thở hổn hển chạy về. Vương Quốc Hoa ném cho y chai nước.

- Uống nước rồi nói.

- Bí thư, tôi đã hỏi xong, đám người kia không phải nhằm vào nhà hàng mà là mấy người ăn trong đó. Mấy người kia mở một hàng game nhưng gần đây bị đập phá ba lần, hôm nay bọn họ không mở cửa mà tới quán ăn rồi bị người chém. Mấy người này chống cự chạy vào bếp lấy dao chém đối phương.

- Vậy Công an huyện đây? Sao không quản chứ?

Tiểu Triệu nói:

- Cái này tôi hỏi vài người nhưng người ta không nói nên tôi phải về. Đúng, lúc về có người còn nói một câu là người ở ngoài đừng có mà xen vào làm gì.

Vương Quốc Hoa nhìn sang Từ Diệu Quốc, Từ Diệu Quốc hiểu ý nói:

- Nếu không ngài và phu nhân về, tôi ở lại tìm hiểu.

- Như vậy cũng được, Tân Hoa và Tiểu Triệu đưa Sở Sở về trước, hai chúng ta ở lại.


Vương Quốc Hoa có quyết định, Từ Diệu Quốc cũng không có ý khuyên lại. Theo kinh nghiệm của y thì chuyện mà Vương Quốc Hoa đã quyết định thì khó ai lay động được. Chẳng qua Từ Diệu Quốc vẫn nhìn thoáng qua Sở Sở, y hơi lo nếu Vương Quốc Hoa ở lại, hy vọng Sở Sở khuyên.

Ai ngờ Sở Sở lại coi như không phát hiện, cô lấy một chiếc áo khoác đưa cho Vương Quốc Hoa.

- Tối lạnh anh mặc nhiều một chút.

Từ Diệu Quốc sớm biết rõ xuất thân của Sở Sở, người phụ nữ có hoàn cảnh như vậy mà lại hiền thục, thông tình đạt lý đến thế đúng là đáng quý. Từ Diệu Quốc thầm nghĩ như vậy và biết không thể nào khuyên Vương Quốc Hoa về trước được.

Dặn vài câu Vương Quốc Hoa khoác túi, Từ Diệu Quốc cắp cặp đứng ven đường. Nhìn xe đi xa, Vương Quốc Hoa chỉ chỉ vào nhà nghỉ ven đường.

- Vào ở đã.

Từ Diệu Quốc nhìn qua rồi nói:

- Tôi nghĩ không nên ở lại đây, tối sợ không an toàn.

Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Từ Diệu Quốc giải thích:

- Là như thế này, ngài thấy không, đằng trước là bến xe nên đây có thể nói là nơi loạn nhất huyện thành.

Vương Quốc Hoa gật đầu đồng tình.

- Vậy chúng ta đổi sang nơi khác.

Từ Diệu Quốc lấy máy điện thoại ra.


- Tôi gọi người một chút, phó chủ tịch huyện Thượng hà – Trịnh Hoa Đông, y đã làm ở đây hơn ba năm nên hiểu khá rõ tình hình.

Vương Quốc Hoa không nói gì, Từ Diệu Quốc sang bên gọi điện, lát sau quay lại nói.

- Y sẽ đến ngay, điều cần dặn tôi đã dặn.

Vương Quốc Hoa chưa nói gì, hắn thể hiện tin tưởng vào cách làm việc của đối phương. Từ Diệu Quốc thầm cảm kích trong lòng.

…..

Trịnh Hoa Đông vốn làm trên Sở Giáo dục nhưng không biết sao lại xuống Cục giáo dục thị xã làm việc. Lúc bí thư Lao còn đương chức đã cân nhắc vài nhân tố điều chỉnh bộ máy ủy ban huyện Thượng Hà, Trịnh Hoa Đông lúc ấy là chánh văn phòng Cục được điều xuống làm phó chủ tịch huyện. Cũng bởi vì như vậy nên Từ Diệu Quốc có tiếp xúc với Trịnh Hoa Đông vài lần, hơn nữa về sau cũng thi thoảng có liên lạc.

Không lâu sau một chiếc xe chạy tới, một người đàn ông trung niên đi xuống, khoảng 40 tuổi, mặt không râu, dáng không cao chỉ tầm 1m65.

- Trưởng ban thư ký, ngài nói không kinh động ai khác nên tôi đi xe của em vợ, xin lỗi ngài, cái này ..

Y vừa dứt câu thấy Vương Quốc Hoa đứng bên không khỏi ngẩn ra. Y nhận ra Vương Quốc Hoa vì thế cổ hơi rụt giờ càng rụt ác hơn.

Vương Quốc Hoa cười cười đi lên đưa tay ra.

- Đồng chí Trịnh Hoa Đông, làm phiền anh rồi.

Vương Quốc Hoa chủ động làm Trịnh Hoa Đông hoảng hốt, tay đổ mồ hôi.

Ngoài mặt Trịnh Hoa Đông khá bình thường nếu không phải bàn tay thì đúng là không biết tâm trạng khẩn trương của y.


- Bí thư Vương, không ngờ ngài cũng ở đây, đúng là, ngài xem tôi làm việc kìa…

Trịnh Hoa Đông hơi lắp bắp nói. Từ chức vụ mà nói Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy là người nắm quyền lực cho hướng đi trong vài năm tới của Trịnh Hoa Đông. Vừa nãy nghĩ tới gặp Từ Diệu Quốc đã làm Trịnh Hoa Đông hơi hốt hoảng, bây giờ không ngờ còn phải đối mặt với bí thư thị ủy.

- Lên xe rồi nói.

Vương Quốc Hoa rất quyết đoán dùng hành động trấn án Trịnh Hoa Đông. Lên xe Vương Quốc Hoa ngồi vào vị trí chính giữa, Trịnh Hoa Đông chuẩn bị lên ghế trên ngồi thì Vương Quốc Hoa bảo y ngồi xuống cạnh mình.

Cử động này làm Trịnh Hoa Đông thoáng kinh ngạc rồi bình tĩnh ngồi xuống. Trịnh Hoa Đông nhanh chóng bình tĩnh như vậy đúng là nằm ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa. Hắn thầm nghĩ tên này ban đầu có vẻ có chút khẩn trương là vì đột nhiên thấy mình, bây giờ nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, từ đó có thể thấy bản lĩnh của người này.

- Tôi từ tỉnh về, xe đến đây thì hỏng và được kéo đi sửa.

Vương Quốc Hoa cười cười giải thích. Hắn vốn không cần làm như vậy nhưng do tôn trọng đối phương nên mới nói.

Người đàn ông đang lái xe không ngừng quay đầu lại nhìn gặp phải ánh mắt nghiêm khắc của Trịnh Hoa Đông đành phải ngoan ngoãn yên tâm lái xe.

- Không biết xe đưa đến cửa hàng nào, tôi có thể bảo người đi xem một chút.

Trịnh Hoa Đông có chút do dự rồi cẩn thận hỏi.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.

- Không cần thiết, đúng, đồng chí Trịnh Hoa Đông không phải người địa phương?

Trịnh Hoa Đông nói:

- Tôi là người Thần Châu, vợ tôi là người huyện Thượng Hà, ở xã Vượng mã.

Tên này Vương Quốc Hoa hình như có chút ấn tượng, hắn nhìn Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc lập tức có giải thích.


- Một điểm quan trọng của hạng mục điện phân nhôm là ở quận Hà Hà. Vì xác định xem hạng mục này đặt ở đâu mà hai quận, huyện đã có không ít tranh chấp. Thị trưởng Hác về nguyên tắc ủng hộ quận Hạ Hà, chẳng qua ở xã Vượng mã cũng có thể tranh thủ chút hạng mục nhỏ. Cái này vẫn chưa có văn bản quyết định, bên dưới vì thế vẫn tranh chấp.

- Ồ.

Vương Quốc Hoa gật đầu đổi sang việc khác.

- Vừa nãy lúc xe hỏng tôi thấy một vụ đánh nhau, đợi lâu như vậy mà không thấy cảnh sát đến xử lý. Chuyện này lạ thật.

- Cảnh sát? Cảnh sát là người một nhà với đám kia?

Lái xe xen miệng vào, Vương Quốc Hoa nghe xong sửng sốt, Trịnh Hoa Đông vội vàng nói.

- Chú ý lái xe của cậu đi.

Vương Quốc Hoa thấy thế cười nói:

- Đồng chí Trịnh Hoa Đông, để người ta nói chuyện chứ. Anh kia tên gì vậy?

Lái xe khoảng trên 30 tuổi, y bị Trịnh Hoa Đông nói nên không dám đáp lời. Vương Quốc Hoa thấy y liên tiếp nhìn Trịnh Hoa Đông nên không nhịn được cười.

- Đồng chí Trịnh Hoa Đông.

Trịnh Hoa Đông lúc này mới tức giận nói.

- Bảo cậu nói cơ mà, câm à?

- Vị lãnh đạo này, tôi tên là Văn Quốc, mở một quán nhỏ kiếm chút tiền, thực ra tôi cũng không biết nhiều chỉ nghe người ta nói mà thôi.

Vương Quốc Hoa cười cười không tin là thật. Hắn quay sang nói với Từ Diệu Quốc.

- Lão Từ, về tới thị xã thì anh mời Dư Mậu Hoa đến văn phòng tôi. Tình hình an ninh trật tự một quận, huyện tốt hay xấu có quan hệ đến hoàn cảnh phát triển kinh tế, quan hệ đến dân chúng có thể an cư lạc nghiệp hay không, không thể chậm trễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận