Huyện Thượng Hà (3)
Vương Quốc Hoa nói khá trịnh trọng, Từ Diệu Quốc lập tức lấy sổ ra ghi chép. Trịnh Hoa Đông thầm nghĩ viết chữ trên xe mình cũng làm được. Nhưng vấn đề là Trịnh Hoa Đông có quy hoạch rõ ràng cho tương lai. Y trước cũng là thanh niên nhiệt huyết nhưng dựa nhầm người vì thế 40 tuổi mới làm tới chức phó chủ tịch huyện, đời này về cơ bản là như vậy. Bây giờ làm vài năm lấy lý lịch, may mắn có thể lên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm hai năm rồi có thể lên cấp chính huyện, nếu tốt hơn chút nữa thì khi về hưu có thể lên làm đến chức phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã.
Đương nhiên nếu vận mệnh tốt thì có lẽ làm được đến cấp phó thị trưởng. Chẳng qua loại vận mệnh này còn có tỷ lệ trúng thấp hơn cả xổ số. Mấy năm trước đồng chí phó chủ tịch tỉnh Sa cũng là người ngoài Đảng, Trịnh Hoa Đông may mắn gặp qua, đáng tiếc năm ngoái vị phó chủ tịch tỉnh này đã lui. Vừa nãy nhận được điện của Từ Diệu Quốc, Trịnh Hoa Đông có thể nói là mừng như điên. Trưởng ban thư ký ở huyện Thượng Hà không tìm lãnh đạo huyện ủy mà gọi cho mình, tức là mình có chút vị trí trong mắt trưởng ban thư ký. suy nghĩ một chút, Trịnh Hoa Đông gọi em vợ đi ra bảo hắn lái xe cho yên tâm.
Trịnh Hoa Đông sau cơn khiếp sợ vì không nghĩ Vương Quốc Hoa có mặt ở đây cũng dần dần bình tĩnh lại nhưng y lại rơi vào trạng thái mơ hồ. Y suy nghĩ mãi lời vừa rồi của Vương Quốc Hoa, không biết có ý gì sâu hơn không?
Trịnh Hoa Đông không có bao thời gian để suy nghĩ. Vương Quốc Hoa dặn Từ Diệu Quốc xong đã quay sang nói với y.
- Đồng chí Hoa Đông, anh làm ở huyện Thượng Hà ba năm thì có hiểu nhiều về tình hình của huyện không?
Trịnh Hoa Đông vội vàng nói:
- Tôi biết tình hình cơ bản.
Dứt câu Trịnh Hoa Đông lại giật mình, Bí thư Vương có phải là lén đi khảo sát không?
Suy nghĩ này thoáng hiện lại khiến Trịnh Hoa Đông thấy cơ hội của mình đã đến. Mình chỉ cần được Bí thư Vương có ấn tượng tốt, sau đó làm ra chút thành tích ở huyện Thượng Hà thì hai năm sau có thể vào làm phó chánh văn phòng ủy ban thị xã rồi tương lai thành phó thị trưởng cũng không phải hy vọng xa vời.
- Anh rể, đi đâu bây giờ?
Triệu Văn Quốc rất không biết ý mở miệng nói, Trịnh Hoa Đông có chút tức giận trừng mắt nhìn y. Trịnh Hoa Đông có thể nói là khá thảm ở huyện Thượng Hà này. Y phụ trách quản lý thể dục, tôn giáo, dân chính, trong tay không có bao quyền lực. Nếu y làm tốt thì ông em rể đã không phải chạy xe tải kiếm cơm. Tên này trước làm ở phòng dân chính một thời gian nhưng kêu gì mà tiền lương thấp không bằng sắm xe mở cửa hàng tự chạy. Có ông anh rể làm phó chủ tịch huyện thì cảnh sát giao thông có giữ hắn cũng chỉ nói vài câu rồi cho đi mà.
Mẹ nó chứ, giá trị một tên phó chủ tịch huyện chỉ được như vậy đúng là …
- Bí thư, khách sạn tốt nhất ở huyện Thượng Hà …
Trịnh Hoa Đông vừa nói, Từ Diệu Quốc đã cắt ngang.
- Hoa Đông, tôi nhớ nhà anh là nhà riêng thì phải?
Trịnh Hoa Đông giải thích:
- Huyện có phân nhà nhưng tôi không vào ở. Nhà vợ tôi khá rộng, ông bà đã mất, tôi lại thích yên tĩnh nên tìm chút tiền sửa lại và dọn vào đó ở. Ngoài ra người nhà em vợ tôi cũng ở đó.
Y thuận miệng nói nói xong còn mang theo chút oán giận. Gì chứ, chính là vợ y nhỏ hơn y 16 tuổi, trước từng là học trò của y. Việc em vợ ở cùng cũng là ý của vợ. Trịnh Hoa Đông không thích mấy, toàn bộ tiền ăn uống chi tiêu của nhà em vợ đều dồn lên người y.
- Bí thư, hay là đến nhà đồng chí Hoa Đông ở?
Từ Diệu Quốc đưa ra đề nghị.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa gật đầu làm Trịnh Hoa Đông choáng váng vì hạnh phúc đột nhiên ập tới.
Chờ Trịnh Hoa Đông từ hạnh phúc tỉnh lại thì xe đã dừng trước sân. Đây là căn nhà ba tầng với diện tích trên trăm mét vuông, sân rộng gần 200 mét, tầng một là phòng khách, phòng ăn. Nhà Trịnh Hoa Đông ở tầng hai, nhà Triệu Văn Quốc ở tầng ba.
Vợ Trịnh Hoa Đông – Triệu Ngọc Phân vừa vặn ở nhà, nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa. Thấy Trịnh Hoa Đông xuống xe cô ả có chút oán giận nói.
- Anh làm gì vậy hả? Triệu Văn Quốc lái xe kiếm chút tiền đâu dễ mà cứ sai này sai kia.
Câu này làm Trịnh Hoa Đông đỏ mặt chỉ muốn tìm lỗ mà chui. Trịnh Hoa Đông vốn sợ vợ nhưng lần này lại hung dữ trừng mắt nhìn Triệu Ngọc Phân rồi nhỏ giọng nói.
- Nói gì vậy hả, lãnh đạo thị ủy đến nhà còn không mau pha trà.
Triệu Ngọc Phân nghe còn không tin định đốp trả nhưng lại thấy là lạ, tên này sao dám nói mình như vậy? Đạo lý này rất đơn giản, Triệu Ngọc Phân vội vàng nói.
- Ôi, em đi ngay.
Trịnh Hoa Đông đuổi theo nói.
- Việc này cấm nói linh tinh, ảnh hưởng đến chuyện của lãnh đạo thì đừng có trách.
Triệu Ngọc Phân thấy chồng trịnh trọng như vậy lại không giận mà thầm vui. Xem ra chồng mình nói thật. Lãnh đạo thị ủy đối với Triệu Ngọc Phân mà nói là bậc thang tiến bộ của chồng. Về phần lãnh đạo nào tới thì không quan trọng, chủ yếu là tới nhà là đủ.
Lao vào nhà, Triệu Ngọc Phân vội vàng đứng trước gương chải lại tóc rồi mới lấy trà Bích loa xuân cất kỹ ra.
Căn nhà khá sạch sẽ, bên trong sân còn trồng cây, trời thu mà sân không có lá rụng đủ thấy sự cần mẫn của chủ nhà.
Trịnh Hoa Đông dẫn hai lãnh đạo vào phòng khác, em vợ Triệu Văn Quốc đuổi theo lại gặp phải ánh mắt đe dọa của anh vợ đành phải ngoan ngoãn chờ ở sân. Triệu Văn Quốc cũng khá thức thời, cũng biết không có ông anh vợ thì mình có là gì ở huyện này chứ.
Triệu Văn Quốc không đi xa mà chờ ở sân xem có gì cần sai bảo không?
- Mời lãnh đạo dùng trà.
Triệu Ngọc Phân đứng ở phòng khách mỉm cười chào đón, trà đã được pha xong chỉ đợi người vào uống.
- Đồng chí Hoa Đông, trưa nay Bí thư Vương không ăn.
Từ Diệu Quốc nhắc một câu, Trịnh Hoa Đông giờ mới nhớ Vương Quốc Hoa từ tỉnh về đi ngang qua huyện. Y vội vàng nói với vợ.
- Chuẩn bị mấy món ăn, bảo Triệu Văn Quốc đi mua hai chai rượu ngon.
Triệu Ngọc Phân nhìn Vương Quốc Hoa mà khá lạ, lãnh đạo gì mà trẻ như vậy? Chồng mình lại còn cung kính với đối phương nữa chứ, ngay cả tên Từ Diệu Quốc cũng không dám đi trước đối phương.
- Vâng, anh tiếp lãnh đạo, em đi chuẩn bị.
Triệu Ngọc Phân đi ra một đoạn rồi vẫy vẫy chồng.
- Hoa Đông, anh lại em nhờ chút.
Trịnh Hoa Đông xin phép hai vị lãnh đạo mới đi ra.
Trịnh Hoa Đông ra ngoài nhỏ giọng nói:
- Chuyện gì vậy?
- Hai vị lãnh đạo này là ai thế? Anh không nói em không biết mau rượu gì?
Triệu Ngọc Phân nói làm Trịnh Hoa Đông dở khóc dở cười, y biết vợ mình giải thích nhầm, còn tưởng Vương Quốc Hoa là phó thị trưởng bình thường.
- Bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa, trưởng ban thư ký Từ Diệu Quốc đó.
Trịnh Hoa Đông nói xong quay đầu định đi vào nhưng bị vợ túm chặt tay, cô ả có chút khẩn trương nói:
- Em không nghe nhầm chứ?
Trịnh Hoa Đông không nói gì mà chỉ nhìn vợ, Triệu Ngọc Phân dùng tay trái véo tay phải thấy đau mới nói.
- Trời ạ, dưới gầm giường em dấu hai chai Mao đài, cái này trước bố không nỡ uống ….