Một lần nữa gặp lại, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận sự biến hoá của hai vị này, Cao Nguyên trầm ổn như núi, Ngôn Lễ Hiếu giở tay nhấc chân là lộ quan uy.
- Cao Nguyên, Hàng không Nam Thiên không phải là công ty trực thuộc trung ương sao? Sao anh lại trà trộn vào hàng ngũ cách mạng?
Vương Quốc Hoa vứt bỏ đề tài nghiêm túc kia, chuyển sang việc khác. Cao Nguyên thấy Vương Quốc Hoa có vẻ không thích không khí nghiêm túc nên cũng nở nụ cười nói.
- Xin lỗi, tôi là phó tổng giám đốc công ty nên không dám so với hai vị. Cậu nhìn lão Ngôn xem, bây giờ đi đến đâu đều là mặt chết.
Ba người cùng nở nụ cười, không khí tốt hơn rất nhiều.
- Không nói nhiều, tôi đặt vị trí rồi, khách sạn Phương Nguyên.
Ngôn Lễ Hiếu nở nụ cười mà đàn ông đều hiểu, Cao Nguyên dùng vai đẩy đẩy vai Vương Quốc Hoa.
- Tổng giám đốc Hoàng kia thế nào?
- Việc riêng, hai vị biết thế nào là việc riêng không?
Vương Quốc Hoa không giả vờ, trực tiếp bỏ qua đề tài này.
- Tổng giám đốc Hoàng thật ra nói với tôi là bữa tối nay sẽ được ăn bào ngư loại thượng hạng. Tôi nói với Cao Nguyên, nếu hôm nay chỉ có hai chúng ta thì Tổng giám đốc Hoàng có rộng rãi như vậy không?
Ngôn Lễ Hiếu hỏi, Cao Nguyên phối hợp gật đầu nói.
- Đúng thế, Tổng giám đốc Hoàng tẩm bổ cho chúng ta cũng phí công mà, nói đúng ra là chúng ta nhờ phúc của Quốc Hoa.
Ba người lại cười, da mặt Vương Quốc Hoa khá dày nên không đỏ, chẳng qua hắn cũng không tiếp tục đề tài này. Hắn rời chiến trường.
- Vậy bữa trưa nay là ai tiếp đón?
Cao Nguyên nói:
- Đương nhiên là Trác Quốc Khánh, không chừng chủ tịch tỉnh Đoạn còn có thể xuất hiện nữa. Quốc Hoa, chủ tịch tỉnh khen cậu như vậy, đến thị xã Giang Đông cậu không thể không ra sức.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng.
- Tôi đâu có yêu cầu làm thế, mà nói ra người trong tổ đi theo tôi trên đường không ngừng than oán. Phó chủ tịch tỉnh Diêu bên tôi dẫn một tổ khác đến tỉnh Sơn Hải đó.
Ngôn Lễ Hiếu nhíu mày nói.
- Không đúng, sao lại chia binh hai đường, tổng cộng có bao người chứ. Cậu đây là thoát ly tổ chức, tỉnh Đông Hải bố trí như thế nào vậy hả?
Vương Quốc Hoa cười giải thích.
- Tôi đoán là kế điệu hổ ly sơn, phó chủ tịch tỉnh Diêu chắc là sẽ bị điều chỉnh. Về phần tôi gây chuyện nên phải tránh sóng gió.
Hai người kia hứng thú hỏi tới, Vương Quốc Hoa nói qua chuyện mới xảy ra, nghe xong hai người kia đều nhíu mày.
- Đám sâu mọt kia tim quá đen, tiền gì cũng dám nhét vào túi.
Cao Nguyên không phải kẻ thanh liêm nhưng y cảm thấy loại tiền này mà cũng ăn là quá thiếu đức. Ngôn Lễ Hiếu thật ra khá bình tĩnh.
- Cái này tính gì chứ? Trong mắt đám người này dân chúng chỉ là cỏ rác.
….
Khu nghỉ dưỡng Việt Sơn không có gì biến hóa, nhưng thật ra thành phố Việt Châu biến hóa rất lớn, Vương Quốc Hoa mới rời hơn năm mà như đã không nhận ra thành phố này. Theo kinh tế phát triển nhanh chóng, thành phố Việt Châu có thể nói là thay da đổi thịt hàng ngày. Trong một tương lai khá dài sắp tới, kinh tế Trung Quốc sẽ duy trì xu thế phát triển nhanh chóng, mãi tới khi nguy cơ kinh tế Âu Mỹ bộc phát mới khiến kinh tế Trung Quốc bị ảnh hưởng mà phát triển chậm lại.
Đời trước Vương Quốc Hoa chứng kiến kinh tế thế giới suy thoái khiến các ngành gia công sản xuất của Trung Quốc bị ảnh hưởng nặng nề. Đời này Vương Quốc Hoa mặc dù biết xu thế phát triển của tươngg lai nhưng cũng không thể làm gì nhiều. Đây là giai đoạn kinh tế Trung Quốc phát triển tốt nhất, đồng thời cũng là giai đoạn nền kinh tế thị trường Xã hội chủ nghĩa thể hiện sức sống mãnh liệt nhất. Ở xu thế phát triển tốc độ cao này nên các mối tai họa ngầm một lần nữa bị bỏ quên, cuối cùng tạo thành những vụ động đất về mặt kinh tế ở khắp nơi.
Đoàn khảo sát tiến vào khu nghỉ dưỡng coi như là đãi ngộ rất cao. Thượng Quan Thiên Phúc quả nhiên trực tiếp trở về tỉnh ủy, Trác Quốc Khánh không đi, y thay mặt Ủy ban nhân dân tỉnh tiếp đón đoàn khảo sát Đông Hải tới. Đến đều là cán bộ cấp phó giám đốc sở trở lên, còn có thư ký đi theo cho nên việc dàn xếp chỗ ở đều do thư ký phụ trách. Các thành viên trong đoàn đều ngồi ở sảnh uống café nghỉ ngơi thuận tiện trao đổi với quan chức bên phía tỉnh Nam Thiên.
Tổ trưởng, phó tổ trưởng tự nhiên là ngồi nói chuyện với Trác Quốc Khánh. Trác Quốc Khánh đưa một tờ lịch trình cho Vương Quốc Hoa xem, đây là khách khí cần thiết. Vương Quốc Hoa cũng khách khí tỏ vẻ làm phiền các đồng chí Nam Thiên, hắn cũng chăm chú đọc qua. Xem xong Vương Quốc Hoa tỏ vẻ không có vấn đề rồi nói:
- Trưởng ban thư ký Trác, có phải nên để các đồng chí nghỉ một ngày không. Ba ngày cuối đến Bắc Sơn theo tôi thấy nên hủy, các đồng chí Đông Hải đến Nam Thiên là không dễ.
Mặc dù có chút hờn giận nhưng Trác Quốc Khánh không nói, y rất dứt khoát chấp nhận đề nghị của Vương Quốc Hoa. Nhưng thật ra Hoàng Thăng có chút khẩn trương, y lo Vương Quốc Hoa muốn thay đổi lịch sẽ chọc giận địa chủ, lúc tiếp đón sẽ không chu đáo. Tuy lo lắng nhưng Hoàng Thăng không nói ra.
Hoàng Thăng không thích thái độ của Vương Quốc Hoa. Trác Quốc Khánh là trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh, tự mình đến bố trí, đưa lịch trình đã là tốt rồi, tên Vương Quốc Hoa này còn chọn béo bỏ gầy, quá to gan.
Tóm lại tâm trạng của Hoàng Thăng rất phức tạp, bất mãn vì sự ngông cuồng của Vương Quốc Hoa, lại kiêng kỵ tên này có lai lịch. Xe vào tận sân bay đón người, trưởng ban thư ký tỉnh ủy, ủy ban tỉnh cùng xuất hiện đón máy bay, nếu như phó chủ tịch Diêu dẫn đoàn mà như vậy thì còn có lý.
Trác Quốc Khánh ngồi nói chuyện một lát, trên mặt luôn duy trì vẻ khách khí. Không lâu sau mọi người vào phòng ăn, vừa ngồi xuống Trác Quốc Khánh đang thay mặt ủy ban tỉnh giơ chén lên chuẩn bị chúc mọi người thì cửa lại được đẩy ra.
Trác Quốc Khánh căm tức nhìn cửa thầ nghĩ tên nào lỗ mãng như vậy chứ. Nhưng thấy rõ là ai lại làm mắt y trợn tròn. Đây không phải thư ký Lý Cư Bằng của bí thư Hứa sao? Thư ký LÝ đẩy cửa mà khẽ cau mày, cửa này hỏng hay sao mà mình chỉ hơi đẩy đã có tiếng động đến vậy? Sao không ai sửa chứ. Lý Cư Bằng có chút lo lắng quay đầu lại nhìn thấy sếp như không nghe thấy gì, Hứa Nam Hạ vẫn mỉm cười tiến vào.
Vương Quốc Hoa phản ứng rất nhanh, vù đứng lên lớn tiếng nói:
= Các đồng chí, bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên, bí thư Hứa đến thăm mọi người, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Nói xong hắn dẫn đầu vỗ tay.
Đoàn bên Đông Hải gồm cả thư ký mới có 22 người, thêm các đồng chí bên ủy ban tỉnh Nam Thiên cũng là có mấy chục người. Những người này bình thường muốn thấy bí thư tỉnh ủy đều là nhìn từ xa, đâu thể nào thấy bí thư Hứa ở khoảng cách gần như thế này?
Vương Quốc Hoa đi nhanh lên, từ xa đã đưa hai tay ra. Ở một vị trí thích hợp, Vương Quốc Hoa dùng tay bắt tay Hứa Nam Hạ.
- Bí thư Hứa, sao có thể kinh động ngài chứ?
- Tôi sao có thể không đến thăm các đồng chí đơn vị anh em chứ? Hơn nữa cậu là cán bộ tờ tỉnh Nam Thiên đi ra, đây coi như về quyê mẹ. Nếu về quê mẹ tôi là phụ huynh sao có thể không xuất hiện?
Hứa Nam Hạ mỉm cười nói khác hẳn vẻ nghiêm túc thường ngày.
Hứa Nam Hạ đã đến, việc chúc rượu đương nhiên sẽ do ông phụ trách. Trác Quốc Khánh không dám tỏ vẻ bất mãn, ai có thể nghĩ là bí thư tỉnh ủy tự mình đến chứ? Quá mơ hồ rồi.
Hứa Nam Hạ bưng chén mời toàn thể mọi người và uống cạn, các cán bộ từ Đông Hải tới đều giật mình, hốt hoảng. Nam Thiên là tỉnh đứng đầu về kinh tế của Trung Quốc, bí thư tỉnh ủy mời rượu có thể làm mọi người về khoe khoang hồi lâu, hoặc là nói cả đời mới có một lần như thế này.
Hứa Nam Hạ không thể ở lâu, mời rượu xong là đi. Vương Quốc Hoa đưa ra cửa, Hoàng Thăng cũng muốn đi nhưng vừa bước tới cửa Lý Cư Bằng đã mỉm cười chặn lại.
- Xin dừng bước.
Ý của y là một mình Vương Quốc Hoa đã đủ.
Hoàng Thăng hít sâu một hơi, tên Vương Quốc Hoa này quá đáng sợ. Chẳng lẽ bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ kia xuất hiện để chống đỡ cục diện cho Vương Quốc Hoa? Câu trả lời này làm người ta mệt mỏi nhưng đó là chắc chắn. Hoàng Thăng không ngu chco rằng bí thư Hứa đến thăm các đồng chí Đông Hải, nghĩ vậy thì về quê trông con cho vợ là vừa.
- Có chuyện gì vậy?
Hứa Nam Hạ từ từ đi tới trước rồi đột nhiên hỏi. Bốn chữ đơn giản mà bao hàm rất nhiều nội dung. Vương Quốc Hoa từ tốn nói.
- Cảm ơn Hứa thúc quan tâm, thực ra cũng không có gì cả….
Vương Quốc Hoa nói từ việc ở Viện phúc lợi tới việc Quách Khánh Hạo chủ động gặp mình và Lục Vĩnh Hạo.
- Ha ha, chú lo lắng phí công rồi, chú còn tưởng Quách Khánh Hạo không thể chứa được cháu.
Hứa Nam Hạ nói xong không ngừng thở dài một tiếng. Vương Quốc Hoa biết tâm trạng của ông đang rất phức tạp nên không tiếp lời.
- Quách Khánh Hạo đúng là dám vung tay, nhiều cán bộ cấp sở như vậy đuổi đi, còn có cả một phó chủ tịch thường trực.
Hứa Nam Hạ đột nhiên dừng lại đưa tay vào túi sờ sờ nhưng không lấy được thuốc. Vương Quốc Hoa theo thói quen tiến lên lấy thuốc mời rồi châm lửa.
- Quách Khánh Hạo là cận thần của vị kia, cháu ….
Trước lúc lên xe Hứa Nam Hạ quay đầu lại nói một câu, Vương Quốc Hoa thoáng do dự một chút nói:
- Cháu khá hợp với chủ nhiệm Lãnh.
Hứa Nam Hạ sửng sốt rồi cười nói:
- Như vậy cũng tốt, Lãnh Vũ cuối cùng muốn tự đứng riêng một hệ, cháu đi theo y sẽ có tương lai rộng mở.
Nói xong Hứa Nam Hạ lên xe, Vương Quốc Hoa đang định đóng cửa, Hứa Nam Hạ đưa một túi đen tới.
- Cầm đi.
Vương Quốc Hoa theo bản năng nhận lấy, cửa xe được Lưu Chính Hà đóng lại. Vương Quốc Hoa đứng tại chỗ nhìn theo xe đi hẳn mới nhìn túi, bên trong là hai tút thuốc.
Vương Quốc Hoa thấy cay cay sống mũi, hắn rất muốn nói một câu với Hứa Nam Hạ.
- Hứa thúc, chú không nợ gì cháu cả.
Hứa Nam Hạ ngồi trong xe mặt trầm như nước. Quách Khánh Hạo cử đoàn khảo sát đi theo Hứa Nam Hạ thấy không phải thủ đoạn đặc biệt gì cả. Nhưng thật ra ông nhận thấy một vấn đề đó là Vương Quốc Hoa đã hoàn toàn trưởng thành. Ví dụ như lần này Vương Quốc Hoa có thể nói là điều động tất cả nhân tố có lợi cho bản thân. Quách Khánh Hạo mới nhận chức nên không thể từ chối việc Vương Quốc Hoa và Lục Vĩnh Hạo muốn đứng về phía y. Sau đó Vương Quốc Hoa chủ động xin tránh gió là giúp Quách Khánh Hạo có cơ sở để tiến hành bước tiếp theo.
Vương Quốc Hoa rời đi cũng tạo cho người ta nghĩ Quách Khánh Hạo không thích Vương Quốc Hoa, Quách Khánh Hạo xuôi dòng đẩy thuyền đưa một đám cán bộ cấp sở đi để hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, nhanh chóng tạo dựng uy tín của mình.
Ở tình huống bình thường Quách Khánh Hạo làm thế sẽ không thích hợp. Đông Hải ở giai đoạn hiện nay Quách Khánh Hạo làm thế cũng cần dũng khí và quyết đoán rất lớn. Từ góc độ này mà nói Quách Khánh Hạo có thể nói là người có ý chí và sự quyết đoán kinh người.
Hứa Nam Hạ vô thức nhận thấy mình có thêm một đối thủ cạnh tranh. Mà ông cũng nuối tiếc Vương Quốc Hoa là một người có sức chiến đấu kinh người lại làm cấp dưới của Quách Khánh Hạo. Đương nhiên nhân tố khách quan không thể ảnh hưởng đến mục tiêu của Hứa Nam Hạ, càng đừng nói Vương Quốc Hoa bây giờ có ý đứng chung một chỗ với Lãnh Vũ. Dù Vương Quốc Hoa ở Đông Hải thì cũng tỏ rõ thái độ của mình.
Vương Quốc Hoa vừa đi về vừa nghĩ đến câu nói của Hứa Nam Hạ về Lãnh Vũ. Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề mà mình đã bỏ qua. Lãnh Vũ vừa là thầy vừa là bạn, Lãnh Vũ cũng đã tiến lên một vị trí khá cao rong mắt Hứa Nam Hạ. Hứa Nam Hạ nói có ám chỉ mình gì không? Vương Quốc Hoa nghĩ vậy mà không tìm được câu trả lời.
Vấn đề này đúng là quá đau đầu. Vương Quốc Hoa nhìn quanh không ai, hắn liền rút máy điện thoại ra gọi.
- Lão lãnh đạo, tôi gặp phải một vấn đề khó khăn không nghĩ ra, không biết rõ thì tôi đúng là không thể ăn ngon ngủ yên.
- Gì mà nghiêm túc như vậy? Nói đi, tiểu tử hôm nay đúng là.
Lãnh Vũ nói chuyện với giọng điệu khá nhẹ nhàng chứng tỏ tinh thần khá vui. Vương Quốc Hoa nói từ việc mình làm đến lời nói vừa nãy của Hứa Nam Hạ.
Vương Quốc Hoa nói xong, Lãnh Vũ gần như không hề do dự nói ngay.
- Cậu ở trong cuộc nên mơ hồ, xem ra cái nhìn đại cuộc của cậu phải đề cao lên mới được. Nhớ câu này của tôi, bất cứ lúc nào thăng bằng cũng là quan trọng nhất. Được rồi, tự mình hao tâm tổn trí đi, tôi rất bận.
Lãnh Vũ dập máy mà không đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Vương Quốc Hoa đứng đó thoáng cân nhắc, hắn vỗ đùi nhe răng trợn mắt, nở nụ cười.
Về phòng ăn, Vương Quốc Hoa trong ánh mắt của khá đông người đi về vị trí. Hắn rất bất ngờ không thấy Trác Quốc Khánh đâu, lúc này Trác Quốc Khánh đang gọi điện báo cáo việc vừa nãy. Đoạn Phong ở đầu kia mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói:
- Biết rồi.
Dập máy Đoạn Phong không nói câu gì, y cũng không trách móc Trác Quốc Khánh. Y không phải người giận cá chém thớt. Y đúng là vì có việc nên không tiện tự mình mở miệng nói với Vương Quốc Hoa. Theo kế hoạch tối nay Đoạn Phong sẽ đến thăm các điều chỉnh Đông Hải. Bây giờ mới buổi trưa Hứa Nam Hạ đã đến, tối nay Đoạn Phong đến sẽ không thích hợp nữa. Nhưng nếu không đi thì Vương Quốc Hoa sẽ không thấy nhân tình của chủ tịch tỉnh, có chuyện Đoạn Phong sẽ không tiện nói.
Mà chuyện này cũng do một số kẻ vô năng. Đoạn Phong có chút nuối tiếc thở dài một tiếng.
Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn lấy ra nhìn rồi cười cười. Hắn nói với Hoàng Thăng ngồi bên.
- Lão Hoàng, tôi phải ra ngoài một chuyến, ở đây giao cho anh.
Vương Quốc Hoa trước gọi như vậy, Hoàng Thăng không thích, nhưng bây giờ lại khác hẳn. Hoàng Thăng gật đầu nói.
- Ngài yên tâm rời đi, ở đây giao cho tôi.
Sau khi Vương Quốc Hoa đi, Hoàng Thăng mới ý thức được cách dùng từ của mình có vấn đề. Sao mình lại tự hạ thấp mình trước mặt đối phương. Quách Dụ Hoa ở bên tiến sát gần nhỏ giọng nói:
- Lão Hoàng, hắn đi làm gì vậy?
Mùi nước hoa mờ nhạt phả vào mũi, trước Hoàng Thăng không cảm thấy gì, bây giờ đột nhiên cảm thấy ả phụ nữ này từng này tuổi, gần 50 mà còn dùng nước hoa ư? Quá phản cảm. Chẳng qua Hoàng Thăng không lộ suy nghĩ của mình, y thản nhiên nói.
- Chuyện của lãnh đạo sao tôi biết được.
Quách Dụ Hoa bị nghẹn, ả cười cười một tiếng rồi ngồi thẳng lại. Ả vốn định bàn với Hoàng Thăng xem tối có nên mời Vương Quốc Hoa ra ngoài uống trà tăng thêm tình cảm không, bây giờ Hoàng Thăng không có tâm trạng nên đành thôi vậy. Mà Hoàng Thăng sao lại gọi Vương Quốc Hoa là lãnh đạo?
Mặc dù không thích nhưng Quách Dụ Hoa phải thừa nhận hôm nay được Nam Thiên tiếp đón như vậy nhất định là nhờ Vương Quốc Hoa. Quách Dụ Hoa biết mình về sẽ dễ bị điều chỉnh nên ả muốn đi theo đường của Vương Quốc Hoa, có thể điều đến tỉnh Nam Thiên không phải là không hy vọng mà.
Vương Quốc Hoa ra sảnh thấy ngay một xe Porsche. Một mỹ nữ xinh đẹp đeo khẩu trang, đeo kính râm che hết mặt làm không nhận ra được là ai nếu không quen cô.
Lên xe, Vương Quốc Hoa đeo dây vào rồi cười nói.
- Sao em tìm tới đây?
Lưu Linh đáp:
- Sở Sở bảo em đến trông anh, nếu không anh trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Vương Quốc Hoa …. Xe chạy ra ngoài. Vương Quốc Hoa không thích xe này mấy, nó làm người ta có cảm giác không an toàn, Vương Quốc Hoa thích ngồi xe có mui hơn xe mui trần kiểu này.
Xe chạy trong nội thành nên không thể đi nhanh, cho nên Vương Quốc Hoa vẫn yên tâm. Qua đoạn đèn xanh đèn đỏ, Vương Quốc Hoa cười trêu chọc.
- Đi xe này anh lo có lúc đâm vào tường.
Lưu Linh quyết đoán tháo kính nhìn sang rồi nhanh chóng đeo lại.
Đến biệt thự, Đổng Diễm Phương không ngờ đứng chờ trong sân.
- Cô bé, Quốc Hoa, bên công ty dược có chuyện rồi.
Vương Quốc Hoa xuống xe nói.
- Dì cứ từ từ nói.
Lưu Linh tháo kính xuống, cô rất bình tĩnh nói:
- Mẹ gấp làm gì, có Quốc Hoa ở đây cơ mà.
Đổng Diễm Phương gật đầu nói.
- Đúng thế, mẹ không phải chờ hai đứa về sao, nếu không mẹ sớm tới đó rồi.
- Vậy để con đổi xe, mẹ nói chuyện cho Quốc Hoa biết đi.
Lưu Linh vào gara đổi xe, Đổng Diễm Phương nói với Vương Quốc Hoa.
- Nói ra cũng dài, sau khi cháu đi việc kinh doanh của công ty vẫn tốt. Khu đất thuộc nhà máy cũ Lưu Linh chuyển làm phố kinh doanh. Năm trước mới xây dựng xong chuẩn bị đưa vào kinh doanh thì có một thằng ranh tên Nam Phương tìm tới đòi mua một loạt cửa hàng mặt tiền. Đi cùng hắn còn có thư ký của chủ tịch quận, hắn tự xưng là cháu của Nam Bình. Lúc ấy Lưu Linh đang ở bên qư và phải vội vàng về gấp, Lưu Linh chấp nhận bán cho hắn ba cửa hàng với giá 50% giá thị trường, ai ngờ hắn quá tham lam đòi 20 cửa hàng nếu không đủ thì cho biết mặt.
Lưu Linh lái xe tới nói:
- Lên xe rồi nói.
Vương Quốc Hoa mở cửa xe để Đổng Diễm Phương lên trước, Đổng Diễm Phương mỉm cười vui vẻ.
Xe ra ngoài sân, Đổng Diễm Phương nói tiếp.
- Mới đầu thằng kia suốt ngày gọi điện uy hiếp, Lưu Linh không để ý, tháng trước hắn tìm xe đến chặn cửa công ty dược, mỗi ngày cứ lúc đến giờ làm, tan giờ làm là có một xe chặn cửa, tức chết được. Vừa nãy dì nhận được điện của công ty nói thằng kia cho ba xe chặn trước cổng công ty rồi chạy đi, tức chết mất.
- Cháu biết rồi.
Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ hiểu, hắn lấy máy điện thoại ra tìm một chút rồi lại bỏ xuống.
- Đi từ từ một chút, anh ngủ một giấc.
Lưu Linh lập tức dừng xe sang bên, Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nhìn thì thấy cô nói:
- Mẹ, mẹ lái xe đi.
Hai mẹ con đổi vị trí, Lưu Linh ngồi xuống vỗ vỗ chân.
- Anh gối đầu lên đây.
Vương Quốc Hoa nhìn ngực Lưu Linh đang nhấp nha nhấp nhô, hắn cười khổ một tiếng.
- Em thế này sao anh ngủ được.
Nói như vậy nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không hề khách khí gối đầu vào, êm thật, thật thoải mái.
Lưu Linh dịu dàng nhìn hắn, cô nở nụ cười đầy vui vẻ.
Xe lên cao tốc, Đổng Diễm Phương đi xe không quá nhanh, hai tiếng sau Vương Quốc Hoa tự động mở mắt ra nhìn quanh.
- Vẫn chưa đến à.
Lưu Linh vuốt vuốt chân, động tác này làm váy bị kéo lên một mảng làm Vương Quốc Hoa nóng máu.
- Đến Khu khai phát quận rồi, anh dậy kịp lúc thật đó.
Xe rất nhanh dừng lại, Vương Quốc Hoa lấy chai nước xuống xe súc miệng, rửa mặt. Lúc này hắn mới nhìn qua cửa công ty dược, nơi này không có náo động, bảo vệ công ty chỉ đứng ở trong nhìn ra chứ không có ý làm gì.