Phù Diêu

Đoàn khảo sát trao đổi kinh tế tỉnh Đông Hải sang tỉnh Sơn Hải được đãi ngộ rất bình thường. Mặc dù do phó chủ tịch thường trực dẫn đoàn với hơn 20 quan chức cấp sở, thêm cả thư ký cùng nhân viên do ủy ban tỉnh phái đi cùng cũng lên đến gần 70 người, vậy mà đến tiếp đón bọn họ ở sân bay chỉ là trưởng ban thư ký của ủy ban tỉnh, đến tận khi đoàn người vào khách sạn nghỉ thì mới gặp được phó chủ tịch thường trực tỉnh Sơn Hải.

Đãi ngộ này của tỉnh Sơn Hải rất tự nhiên được truyền về cho tỉnh ủy, ủy ban tỉnh Đông Hải được biết.

Buổi chiều hội nghị thường vụ tỉnh ủy diễn ra chủ yếu nghiên cứu cân nhắc việc đồng chí bộ máy lãnh đạo thị xã Quận Bắc. Nguyên bí thư, thị trưởng đều đã bị đình chỉ công tác, đến trường Đảng học, bộ máy mới phải nhanh chóng được xác định.

Trước hội nghị Tiếu Kính báo cáo qua với Quách Khánh Hạo về việc tiếp đón của tỉnh Sơn Hải, Quách Khánh Hạo gật đầu tỏ vẻ đã biết. Bên phái chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh cũng gần như đồng thời biết tin, buổi chiều lúc gặp Quách Khánh Hạo ở cửa phòng hội nghị y không khỏi oán giận vài câu.

- Không vào sân bay đón thì thôi, ngoài sân bay chỉ có một trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh, tỉnh Sơn Hải thật quá đáng.

- Bỏ đi, chỉ là xã giao mà thôi, sau này như thế nào cũng khó nói.

Quách Khánh Hạo không muốn nhiều lời ở việc này nhưng cũng lộ vẻ không hài lòng. Lưu Triệu Minh thuận thế nói.

- Không biết tổ bên phía Vương Quốc Hoa được đãi ngộ như thế nào, nếu như được trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh vào tận sân bay đón, đến nơi còn gặp một hai thường vụ tỉnh ủy thì đúng là thành trò cười rồi.

Trò cười này không thể nghi ngờ là đãi ngộ của một phó chủ tịch thường trực ngang bằng với một cán bộ cấp giám đốc sở, chuyện truyền ra thì lão Diêu coi như chẳng còn tôn nghiêm gì.


Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, Lưu Triệu Minh đi phía sau nửa bước, miệng nở nụ cười đắc ý. Quách Khánh Hạo lúc này cũng không thoải mái mấy, nguyên nhân không phải vì đãi ngộ đối với đoàn khảo sát mà là vì thời gian xuất hiện vừa nãy của Lưu Triệu Minh. Ở tình huống bình thường thì y mới là người xuất hiện cuối cùng.

Quách Khánh Hạo giấu đi tâm trạng của mình. Tiếu Kính đến trước một bước tiến lên chào hỏi. Quách Khánh Hạo ngồi xuống, Tiếu Kính nhỏ giọng nói gì đó làm mặt Tiếu Kính cứng lại, y vô thức nhìn Lưu Triệu Minh. Lúc này Lưu Triệu Minh cũng đang được thư ký nói gì đó bên tai, vẻ mặt của y cũng tương tự như Quách Khánh Hạo. Cả hai gần như cùng lúc nhìn sang đối phương.

Lưu Triệu Minh chủ động nghiêng người sang nhỏ giọng nói.

- Bí thư có phải nên thông báo với các đồng chí khác không?

Quách Khánh Hạo gật đầu nói.

- Thông báo cũng tốt, đây là vinh dự của tỉnh Đông Hải chúng ta.

Lưu Triệu Minh ho khan một tiếng hấp dẫn ánh mắt mọi người rồi nói.

- Trước hội nghị tôi thông báo một việc là đoàn khảo sát của tỉnh ta khi đến tỉnh Nam Thiên đã được tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh bạn rất coi trọng. Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, ủy ban tỉnh tự mình vào sân bay đón với quy cách rất cao. Mà càng làm chúng ta cảm động là bí thư tỉnh ủy Nam Thiên – đồng chí Hứa Nam Hạ lúc trưa cũng xuất hiện trong buổi tiệc chào mừng.

Nói xong Lưu Triệu Minh nhìn qua Quách Khánh Hạo để đẩy quyền lên tiếng, Quách Khánh Hạo nhấp ngụm trà rồi nói:

- Đơn vị anh em có lòng như vậy, chúng ta phải ghi tạc trong lòng, họp thôi.

Quách Nguyệt Mẫn nghe xong không khỏi chấn động, chuyện sao lại thành như thế này. Lúc chia tổ Quách Nguyệt Mẫn phối hợp với bên Ủy ban nhân dân tỉnh để động tay chân mới chia tổ thành ra như thế nào. Vậy mà tổ bên phía tên Vương Quốc Hoa được bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên tự mình đến gặp mặt, sao có thể như vậy?

Nếu nói tin truyền về Vương Quốc Hoa đến được tiếp đón quá kém, Quách Nguyệt Mẫn sẽ rất vui vẻ, kế hoạch vốn là thế. Ả vẫn có khúc mắc với đối phương, mình là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì nói gì hắn phải nghe chứ? Không có Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy chiếu cố, hắn muốn đề cử cán bộ lên cấp phó giám đốc sở là mơ mộng. Vấn đề là theo Quách Nguyệt Mẫn thấy Vương Quốc Hoa quá coi thường mình.

Quách Nguyệt Mẫn vẫn chờ Vương Quốc Hoa bị các đồng chí khác ở thị xã Thiết Châu phản kích không chống đỡ nổi rồi nhớ đến tầm quan trọng của Ban tổ chức cán bộ, lúc đó mình muốn làm gì hắn chẳng được. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa biết cách lôi kéo, thỏa hiệp, chia rẽ nên đã nắm quyền chủ đạo tại địa bàn của mình. Quách Nguyệt Mẫn tuy không thể không bội phục năng lực của hắn, đồng thời cũng càng oán giận hơn.

Quách Nguyệt Mẫn rất không yên lòng khi nghe tin vừa nãy, Quách Khánh Hạo thấy vẻ mặt ả hơi tái liền quan tâm hỏi.

- Đồng chí Nguyệt Mẫn có phải mệt không?

- Không có việc gì, không có việc gì, tôi hơi choáng đầu, uống nước là khỏe lại ngay.


Quách Nguyệt Mẫn vội vàng nâng chung trà.

Hội nghị tiếp tục, Quách Khánh Hạo hôm nay đưa ra ý kiến về việc điều chỉnh nhân sự bộ máy Quận Bắc, y cũng khá chú ý đến thái độ của Quách Nguyệt Mẫn.

….

Vương Quốc Hoa đang thành nhân vật tâm điểm ở Khu khai phát quận Hồng Sam. Chủ mấy công ty lân cận tới xem náo nhiệt nhìn cái là nhận ra Vương Quốc Hoa.

- Chủ tịch Vương đã về…

Một tên nhận ra liền gọi điện thông báo người quen, thoáng cái gần trăm lãnh đạo các công ty ở Khu khai phát được báo tin, có khoảng hơn 20 người đang ở công ty chạy tới chào hỏi Vương Quốc Hoa.

- Chủ tịch Vương ..

Chủ tịch Vương …

Lúc Vương Quốc Hoa còn làm chủ tịch quận, hắn đưa ra không ít chính sách giúp đỡ các công ty, các công ty thuộc quận được giúp nhiều nhất.

Các công ty đều hy vọng một lãnh đạo như Vương Quốc Hoa có thể làm mãi tại quận Hồng Sam này. Thế nhưng Vương Quốc Hoa làm quá tốt nên thành cây cao đón gió, hắn bị điều lên tỉnh ủy làm chủ nhiệm Ban giám sát.

Hôm nay Vương Quốc Hoa về lại quận Hồng Sam, tuy đã lên chức nhưng mọi người vẫn thích gọi hắn theo cách cũ.


Vương Quốc Hoa rất nhiệt tình và lễ phép đáp lại, cuối cùng mời mọi người ngồi xuống rặng cây ven đường nói chuyện. Vương Quốc Hoa ngồi ở giữa, lãnh đạo các công ty ngồi vây quanh hắn, ở vòng ngoài thì lại đứng.

Vương Quốc Hoa được hoan nghênh như vậy, ai dám tin? Ngay cả Lưu Linh cũng không dám tin. Người kinh doanh có ai không đặt lợi ích lên hàng đầu, Vương Quốc Hoa đi lâu như vậy mà vẫn có sức hấp dẫn đến thế sao?

….

Nam Phương tuy có chút đau lòng vì xe bị đập nhưng hắn lại vui. Hắn vẫn không có cơ hội dùng biện pháp mạnh với công ty Huy Hoàng, không phải vì con ả Lưu Linh kia treo miễn chiến bài sao? Bây giờ thì hay rồi, ả đã mất kiên nhẫn.

Một người làm kinh doanh chỉ như một sợi tóc trước mặt quyền lực hành chính, đây là kết luận sau nhiều năm lăn lộn của Nam Phương.

Trên đường đi Nam Phương đang suy nghĩ không phải về 20 cửa hàng mặt tiền mà là muốn ả Lưu Linh kia phải bán mấu, không đưa ả lên giường thề không lui binh. Nam Phương còn lo người của quận ủy, ủy ban quận đến nói giúp, cũng lo có người ở phương diện khác nói chuyện nên mình phải đến đó trước, nhất định phải từ các phương diện khác gây áp lực ép chết ả Lưu Linh kia.

Nhưng đến nơi Nam Phương lại choáng váng, nhiều người vây quanh cửa như vậy làm gì? Những người này còn rất vui vẻ như thấy bảo bối gì đó.

Hà Cao mặc kệ hiện trường như thế nào, thấy ba xe bị đập phá liền cầm loa lớn tiếng nói.

- Người trước mặt nghe rõ đây, lập tức tản ra, không được ảnh hưởng cảnh sát chấp hành nhiệm vụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận