Tất cả đều đứng lên nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt sợ hãi. Nguyên nhân ở đâu? Trong những người này có thể có người không có nguồn tin nhanh nhạy, nhưng cả tập thể có một người biết tin, người còn lại sẽ nhanh chóng biết tin. Đãi ngộ mà tổ khảo sát đi tới tỉnh Sơn Hải gặp phải, mọi người cũng biết rồi. Vì thế trong mắt mọi người Vương Quốc Hoa đã trở nên rất cường đại, cũng là một người có thủ đoạn làm hại người khác nhưng không hại mình. Kẻ lạc loài như thế này thường sẽ bị tập thể bài xích.
Sợ mình ư? Vậy tiếp theo cứ sợ đi.
Do biến cố của họ Diêu nên hành trình của đoàn khảo sát có thay đổi, hai tổ vốn sẽ đổi địa điểm cho nhau nhưng bây giờ phải trực tiếp trở về. tỉnh muốn họp, muốn chỉnh đốn.
Mấy việc này Vương Quốc Hoa không quan tâm, hắn ra nửa tháng đã đủ để cho mọi người thấy Quách Khánh Hạo lấy Vương Quốc Hoa này để lập uy. Từ ý nghĩa này mà nói Vương Quốc Hoa là kẻ rất thức thời, hắn còn chủ động đưa ra đề nghị này nữa chứ.
Đương nhiên Quách Khánh Hạo cũng biết mục đích Vương Quốc Hoa làm như vậy là vì cái gì.
- Mọi người đã đến đông đủ?
Vương Quốc Hoa nhìn quanh một vòng, phó tổ trưởng Hoàng Thăng lập tức nói.
- Đã tới đông đủ, bên phía tỉnh Nam Thiên tỏ vẻ muốn đưa tiễn nhưng tôi tự làm chủ mà từ chối.
Vương Quốc Hoa gật đầu:
- Từ chối là đúng, bây giờ không thích hợp làm như vậy. Nếu đã tới đông đủ thì xuất phát.
Mọi người lên xe tới sân bay. So với lúc tới, trên đường về các thành viên trong tổ rất yên lặng, không biết có phải do đi lại mấy ngày nên mệt hay không.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Thần Châu, một xe Audi màu đen đỗ ở chỗ đi xuống. Vương Quốc Hoa vừa xuống, Tiếu Kính đã lên đón. Y không thèm để ý tới ai khác mà nói thẳng với Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa tuy giật mình nhưng không lộ ra ngoài mặt, hắn tỏ vẻ mệt.
- Trưởng ban thư ký vất vả rồi.
Sự xuất hiện của Tiếu Kính làm thành viên trong tổ sửng sốt nhưng không ai dám tiến lên. Bắt chuyện với Vương Quốc Hoa xong, Tiếu Kính cười nói với người khác.
- Mọi người vất vả rồi, tỉnh bảo tôi tới đón mọi người.
Một câu rất đơn giản khiến mọi người kích động, trên đường về rất nhiều người cảm thấy lo lắng không yên, bây giờ xem như tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất. Tiếu Kính có thể xuất hiện ở sân bay chính là kết quả quá tốt.
- Cảm ơn tỉnh ủy, cảm ơn trưởng ban thư ký.
- Mọi người lên xe đi.
Tiếu Kính vẫy vẫy Vương Quốc Hoa:
- Lên xe tôi.
Vương Quốc Hoa biết đối phương có chuyện cần nói nên cũng không hề khách khí nghe theo. Xe của Tiếu Kính cứ thế đi thẳng, đám nhân viên trong tổ và thư ký nhìn xe rời đi mà khá giật mình. Quách Dụ Hoa lấy lại tinh thần thấy nữ thư ký của mình đang đứng như trời trồng, ả liền lấy chân dẫm chân đối phương.
- A… tiếng kêu vừa phát ra đã được dừng lại nhưng vẫn khiến một vài người chú ý. Ví dụ như Hoàng Thăng cũng để ý. Y thầm oán ả Quách Dụ Hoa này có năng lực nhưng nổi tiếng hẹp hòi, bảo sao lúc ở Quận Bắc lại không có quyền thế gì. Sau này mở miệng phải giữ khoảng cách với ả mới được. Hoàng Thăng không khỏi cười thầm trong lòng, mình đâu có qua lại gì mấy với ả? Nhưng thật ra mình trước không nhìn thấy thằng Vương Quốc Hoa, mãi tới hành trình này mới thấy hắn có thực lực mạnh đến vậy Vừa nãy người thấy thấy Vương Quốc Hoa rất tôn kính Tiếu Kính, nhưng Hoàng Thăng lại thấy sự đối xử khác biệt của Tiếu Kính đối với Vương Quốc Hoa so với người khác. Đối với Vương Quốc Hoa, Tiếu Kính không hề tỏ vẻ là lãnh đạo tỉnh ủy, người khác thì Tiếu Kính chỉ khẽ gật đầu. Khác biệt trong đó là tại sao?
Hoàng Thăng càng nghĩ càng hối hận mình đã không nắm bắt cơ hội được tốt trong chuyến đi này. Mới đầu là không muốn, sau đó mình muốn bắt cơ hội để kéo gần khoảng cách thì tên Vương Quốc Hoa kia lại từ chối, đến bây giờ đúng là không tìm được nơi bán thuốc hối hận. Hoàng Thăng cũng hơi sợ Vương Quốc Hoa, mấy ngày qua y tìm nhiều nguồn mà hỏi được qua về Vương Quốc Hoa lúc ở thị xã Thiết Châu.
Thở dài một tiếng, trong đầu Hoàng Thăng hiện lên cảnh vừa xuống máy bay ở tỉnh Nam Thiên, sau đó là việc tổ khảo sát đi đến bất cứ đâu cũng đều được Đảng ủy, chính quyền địa phương rất nhiệt tình chào đón. Mà rung động nhất là lúc tới Ân Châu, thành viên bốn bộ máy đều tới đông đủ, ra đầu đường cao tốc đón như đón tiếp lãnh đạo tỉnh.
Sau đó Hoàng Thăng mới biết Vương Quốc Hoa đã có một thời gian làm bí thư thị ủy nơi này, thời gian không dài nhưng rất được lòng người. Hoàng Thăng nhớ kỹ lúc đầu mình đối mặt cảnh tượng này mà có chút hốt hoảng, nhất là khi vào nội thành thì mấy chục lãnh đạo các công ty lớn nhỏ của thị xã tự phát tập trung ở cửa khách sạn chăng biểu ngữ, đốt pháo chào mừng …. Trong cuộc hội đàm với lãnh đạo các công ty, những người này đều tỏ vẻ muốn đến đầu tư vào thị xã Thiết Châu. Vương Quốc Hoa không ngờ còn phân tích nói gì mà thời cơ chưa đến, cần chờ thêm một thời gian nữa.
Nghĩ đến cảnh này, Hoàng Thăng không khỏi có chút xấu hổ. Đều là cán bộ cấp giám đốc sở, mình đã đi qua không ít nơi, cũng làm người đứng đầu nhưng vấn đề là mình quay lại các nơi đã công tác thì có được đãi ngộ như vậy không? Mặc dù không nói là không làm gì nhưng thành tích làm ra chỉ là trên đầu ngón tay. Mấy thứ thành tích trên giấy, Hoàng Thăng biết đó là gì.
- Làm quan được như Vương Quốc Hoa ở thị xã Ân Châu, quận Hồng Sam đúng là không sống uổng đời này.
Hoàng Thăng đột nhiên có suy nghĩ này.
Xe Audi lên cao tốc, Tiếu Kính không ra vẻ lãnh đạo trước mặt Vương Quốc Hoa như những gì Hoàng Thăng nhìn thấy. Y chủ động mời Vương Quốc Hoa hút thuốc.
- Trên hội nghị bí thư Quách đã nói tổ khảo sát đến tỉnh Nam Thiên là mang lại vinh dự cho tỉnh Đông Hải chúng ta.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, nói ra lời này rõ ràng là nịnh bợ, hắn mà tiếp nhận thì quá dung tục.
- Trưởng ban thư ký, bí thư Quách tìm tôi có việc gì?
Vương Quốc Hoa đưa câu hỏi và thầm bảo mình phải giữ khoảng cách.
- Cái này tôi không biết, lát gặp cậu cứ hỏi bí thư Quách.
Tiếu Kính cười nói, Vương Quốc Hoa nhìn không ra đối phương có ý che giấu, biết y nói thật.
- Người Ủy ban kỷ luật vẫn chưa đi sao?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa chỉ chỉ nóc xe, Tiếu Kính nghiêm túc gật đầu. Chuyện lần này làm Tiếu Kính có vài suy nghĩ nhưng y không dám nghĩ tới. Y vốn không hy vọng xa vời, có thể giữ được chức trưởng ban thư ký đến cuối nhiệm kỳ này là đã rất hài lòng.
- Trưởng ban thư ký, anh không phải là muốn nói với tôi rằng mình không có suy nghĩ gì đó chứ?
Vương Quốc Hoa thử hỏi với giọng đùa cợt, Tiếu Kính rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Quả thật không có suy nghĩ gì, tình hình của tôi cậu còn không biết sao? bí thư Mã vừa lui, có chuyện tôi không thể làm.
Câu này là thật, đồng thời Tiếu Kính cũng nghi ngờ động cơ của Vương Quốc Hoa. Lần này thoáng cái có hai thường vụ tỉnh ủy đi xuống, Tiếu Kính khá sợ sệt, nết không kịp thời lên thuyền thì biết đâu người sắp tới sẽ là mình?
Vương Quốc Hoa im lặng suy nghĩ một lúc mới nói.
- Tôi thật ra cảm thấy trưởng ban thư ký nên tranh thủ một chút. Nhất là bên phía bí thư Mã cũng nên đi tới.
Vương Quốc Hoa nói tới đây là dừng, hắn mỉm cười nhìn đối phương.
Trên mặt Tiếu Kính hiện rõ ba chữ “rất bất ngờ”, đầu tiên y muốn suy nghĩ động cơ của Vương Quốc Hoa nhưng y không nghĩ ra. Tiếu Kính cuối cùng cắn môi rất dứt khoát nói.
- Quốc Hoa, cậu đừng đi vòng vo với tôi nữa, nói thẳng ý của cậu đi, ở đây cũng không có người ngoài.
Lái xe và thư ký trên xe là thân tín tuyệt đối của Tiếu Kính, Vương Quốc Hoa lại không có ý giải thích mà chỉ cười cười không nói. Tiếu Kính thầm giật mình, nghĩ mình đúng là quá thất thố. Thân tín của mình nhưng Vương Quốc Hoa sao có thể tin được chứ? Chuyện lớn như vậy rất có thể sẽ truyền ra ngoài.
- Quốc Hoa, tối tôi mời cậu dùng cơm.
Tiếu Kính thu lại tâm trạng khẩn trương, Vương Quốc Hoa gật đầu không nói. Hắn cũng muốn giúp Tiếu Kính bởi vì cũng cần dung nhập một vài vòng tròn ở tỉnh Đông Hải này. Hiện nay mới có vòng tròn của Lục Vĩnh Hạo, Vương Quốc Hoa cảm thấy như vậy là không đủ. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng không dự định kéo Tiếu Kính vào vòng tròn của Lục Vĩnh Hạo.
Quách Khánh Hạo không ở văn phòng mà ở nhà. Thấy xe tiến vào khu tập thể tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần.
Quyền lực mang lại rất nhiều thứ, điểm này từ đống cây xanh quanh các căn nhà là thấy được. Hầu hết đều là cây cối được trồng sau khi xây dựng nhà xong mà đã rất tươi tốt, không biết các cây này chuyển từ đâu tới. Vương Quốc Hoa nhìn qua thấy cây cối hai bên đường cũng đến vài trăm cây.
Hạ Sảng ra mở cửa khách khí mời hai người vào. Một người phụ nữ khá xinh đẹp tiến ra chỉ vào dép trên giá.
- Dép mới, hai vị cứ tùy ý.
- Cảm ơn chánh văn phòng Trịnh.
Tiếu Kính mỉm cười chào, Vương Quốc Hoa cũng chào theo, đây là lần đầu tiên hắn gặp vợ của Quách Khánh Hạo. Tiếu Kính đứng bên không quên giới thiệu.
- Quốc Hoa, phu nhân của bí thư Quách là chánh văn phòng Ngân hàng trung ương tỉnh.
Người phụ nữ kia ngắt lời:
- Là phó chánh văn phòng thôi. Đúng rồi, đây là Vương Quốc Hoa phải không? Đúng là còn rất trẻ?
Cô ta vừa dứt câu, Quách Khánh Hạo ở trong đi ra cười nói.
- Còn trẻ thì sao chứ? Các bí thư thị ủy tỉnh Đông Hải này đều có năng lực như cậu thanh niên đây thì tôi bớt áp lực bao nhiêu. Cả nước nhiều bí thư cấp thị xã như vậy mà đều làm việc tốt như Vương Quốc Hoa thì quá hay.
Câu đánh giá rất cao. Vương Quốc Hoa định nói vài câu khiêm tốn nhưng lại sợ coi là giả nên không nói gì. Vợ Quách Khánh Hạo rất bất ngờ nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Bí thư Quốc Hoa còn xấu hổ.
Quách Khánh Hạo cười cười nhìn Vương Quốc Hoa rồi lạnh lùng nói.
- Em đừng để tiểu tử này lừa.
Câu rất tùy ý khiến Tiếu Kính cúi đầu, trong lòng cũng thầm ghen ghét.
- Bí thư Quách, oan uổng cho tôi quá. Trước mặt Trịnh tỷ tôi không dám lừa gạt gì…
Vương Quốc Hoa lúc này mới tìm được cơ hội biện hộ, thuận tiện nịnh phu nhân bí thư tỉnh ủy.
- Mấy người ngồi nói chuyện, tôi đi pha trà.
Trịnh tỷ kia mỉm cười rời đi, Quách Khánh Hạo nhìn Vương Quốc Hoa từ trên xuống dưới rồi nói:
- Tiểu tử này đúng là, nói cậu như thế nào nhỉ?
Quách Khánh Hạo trong lúc nhất thời không tìm được từ hình dung đành lắc đầu cười khổ nói:
- Bỏ đi, không nói cái này, ngồi xuống nói chuyện.
Quách Khánh Hạo không bảo Tiếu Kính rời đi, Tiếu Kính đành cẩn thận ở lại, ngồi cũng chỉ ngồi nửa mông khác hẳn Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, cậu biết chuyện bên tỉnh Sơn Hải rồi chứ?
Quách Khánh Hạo đưa câu hỏi, Vương Quốc Hoa ngồi thẳng lưng, mặt mày đầy nghiêm túc đáp lời.
- Đã biết, Hứa thúc đã nói với tôi.
Nghe Vương Quốc Hoa nói thế, Quách Khánh Hạo hơi ngẩn ra một chút rồi gật đầu nói.
- Ồ, là bí thư Hứa nói với cậu à, như vậy cũng tốt. Tôi tìm cậu là muốn hỏi xem cậu có hứng thú lên tỉnh công tác không? Bây giờ có vài việc tôi cần người như cậu giúp đỡ. Không như vậy đi, cậu kiêm chức phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, chức bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu vẫn giữ, có một việc mới sắp tiến hành không có cậu sẽ không làm thành được.
Vương Quốc Hoa không khỏi giật mình. Hắn cố làm bình tĩnh lại. Quách Khánh Hạo vẫn quan sát phản ứng của hắn, phát hiện vẻ ngoài tên này đúng là đã luyện ra.
- Xem ra trước đây mình đánh giá thấp hắn.
Quách Khánh Hạo thầm nghĩ.
- Lãnh đạo, chuyện của tôi có lẽ nên tạm bỏ một chút, dù sao cũng không gấp trong lúc nhất thời. Nhưng thật ra bên phía bí thư Mã thì lãnh đạo cần phải có động tác.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi nói, đồng thời cũng liếc nhìn xem phản ứng của Tiếu Kính. Hắn nói đến nước này mà Tiếu Kính không bắt được cơ hội thì không còn cứu chữa được nữa.
Vai Tiếu Kính run lên, đầu cúi càng sâu, Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi mừng thầm. Tiếu Kính rất quyết đoán, rất kịp thời đứng lên nói.
- Lãnh đạo, tôi có vài văn bản cần ngài ký, tôi ra ngoài lấy một chút.
- Trưởng ban thư ký, để tôi giúp.
Hạ Sảng cũng có phản ứng rất nanh, mỉm cười nói chuyện. Quách Khánh Hạo mỉm cười gật đầu, hai người kia vội vàng đi ra.
Không còn ai khác, vẻ mặt Quách Khánh Hạo trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng khá nặng nề.
- Cậu nói thì dễ dàng, tôi có thể không nghĩ ra sao nhưng vấn đề là lực cản quá lớn?
Vương Quốc Hoa đáp lời.
- Như vậy tìm kiếm ngoại lực ủng hộ vậy, dù sao ở tỉnh Đông Hải này về sau vẫn là do ngài làm chủ mà.
Ánh mắt Quách Khánh Hạo thoáng cái trở nên sắc bén giống như lưỡi ám khí bay vọt tới rồi lập tức khôi phục bình thường. Người hơi cúi về phía trước, Quách Khánh Hạo cầm lấy thuốc trên bàn, bà vợ kịp thời xuất hiện nhíu mày nói.
- Hút ít thôi.
Vừa nói vẻ mặt chị ta như diễn viên, mỉm cười tươi tắn nói chuyện với Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, uống trà.
Vương Quốc Hoa hơi cúi người cảm ơn, chị ta đưa tay chặn lại.
- Khách khí làm gì, cậu ngồi chơi, tôi vào bếp xem một chút.
Quách Khánh Hạo mượn cơ hội vừa nãy để suy nghĩ tâm tư của Vương Quốc Hoa. Hắn có thể làm việc cho mình nhưng không lên thuyền của mình. ở tỉnh Đông Hải này, Vương Quốc Hoa muốn làm một cây cột trụ, mà cây cột này ngay từ lúc tiếp xúc đã không muốn dựa vào. Ở Bắc Kinh có Lãnh Vũ, ở tỉnh Nam Thiên có Hứa Nam Hạ, còn cả tên Sở Giang Thu kia nữa chứ. Tên nào cũng đều mạnh cả, ba thế lực này mà hợp lại rồi nói một câu nào đó đủ để sinh ra phản ứng mạnh ngang với bom nguyên tử.
Phòng khách rất yên tĩnh, Vương Quốc Hoa như không nhịn được sự yên tĩnh này mà phải cầm cốc trà lên thổi thổi vài lá trà trong đó, hắn như muốn dùng động tác này phá vỡ sự yên lặng. Trà khá ngon nhưng rất bất ngờ là loại trà không phải quá cao cấp. Vương Quốc Hoa vô thức đánh giá qua phòng khách, rất đơn giản, rất mộc mạc.
Quách Khánh Hạo cuối cùng đã mở miệng nói.
- Quốc Hoa, khó khăn.
Y nhẹ nhàng dập tắt điếu thuốc trong tay, động tác này của y như đang được quay chậm. Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:
- Chuyện khó khăn nhưng ngài nhất định sẽ làm được.
Quách Khánh Hạo giơ ba ngón tay lên thản nhiên nói:
- Cậu có thể ảnh hưởng đến mấy người?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không phải tôi có thể ảnh hưởng mấy người mà đây là xu hướng chung, ngài không cho rằng như vậy sao?
Quách Khánh Hạo nhíu mày, Vương Quốc Hoa nói tiếp.
- Thực ra ngài chỉ cần báo cáo qua ý của mình rồi làm qua công tác tư tưởng với bí thư Mã là đủ. Tôi xin nhấn mạnh một điểm là tôi không dám chỉ đạo ngài nên làm như thế nào, đây là thực sự cầu thị. Tôi nói đều là suy nghĩ trong lòng.
Quách Khánh Hạo sửng sốt một chút rồi đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì đó.
- Hình như ba người kia cũng không tìm ra người nối nghiệp.
Suy nghĩ này thoáng hiện lên nhưng lại như một người đi trong bóng tối thấy một tia chớp. Tia chớp lóe lên, Quách Khánh Hạo vô thức nhìn Vương Quốc Hoa sau đó rất nhanh rời ánh mắt đi.
Cốc cốc, rất có tiết tấu … tay Quách Khánh Hạo gõ lên thành tựa của ghế, lúc đầu là từ từ rồi tăng tốc, cuối cùng gõ rất nhanh.
- Cậu về trước đi, không giữ cậu lại dùng cơm.
Quách Khánh Hạo nói xong như chưa nói gì, Vương Quốc Hoa cười đứng lên hơi khom lưng nói.
- Tôi xin về, lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa đi ra, vợ Quách Khánh Hạo – Trịnh Nghi Khiết đi tới ngồi xuống cạnh y. Chị ta nói.
- Cậu thanh niên này không đơn giản.
Quách Khánh Hạo thở dài nói.
- Đúng thế, tên khốn Sở Giang Thu quá may mắn.
Trịnh Nghi Khiết cười mắng.
- Anh nghĩ gì vậy hả? Tiêu Tiêu nhà chúng ta mới bao tuổi chứ?
Quách Khánh Hạo cười ha hả vài tiếng đứng lên nói.
- Anh chẳng qua là nghĩ như vậy thôi, nhưng em nói đúng tên Vương Quốc Hoa này không đơn giản. Vài câu đã như xua tan mây mù trước mặt.
Vương Quốc Hoa có năng lực lớn như vậy sao? Không đến mức như vậy nhưng Vương Quốc Hoa đứng ngoài cuộc dễ nhìn nhận vấn đề hơn. Còn Quách Khánh Hạo ở trong cuộc nên hơi mơ hồ.
Vương Quốc Hoa ra cửa, Tiếu Kính và Hạ Sảng đã nói chuyện xong. Trưởng ban thư ký đi lên cười nói.
- Quốc Hoa ra rồi ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Cũng nên về, tôi rời khỏi nhà một thời gian nên rất nhớ con.
Hạ Sảng đưa hai người lên xe mới quay vào. Quách Khánh Hạo nói với y:
- Hạ Sảng, cậu đặt vé máy bay cho tôi, mai về Bắc Kinh.
Hạ Sảng lập tức nói.
- Tôi đi đặt ngay.
Trịnh Nghi Khiết nhíu mày nói.
- Không phải nói ngày kia mới họp sao?
Quách Khánh Hạo cười cười vỗ bàn tay vợ không giải thích.
Do mai phải họp, Vương Quốc Hoa muốn về nhà thăm con cũng không được, hắn đành lấy máy gọi cho vợ.
- Bà xã, anh ở khách sạn Sheraton, em mang con lên tỉnh đi, anh nhớ con.
Sở Sở đầu kia không đáp ứng.
- Chỉ nghĩ con thôi sao?
Vương Quốc Hoa mà đáp đúng thì chờ hắn sẽ là một trận bão táp. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nói:
- Đương nhiên không chỉ thế, thực ra anh nhớ em hơn nhưng bây giờ anh đang ở trên xe trưởng ban thư ký Tiếu.
Câu này làm Sở Sở rất vui vẻ, ừ, hắn đang trên xe lãnh đạo mà cũng nói như vậy.
Vương Quốc Hoa dập máy, Tiếu Kính giơ ngón cái lên:
- Quốc Hoa, cậu đúng là.
Xe tới khách sạn, thư ký đi lấy phòng, Vương Quốc Hoa và Tiếu Kính cuối cùng có cơ hội ngồi nói chuyện riêng.
- Tôi sẽ làm theo lời cậu nói. Tôi cũng vừa nghĩ xong, đầu tiên phải tỏ vẻ mình không quên sếp cũ, sau đó chức trưởng ban thư ký này bí thư Quách nhất định có ứng viên tốt hơn. Chức trưởng ban tuyên giáo, bí thư Mã chỉ cần giúp đỡ tranh thủ một chút, lãnh đạo cấp trên nhất định sẽ cân nhắc cảm nhận của bí thư Mã nên chắc không khó mà đoạt được. bí thư Quách sợ rằng cũng không hy vọng có một thường vụ mới tới mà có mâu thuẫn với mình. Cuối cùng tôi phải cảm ơn Quốc Hoa đã nhắc nhở.
Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói.
- Tôi thực ra cũng là vì chính mình.
Tiếu Kính gật đầu nói.
- Tôi biết, sau này qua lại nhiều hơn.
Thang Tân Hoa tìm tới, đi theo còn có Từ Diệu Quốc. Hai người đã sớm chờ ở sân bay nhưng kết quả Vương Quốc Hoa lại lên xe Tiếu Kính rời đi.