- Đồng chí Vương Quốc Hoa đạt được thành tích chói sáng ở thị xã Thiết Châu …
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên cắt ngang lời nói của Quách Khánh Hạo. Một bí thư thị ủy từ nhiệm lại do bí thư tỉnh ủy ra mặt thông báo, đây là vinh quang như thế nào? Đó là điều chưa từng có ở tỉnh Đông Hải này.
Quách Khánh Hạo phát biểu không đầy 20 phút mà số lần vỗ tay cũng vài chục lần.
Cuối cùng đến lượt Vương Quốc Hoa phát biểu, hắn nhét bản thảo vào túi. Mấy năm qua hắn đã cố gắng rất nhiều để thu hút đầu tư, để xây dựng đội ngũ cán bộ của zx.
- Đầu tiên bí thư Quách khen quá cao, tôi không dám nhận. Sau đó ở đây tôi muốn cảm ơn lãnh đạo tỉnh đã ủng hộ công việc của tôi. Không có lãnh đạo ủng hộ, zx sẽ không đạt được thành tích như ngày hôm nay. Cuối cùng tôi muốn cảm ơn mọi người đang ngồi ở đây, không có tinh thần đoàn kết của mọi người sẽ không có zx hôm nay và tương lai.
Vương Quốc Hoa dứt câu cúi đầu, tất cả cán bộ bên dưới cùng đứng lên vỗ tay như sấm.
Sáng sớm trời còn chưa rõ, trong nội thành đang có cơn mưa nhỏ. Vương Quốc Hoa dậy theo thói quen đứng trước ban công nhìn ra ngoài và vội vàng đi xuống.
Vương Quốc Hoa không thông báo người khác sáng nay mình sẽ đi nhưng thành viên bộ máy đều tới. Hác Long Quang đứng ở trên cùng, y đã biết Vương Quốc Hoa đề cử mình với bí thư Quách.
Quyền quyết định là của tỉnh nhưng biết tin kia vẫn làm Hác Long Quang khó ngủ, y có cảm giác không mặt mũi nào gặp Vương Quốc Hoa. Cuối cùng Hác Long Quang dậy sớm đến đây chờ. Lúc mưa đổ Từ Diệu Quốc cũng đến, hai người lặng lẽ che ô đứng đó. Từ Diệu Quốc đã được quyết định lên tỉnh ủy làm phó trưởng ban thư ký, đây là cấp giám đốc sở.
- Sao mọi người đều đến vậy?
Vương Quốc Hoa có chút kích động nói, rương hành lý được Thang Tân Hoa cầm giúp.
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.
Xe Audi đã dừng ở cửa, vẫn là xe của Vương Quốc Hoa nhưng lái xe đã đổi người.
- Tân Hoa, cậu định ở lại zx hay là theo tôi.
Lúc lên xe, Vương Quốc Hoa hỏi. Thực tế Thang Tân Hoa đã quyết định ở lại vì sao đây cũng là quê của y.
- Bí thư, anh như vậy là không đúng, Tân Hoa đi theo anh lâu như vậy, thị ủy cũng đã thảo luận để Tân Hoa đến làm phó bí thư quận Đông Hợp, nhân tài như vậy thị xã nhất định sẽ trọng dụng.
Hác Long Quang đi lên thành khẩn nói.
Trong mưa phùn Vương Quốc Hoa ngồi Audi rời khỏi thị xã này.
Ở sân bay Vương Quốc Hoa muốn một mình lên Bắc Kinh cũng không thể. Tiếu Kính cùng Lục Vĩnh Hạo cùng xuất hiện.
Trong phòng đợi dành cho khách vip, hai vị thường vụ tỉnh ủy ăn mặc bình thường như du khách, hai ngồi uống trà nói chuyện với Vương Quốc Hoa.
Có điện, Vương Quốc Hoa hơi xin lỗi hai người rồi nghe.
- Alo, tôi là Vương Quốc Hoa.
Đầu kia truyền tới giọng của chị hắn – Vương Tú Tú.
- Quốc Hoa, là chị, em có tiện về nhà một chuyến không?
Vương Quốc Hoa nghe thấy giọng chị không đúng nên vội vàng nói.
- Có gì không tiện chứ.
Lục Vĩnh Hạo rõ ràng thở dài một tiếng:
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi, cái này, em về gọi vào số điện thoại này, đây là số mới của chị.
- Được, em về sẽ gọi.
Vương Quốc Hoa dập máy quay sang nói với hai người kia.
- Nhà bảo tôi về một chuyến, không biết là vì việc gì. Phiền hai vị tìm mua hộ vé một chút.
Tiếu Kính đứng lên nói:
- Để tôi, cậu chờ.
Lục Vĩnh Hạo nhìn thoáng qua Tiếu Kính.
- Lão Tiếu đang rất vui vẻ, lão Thái đến Quận Bắc cũng coi như là lên chức.
Vương Quốc Hoa nghe vậy khẽ thở dài nói:
-Tôi không đánh giá cao lão Thái.
- Ừ, quá khẩn trương, đã 50 tuổi mà vẫn còn thế. Y có thể làm đến chức này cũng là tốt quá rồi.
Tiếu Kính không lâu dẫn một người như làm ở sân bay về.
- Thưa lãnh đạo, đây là vé của ngài, khoang hạng nhất, nửa tiếng sau sẽ cất cánh, ngài bây giờ có thể đi đăng ký.
….
Chuyến bay rất thuận lợi, Vương Quốc Hoa trước đã báo bên này nên được Mộ Dung đến đón.
- Sao lại là em?
- Liên Mai về quê thăm bố mẹ, Liên Tuyết ra ngoài có việc, Liên Mai gọi bảo em tới đón anh.
- Bọn họ vẫn tốt chứ?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Mộ Dung có chút u oán nhìn hắn.
- Tốt, anh sao không hỏi người ta có tốt hay không?
- Xin lỗi, không phải do bọn họ không ở đây sao, còn em ngay trước mặt anh. Em vẫn đẹp như trước.
Cầm hành lý cho hắn, Mộ Dung đi trước hai bước phát hiện hắn không đi theo liền quay đầu lại nói:
- Sao thế?
Vương Quốc Hoa cười cười đi lên nhỏ giọng nói:
- Nhìn từ sau thấy em vẫn giữ dáng.
- Đáng ghét, bao người.
- Em học lái xe lúc nào thế?
Lên xe thấy Mộ Dung lái khá ổn, Vương Quốc Hoa cười hỏi.
- Lúc ở đoàn em đã biết nói. Trước đó đoàn có xe 212, em mua bao thuốc cho bác tài nên thi thoảng mượn chạy thử.
- Đúng rồi, em bây giờ ở có một mình.
Mộ Dung đột nhiên nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng như không quá để ý, Mộ Dung lặp lại lần nữa hắn mới hiểu ra.
- Ừ, anh biết rồi.
Mộ Dung khó hiểu hỏi.
- Anh không lo gì sao?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Có gì phải lo chứ, có lo cũng không thay đổi được gì.
Mộ Dung thở dài một tiếng.
- Tiểu Tuyết muốn đi du lịch, cô ấy tuyên bố muốn đi khắp thế giới. Tiểu Mai muốn về quê chăm lo cho ông bà.
- Còn em?
Vương Quốc Hoa hiểu theo thời gian trôi qua, qua một thời gian dài không gặp thì nhất định sẽ có biến hoá.
- Em? Em vẫn tốt nhưng từ đầu năm tới giờ trong nhà cứ bắt em phải đi gặp mặt nhưng chẳng có ai coi trọng em cả.
Mộ Dung cười tự giễu, Vương Quốc Hoa biết cô đang nói ngược.
- Em không nên miễn cưỡng mình.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nói, Mộ Dung nghe xong lại cười.
- Tiểu Mai có một câu rất có lý.
- Nói gì?
- Thực ra không phải không có cơ hội nhưng mỗi lần gặp ai đều vô thức so họ với anh, kết quả anh đoán được đó. Thực ra Tiểu Tuyết đã dao động nhưng cuối cùng quyết định ra nước ngoài.
Đề tài khá nặng nề, Vương Quốc Hoa không muốn tiếp tục, Mộ Dung hiểu ý đổi sang chuyện khác.
Nhà mới của Mộ Dung khá ấm cúng, hai phòng ngủ, một phòng khách.
- Em mua cuối năm trước, cả thiết kế lại cũng không đến 300 ngàn.
Mộ Dung thuận miệng giải thích, Vương Quốc Hoa gật đầu.
Vương Quốc Hoa vào phòng ngủ, bên trong đã bật điều hòa nên khá ấm. Mộ Dung bưng trà tiến vào lập tức bị hắn ôm lấy.
Mộ Dung mềm nhũn người ngồi lên đùi hắn, cô lí nhí nói:
- Không ăn cơm sao?
Vương Quốc Hoa cười trêu:
- Sao bên trong lại không có gì?
Vừa nói hắn đưa tay sờ sờ bên ngoài áo, Mộ Dung nói càng nhỏ hơn.
- Không thích mặc nó ở nhà.
- Tay hơi lạnh.
Vương Quốc Hoa có chút nuối tiếc dừng việc tìm tòi.
- Không sao, em chịu được ….
Giường rất rộng đủ hai người muốn làm gì thì làm….
Mộ Dung xoay người chủ động trèo lên bên trên.
- Cho anh chết đuối…..
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, cả hai không có sức mà nói chuyện nữa. Yên lặng một lát Vương Quốc Hoa hơi động đưa tay tìm thuốc, Mộ Dung ngồi lên lấy bao thuốc để ở đầu giường đưa cho hắn.
- Vừa nãy thiếu chút nữa em ngạt thở.
Mộ Dung dựa vào lòng hắn nói, Vương Quốc Hoa lại đưa tay nghịch ngợm.
- A, nhanh như vậy sao.
Mộ Dung quay lưng lại khẽ kêu.
….
Xe đến Nam Sơn, Mộ Dung mở mắt ra nhìn Vương Quốc Hoa.
Hắn cười nói:
- Đến rồi, chỉnh lại một chút, chuẩn bị xuống xe.