Phù Diêu

Lãnh Vũ có chút bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa. Y suy nghĩ khoảng mười phút mới nói:

- Chuyện này đúng là cần phải coi trọng, cậu cảm thấy dùng phương pháp gì là tốt?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cái này phải xem nhu cầu của ngài, tôi chỉ đưa đề nghị mà thôi.

Lãnh Vũ nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.

- Thằng khốn.

Vương Quốc Hoa nhe răng cười.

- Tối uống rượu, mai cậu bay lên Bắc Kinh, quan hệ các thứ đã thông, cậu chỉ cần đến Ban tổ chức cán bộ một chuyến là đủ.

Lãnh Vũ đứng dậy, Vương Quốc Hoa đưa ra ngoài cửa rồi vào. Lãnh Vũ đang khá hài lòng việc Vương Quốc Hoa nhắc đến bến xe Nông Châu. Lãnh Vũ mới nhận chức nên không dễ có động tác quá lớn, nhưng y nếu không có động tác cũng không được, vì vậy phải có hành vi nào đó. Mặc dù nhỏ cũng là ném một hòn đá vào mặt hồ, xem động tĩnh rồi nói tiếp. Từ chuyện bến xe, Lãnh Vũ rất tự nhiên nghĩ đến thứ khác, ví dụ như đường xá ở Nông Châu, sau đó là chất lượng cuộc sống của dân chúng Nông Châu. Mấy việc này tuy nhỏ nhưng Lãnh Vũ lại không cho rằng như vậy, hơn nữa còn có thể phát ra tiếng nói của mình.

Làm bí thư, Lãnh Vũ cần nắm giữ đại cuộc, muốn vậy phải nắm được quyền nhân sự, sau đó là cần có người phát ngôn của mình ở bên phía chính quyền. Vương Quốc Hoa nếu chọn đến Ban Tuyên giáo, Lãnh Vũ sẽ có an bài khác. Bây giờ có Vương Quốc Hoa, với năng lực của hắn thì Lãnh Vũ tin không bao lâu Vương Quốc Hoa sẽ chiếm được gì đó ở bên chính quyền.

Lãnh Vũ biết trên vai Vương Quốc Hoa đang gánh áp lực không hề nhẹ so với mình. Trên đường về y nghĩ tới lúc mới gặp Vương Quốc Hoa mới chỉ là cán bộ cấp trưởng phòng, y không khỏi buồn cười.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa bay lên Bắc Kinh, Sở Sở phái xe đón chứ không tới đón hắn. Xe chạy đến nhà của Sở lão, hắn đến nơi mới biết Sở lão bị cảm lạnh hồi tháng trước sau đó không dậy nổi. Sau khi được các bác sĩ hàng đầu cả nước cứu chữa nên giờ có thể xuống giường đi lại nhưng cần có người dìu. Bác sĩ lo nhất là hiện tượng mất trí nhớ của người già, Sở lão may mà không có hiện tượng này.

Sở lão rất gầy nhưng mặt càng thêm trầm tĩnh, chỉ khi thấy Vương Sở Hằng ông mới có thể nở nụ cười.


Sở lão nằm trên ghế nhìn ra ngoài, Sở Sở đang ở bên cẩn thận bóp tay cho ông. Thấy Vương Quốc Hoa, Sở lão mỉm cười định ngồi dậy, ông run run nói.

- Cháu lên chức à?

Vương Quốc Hoa vội vàng ngồi xuống.

- Cháu được điều tới Nam Quảng làm thường vụ, phó chủ tịch tỉnh.

Sở lão khó khan nói:

- Cháu đúng, đi theo Giang Thu không được.

Thấy Sở lão nói khó khan, Vương Quốc Hoa đáp.

- Ông nằm đi.

Sở lão nhắm mắt lại như đã ngủ thiếp đi. Sở Sở chỉ chỉ ra cửa, Vương Quốc Hoa đứng dậy đi ra. Hai vợ chồng ra sân.

- Em không thể đi theo anh.

Sở Sở cầm tay Vương Quốc Hoa nói, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai hắn.

- Anh hiểu, ông còn hay không quá khác nhau.

Sở Sở gật đầu nói.

- Bởi vì ông nội bệnh nên bố về cả tuần, mãi đến khi ông đỡ thì bố mới về.

Vương Sở Hằng đang chơi vui vẻ thấy bố liền lảo đảo chạy tới.

- Bố, bế…

Vương Quốc Hoa cười ha hả tiến lên ôm con, hắn hôn chụt vào mặt nó.

- Ngoan, ra bố ôm.

Vẫn còn ngày nghỉ nên Vương Quốc Hoa gọi điện xin phép Lãnh Vũ để mình ở lại Bắc Kinh chơi với vợ con. Hắn ở Bắc Kinh không ai tìm đến nhà nên có nhiều thời gian yên tĩnh. Mỗi ngày hai vợ chồng đến nhà Sở lão, tối về nhà không ra ngoài.

Một tuần sau Lãnh Vũ gọi điện tới bảo hắn đi nhận chức.

Ra ngoài sân bay, người đón Vương Quốc Hoa vẫn là Nhâm Thanh, chẳng qua thân phận của y đã có thay đổi. Sau khi được Khương Kiệt đề cử, Nhâm Thanh được Lãnh Vũ nhận làm thư ký, chức vụ này kéo dài được không phải xem biểu hiện của Nhâm Thanh.

Không biết có phải do cố ý hay không mà Vương Quốc Hoa bay về Nam Quảng một mình, người bên Ban tổ chức cán bộ trung ương không ai đi cùng. Vương Quốc Hoa cũng không quá để ý cái này, hắn chỉ có chút tò mò hỏi Nhâm Thanh.


- Sao lại là anh tới đón, bên ủy ban không biết ư?

Nhâm Thanh cười giải thích nói:

- Trên hội nghị bí thư Lãnh nói ngài là cán bộ trẻ có năng lực rất mạnh mà bí thư đoạt từ tỉnh Đông Hải đến cho nên muốn tỏ vẻ coi trọng, vì vậy bảo tôi tới đón rồi trực tiếp đến văn phòng lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa hỏi qua một chút việc trong tỉnh tuần vừa rồi. Nhâm Thanh báo cáo khá cẩn thận. Lần trước sau khi Vương Quốc Hoa lên Bắc Kinh, Lãnh Vũ quả nhiên đã có động tác. Nhân lúc hết giờ làm Lãnh Vũ dẫn Khương Kiệt đến bến xe Nông Châu, chụp vài bức ảnh, sau đó trên hội nghị thường vụ Lãnh Vũ đã điểm danh phê bình bộ máy thành phố Nông Châu. Bí thư thị ủy Nông Châu – Ngô Hỉ Vượng mặc dù là cấp phó tỉnh nhưng không phải là thường vụ tỉnh ủy, nghe nói nguyên bí thư không thích tên này, vẫn đè ép.

Nội dung hội nghị này được đưa lên báo tỉnh, đài truyền hình tỉnh làm cả thành phố Nông Châu trở nên náo nhiệt. Đương nhiên trên tin tức không đưa đoạn bí thư Lãnh điểm danh phê bình, chỉ nói bí thư Lãnh rất không hài lòng với hiện tượng này, tiến hành phê bình các ngành liên quan. Người có cấp bậc đủ cao đương nhiên biết bí thư tỉnh ủy đang tức giận, hậu quả đương nhiên sẽ rất nghiêm trọng.

Ngọn lửa đầu tiên của bí thư Lãnh đốt vào chỗ khá kỳ quái khiến không ít người có suy đoán.



Trụ sở tỉnh ủy, ủy ban tỉnh Nam Quảng nằm ở trên một khu đất, hai cổng để hai biển.

Xe vào trụ sở, Vương Quốc Hoa xuống xe. Do có Nhâm Thanh đi trước dẫn đường khiến có không ít người nhìn Vương Quốc Hoa, đồng thời Vương Quốc Hoa cũng thấy không ít người ân cần chào hỏi Nhâm Thanh. Nhâm Thanh khá lo lắng liếc nhìn Vương Quốc Hoa, y không dám chủ động nói thân phận của Vương Quốc Hoa với người khác.

Văn phòng Lãnh Vũ đặt ở một tòa nhà ba tầng với diện tích khá lớn.

Văn phòng Lãnh Vũ chiếm một nửa tầng, nửa tầng còn lại con bố trí làm phòng làm việc cho nhân viên khác, qua đó có thể thấy nguyên bí thư không thích một mình một tầng. Trong trụ sở này có mấy tòa nhà như thế này, bố cục chắc là do trước đây lưu lại.

Lãnh Vũ đứng lên đưa tay ra.

- Quốc Hoa vất vả rồi, cảm thấy thế nào?

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:

- Vẫn tốt ạ, chỉ là tôi cảm thấy trụ sở làm việc để ở đây quá đáng tiếc. Tôi nếu là thị trưởng Nông Châu nhất định sẽ suy nghĩ chạm vào khu đất này.


Lãnh Vũ cười ha hả nói.

- Cậu đúng là dám nói. Chẳng qua cậu nếu có thể thu hút nhà đầu tư thì tôi dám làm chủ chuyển nhà.

Vương Quốc Hoa kinh ngạc nói:

- Ngài làm thật ư?

- Sao lại không thật. Cậu không biết đâu, mấy hôm trước tôi gọi bí thư, thị trưởng Nông Châu tới và nói chuyện với bọn họ. Làm tỉnh thành nên bọn họ có áp lực rất lớn.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cái này tôi có thể hiểu mà.

Lãnh Vũ cười cười chỉ vào Vương Quốc Hoa:

- Tôi hiểu khó khan của bọn họ. Xây dựng đô thị cần tài chính, ủy ban tỉnh lại không có tiền. Đúng rồi, trong phân công quản lý của cậu có Sở Xây dựng, chuyện này cậu mà làm ra đủ tiền thì tôi dám bán cả khu dân cư sinh hoạt.

Vương Quốc Hoa hơi hoảng hốt nói.

- Lãnh đạo nói đùa như vậy là không ổn đâu. Nói chuyện riêng còn được, ngài phải chú ý lời nói, lời này mà ra không làm người dân thành phố Nông Châu điên lên mới là lạ.

Lãnh Vũ cười nói:

- Chờ cậu nhận chức cậu sẽ không nói như vậy. Cậu có biết là chính quyền các cấp trong toàn tỉnh nợ ngân hàng bao tiền không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận