Phù Diêu

Vương Quốc Hoa lắc đầu, hắn tin vào tay lái của Tự Học Cường. Vương Quốc Hoa không cần đi tìm hiểu lai lịch của người này, ông bố vợ Sở Giang Thu bố trí đương nhiên là phả không điều kiện tin tưởng.

Xe chạy trên đường núi uốn lượn nhưng Tự Học Cường lái rất ổn định.

- Đồng chí Thải Bình, chị nói tiếp đi.

Vương Quốc Hoa im một lúc mới nói.

- Chủ tịch Vương, tôi bây giờ nói gì cũng không có ý nghĩa, ngài đến nơi xem hiện trạng so với bản thiết kế là hiểu mà.

Hồng Thải Bình nói xong rồi chờ lãnh đạo xử lý.

- Có tinh thần trọng nghĩa là tốt nhưng tôi thấy chị không đơn thuần là vậy?

Vương Quốc Hoa không nặng không nhẹ nói khiến Hồng Thải Bình không dám ngẩng đầu.

Vương Quốc Hoa đã gặp không ít lão hồ ly, chút đạo hạnh này của Hồng Thải Bình sao qua được mắt hắn. Nhưng có một điểm hắn không rõ chẳng lẽ Hồng Thải Bình không để ý tới tiền đồ sau này sao? Việc này nếu bị điều tra thì Hồng Thải Bình cũng sẽ bị đối phương trả thù.

Ân oán giữa Hồng Thải Bình và Tỉnh đoàn, Vương Quốc Hoa không muốn quan tâm nhưng hành vi này Vương Quốc Hoa nhất định phải làm rõ.

Hồng Thải Bình không dám ngẩng đầu, cũng không dám giải thích. Vương Quốc Hoa lờ mờ nói tiếp:

- Phát hiện vấn đề thì nên kịp thời báo cáo với Ủy ban kỷ luật, chị làm như vậy là không thích hợp. Tôi biết trong tay chị nhất định có tài liệu. Sau khi bí thư Lãnh từ Bắc Kinh về tôi sẽ dẫn chị đến gặp báo cáo.


Vương Quốc Hoa nói làm Hồng Thải Bình hoảng sợ, ả có chút lo lắng nói:

- Chủ tịch Vương, tôi không có ý đó. Cái này … Sở Giáo dục triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của ngài, tôi ..

Hồng Thải Bình lắp bắp không biết giải thích như thế nào, nhưng không nói rõ sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng. Vương Quốc Hoa không có quyền lực cách chức, điều tra Hồng Thải Bình nhưng là phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý, Vương Quốc Hoa muốn bắt thóp ả là quá dễ. Xa không nói tìm chút khuyết điểm rồi đưa ra hội nghị thường vụ tỉnh ủy nói là đủ cho Sở Giáo dục chết.

- Được rồi, chị không cần giải thích, tôi biết ý của chị. Chuyến đi này chị an phận một chút.

Vương Quốc Hoa kết thúc cuộc nói chuyện.

Vương Quốc Hoa trực tiếp đến địa điểm, trưa cũng không dừng lại ăn cơm. Xe đi khoảng hai tiếng trên đoạn đường núi mới đến một trấn nhỏ trong núi.

- Đây là xã Bộ Sơn, thu nhập bình quân của xã năm trước không đến ba ngàn, đây là một trong các xã nghèo nhất của thị xã Hắc Cương.

Phương Đoan Minh nặng nề nói. Y làm thư ký cần phải kịp thời đưa ra tin tức mà lãnh đạo chú ý. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi khoanh tay lặng lẽ nhìn vùng núi xung quanh.

- Ngoài đợt tết âm lịch ra thì ở xã này rất hiếm thấy thanh niên, hơn 90% là ra ngoài làm thuê.

Dù nặng nề hơn nữa Phương Đoan Minh vẫn phải nói tiếp vì y là người Hắc Cương mặc dù nhà không ở xã này.

- Hắc Cương chẳng lẽ không có điểm sáng nào sao?

Làm phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý công nghiệp, Vương Quốc Hoa không tự giác tự hỏi vấn đề phát triển kinh tế của mỗi nơi.


- Thời tiết ở đây thực ra thích hợp trồng cây nhiệt đới, còn cả dược liệu trong núi cũng thường xuyên có người ngoài vào mua nhưng giá quá thấp.

Phương Đoan Minh hiểu không ít, đây coi như là một năng lực cần có của thư ký.

Đoàn xe trực tiếp dừng trong sân chính quyền xã. Trong nháy mắt khi xe dừng lại tiếng pháo lập tức vang lên, một đám trẻ em cầm hoa lớn tiếng hô.

- Nhiệt liệt chào mừng lãnh đạo …

Phía sau còn có cả biểu ngữ băng rôn.

Vương Quốc Hoa là trung tâm trong đoàn, hắn không động thì ai dám động chứ? Hồng Thải Bình một mực ở trên xe nhận ra chút tình hình, ả không đợi Phương Đoan Minh xuống xe mở cửa mà đã đi xuống mở cửa cho lãnh đạo.

Trực giác nói cho Hồng Thải Bình biết chủ tịch Vương không có ý xử lý mình vì thế rất nhanh tính đến vấn đề khác. Hồng Thải Bình không rõ tính che chở nhân viên bên dưới của Vương Quốc Hoa nên cũng còn hơi lo, nhưng từ xu thế thì thấy chuyện đang phát triển theo hướng tốt.

Vương Quốc Hoa xuống xe nói với thị trưởng Trương Chiêu Hoa đang chạy tới.

- Không còn sớm nữa, các đồng chí cũng chưa ăn cơm, mấy em nhỏ kia chắc cũng vậy. Anh bảo xã bố trí một chút đừng để các em học sinh bị đói.

Hắn quay sang nói với Hồng Thải Bình.

- Đồng chí Thải Bình, đồng chí Vĩ Nam, xã cũng không dễ gì, gửi 50 đồng mỗi người cho bọn họ.


- Vâng, chúng tôi sẽ làm như vậy.

Lý Vĩ Nam và Hồng Thải Bình đáp rất dứt khoát, Trương Chiêu Hoa nghe được lại biến sắc. Y đương nhiên không hài lòng với đám lãnh đạo xã. Y khẽ quát với bí thư đảng ủy xã – Tôn Gia Viên.

- Làm gì vậy hả? không phải bảo anh không được làm thế này sao? Thị xã vì đến nghênh đón lớn quá mà chủ tịch Vương không chịu xuống xe, trực tiếp xuống xã đó.

Trên thị xã đã gọi điện xuống báo nhưng xã cũng đâu dám làm qua loa cho xong chuyện. mặc kệ nói như thế nào thì lãnh đạo phê bình anh là trân trọng anh, anh phải chấp nhận vô điều kiện.

Các em học sinh được đưa đi, Vương Quốc Hoa đứng sân nhìn quanh không động, hắn thi thoảng còn nói vài câu với Hồng Thải Bình, Trương Chiêu Hoa dẫn Tôn Gia Viên tới, Vương Quốc Hoa đã nở nụ cười.

- Chủ tịch Vương, không nghĩ ngài là lãnh đạo lớn như vậy còn đến xã chúng tôi.

Tôn Gia Viên có chút khẩn trương bắt tay Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa nhìn ra được trụ sở Đảng ủy, chính quyền xã này nằm ở phía ngoài trá hơn nữa thoáng chú ý là có thể phát hiện trụ sở này đã có lịch sử ba bốn mươi năm, ngói màu đỏ trên nóc đã đổi màu, nếu không phải có chỗ thi thoảng được tu bổ thì đúng là không nhìn ra màu vốn có của ngói.

Sân trụ sở là nền đất, có một lối đi nhỏ được lát gạch. Xã Bộ Sơn này tuy nghèo nhưng lãnh đạo xã muốn tìm chút tiền trải nền xi măng cho sân cũng đâu có gì khó.

Nhìn ra chi tiết này nên Vương Quốc Hoa mới nở nụ cười với Tôn Gia Viên. Đây không phải nói hắn thích vẻ ngoài mà là một cán bộ cơ sở không muốn dùng tiền cho vẻ bề ngoài của trụ sở, Vương Quốc Hoa có ấn tượng tốt. Nhất là đường đi đoạn trong trấn tuy lát gạch nhưng không có một cái hố nào, tuy đường xã, thị trấn về nguyên tắc do cục Giao thông thị xã phụ trách nhưng Vương Quốc Hoa làm ở cơ sở nhiều năm nên biết nếu lãnh đạo cơ sở không quan tâm thì đường sẽ nhanh xuống cấp.

- Không cần nói mấy câu khách khí làm gì. Tôi biết các vị đợi tôi nên cũng chưa ăn cơm. Để mọi người đi nghỉ, dùng cơm rồi nói tiếp.

Vương Quốc Hoa mỉm cười nói, Tôn Gia Viên vội vàng nói:

- Ở thôn quê nên không có gì ngon để chiêu đãi, chỉ có vài món đặc sản địa phương mà thôi, mời lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Anh dẫn đường, chúng tôi đi bộ sang thuận tiện xem phong cảnh miền núi.


Đoàn người dựa theo chức vụ lớn nhỏ đi tới, đi ra ngoài khoảng ba phút là đến một căn nhà trúc hai tầng.

Dưới lầu là một cô gái mặc đồ dân tộc truyền thống, xã chuẩn bị mấy món đồ đặc sản cùng với rượu gạo địa phương. Vương Quốc Hoa lên lầu dặn một câu.

- Chiều còn có công việc nên không uống rượu, ăn xong tôi định đi quanh xem một chút.

Một câu rất đơn giản khiến không một người nào khác dám nói. Vương Quốc Hoa ăn rất ngon. Ăn xong hắn cũng không đứng dậy ngay mà là bưng cốc trà từ từ uống và nói chuyện với Hồng Thải Bình.

Hồng Thải Bình cuối cùng cũng hiểu ý, chủ tịch Vương làm thế để người khác xem. Còn ai xem? Cái này không khó có câu trả lời.

Chuyện Hồng Thải Bình nói trong xe thực tế cũng không phức tạp. Theo thiết kế là hai khu lớp học nhưng chỉ xây một khu, ký túc nội trú cũng giảm một nửa. Vương Quốc Hoa lo nhất là vấn đề chất lượng công trình nhưng hắn chưa xem tận mắt thì chưa thể kết luận.

Bữa cơm không có rượu nên kết thúc cũng nhanh. Vương Quốc Hoa thấy mọi người đã ăn xong hắn đứng lên nói.

- Đến trường xem một chút.

Hắn vừa nói vừa cất bước đi, không ai dám cản hắn nên đành vội vàng đuổi theo. Vương Quốc Hoa đứng đợi dưới lầu một phút rồi nói với Phương Đoan Minh.

- Anh thu tiền người ở văn phòng, mỗi người 50 đồng.

Nhân cơ hội này phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh đi theo là Nghiên Lệ cùng với một cô nhân viên – Ngu Châu Nhi đi tới nói:

- Chủ tịch Vương, trưa ngài có nhỉ một chút không? Nếu không về lãnh đạo hỏi và sẽ phê bình nhân viên phục vụ chúng tôi.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Tôi không thích nghỉ trưa, mấy người cứ đi nghỉ đi, đi đường xa cũng vất vả mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận