- Ngài thấy nên giải quyết như thế nào?
Bạch Tố Tố không dám nói khác, chỉ có thể đẩy vấn đề trở lại.
- Chị Bạch, chị đã công tác được bao nhiêu năm rồi?
Bạch Tố Tố không hiểu theo bản năng gật đầu nói.
- Vừa tròn 20 năm.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng.
- Một lão đồng chí công tác 20 năm mà sao hỏi ngây thơ như vậy? Đây là một vụ án, cảnh sát bắt người hành hung, Viện kiểm sát thu thập chứng cứ, tòa án xét xử, trình tự đơn giản như vậy mà chị không biết mà còn hỏi tôi nên xử lý như thế nào? Còn nếu nói như chị thì ba ngành kia nên hủy đi là vừa nếu không sẽ lãng phí tiền thuế của nhân dân.
Vương Quốc Hoa vừa nói còn mỉm cười nhìn vị lãnh đạo phân cục như giả câm giả điếc đứng bên.
- Đồng chí này, anh nói có đúng không?
Hả, phân cục trưởng phản ứng rất nhanh lập tức nói:
- Ngài nói rất đúng, trình độ của lãnh đạo rất cao. Cái này, tôi tên Hà Tuyền – phân cục trưởng, ngài gọi tôi Tiểu Hà là được.
- Ừ, vụ việc này do phân cục anh xử lý thì anh định xử lý như thế nào?
Vương Quốc Hoa thu nụ cười, mặt sa sầm lại ngay lập tức.
Hà Tuyền cẩn thận nhìn Bạch Tố Tố, đối phương đã sớm cúi đầu xuống. Lẽ ra xảy ra việc lớn này, thị ủy chú ý cũng là rất bình thường, cảnh sát triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo thị ủy, ủy ban thành phố mà. Vấn đề là bây giờ có một thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh ngồi đây, quan cao một bậc đè chết người. Nói về thứ bậc ở trong hệ thống đảng ủy tỉnh Nam Quảng này thì với hội nghị cán bộ toàn tỉnh Bạch Tố Tố chỉ có thể ngồi hàng ba, Vương Quốc Hoa ngồi hàng đầu. Vương Quốc Hoa nếu ngang ngược chỉ cần tìm chút khuyết điểm của Bạch Tố Tố là dễ bóp chết.
- Cái này … tự nhiên là phải tiến hành theo trình tự pháp luật, bên cảnh sát cần phải thu thập nhân chứng vật chứng, sau đó …
Hà Tuyền nói được một nửa, Vương Quốc Hoa đã chặn ngang.
- Anh không cần nói điểm sau. Đúng, tôi nghe đương sự nói có bốn kẻ hành hung, ở đây có mấy người? Phân cục có lập án không?
Không đợi Hà Tuyền trả lời đã có người gõ cửa, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Bảo người ta vào nói chuyện, lỗ tai tôi không được tốt thì phải.
Hà Tuyền run lên nhìn thoáng qua Bạch Tố Tố, mặt Bạch Tố Tố đang như tro tàn muốn lấy máy ra gọi nhưng lại không dám.
Nhưng việc này nên giải quyết như thế nào? Bạch Tố Tố nghĩ là thấy đau đầu. Vừa nãy nói ra khiến Vương Quốc Hoa nắm được mệnh môn là ả á khẩu không nói được gì. Bạch Tố Tố không phải không biết trình tự pháp luật nhưng thời này có mấy lãnh đạo coi pháp luật vào đâu. Hơn nữa việc này liên quan đến con của mấy vị lãnh đạo cấp tỉnh, cấp thành phố.
Hà Tuyền ở bên này không dám làm gì, y đi ra thấy thân tín liền nói.
- Vào rồi nói.
Y thật ra muốn nháy mắt nhưng chủ tịch Vương lại bưng cốc trà đi ra vài bước khiến y không dám. Xem ra lần này chỉ mong bảo vệ được mình. Lai lịch của chủ tịch Vương quá lớn, muốn bóp chết y là quá đơn giản.
- Chị Bạch muốn gọi điện à? Gọi đi.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nói một câu như vậy, nghe hơi khác lạ nhưng thực tế là lộ ra vài tin tức. Bạch Tố Tố biến sắc muốn xác định thật giả thì Vương Quốc Hoa đã ngồi lại vị trí. Mặc dù rất muốn gọi điện nhưng Bạch Tố Tố vẫn quyết định thôi.
Vị cảnh sát tiến vào chắc là nghĩ đã lập công lao, y vội vàng nói:
- Sếp, đã dàn xếp xong, theo yêu cầu của ngài Trần Phú Quý kia đã liên lạc với ả nhân viên phục vụ kia tỏ vẻ có thể giải quyết riêng.
- Đồng chí này, nếu Trần Phú Quý đổi ý thì sao?
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói một câu, tên cảnh sát không chú ý vẻ mặt của Hà Tuyền, y nói ngay.
- Hắn dám? Khách sạn của hắn muốn đóng cửa chỉ là vài phút mà thôi.
Vương Quốc Hoa cười càng tươi hơn thậm chí còn đưa một điếu thuốc tới.
- Đồng chí vất vẩ rồi, nếu cô nữ nhân viên phục vụ kia không muốn hòa giải thì phân cục định làm sao?
Bạch Tố Tố và Hà Tuyền không phải không muốn lên tiếng, vấn đề là ánh mắt của Vương Quốc Hoa thi thoảng nhìn sang khiến bọn họ không dám có động tác. Thậm chí Bạch Tố Tố còn xoay mặt, Hà Tuyền cúi đầu nhìn sàn nhà xem có kiến không.
Tên cảnh sát kia không biết sống chết thấy lãnh đạo cúi đầu thầm nghĩ đây nhất định là lãnh đạo lớn hơn, cơ hội này mình phải biểu hiện mới được.
- Lãnh đạo yên tâm, người của tôi đã tới bệnh viện, ả kia ra khỏi phòng phẫu thuật là bắt lại ngay đảm bảo ả không dám giở trò, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận cách làm của chúng tôi.
- Ha ha, tốt, tốt, làm tốt, anh ra ngoài đi.
Vương Quốc Hoa xua tay, tên cảnh sát mỉm cười nói.
- lãnh đạo, tôi tên là Chu Tiểu Bình, ngài có việc cứ gọi tôi.
Vương Quốc Hoa gật đầu đuổi đối phương ra, ngay khi cửa đóng lại mặt hắn như phủ lên lớp băng.
- Hai vị còn gì cần bổ sung không?
Vương Quốc Hoa nói không lớn nhưng như cắt ngang vào tim người ta.
- Chủ tịch Vương, việc này tôi cũng bất đắc dĩ, tôi là một phân cục trưởng nhỏ nhoi, lãnh đạo thị ủy có chỉ thị tôi không dám không chấp hành.
Hà Tuyền không dám chống cự, Bạch Tố Tố nghe xong biến sắc, mặt không còn chút máu.
- Hà Tuyền, anh không được nói linh tinh.
Hà Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trưởng ban thư ký Bạch, chuyện này tôi không thể chống lại, chuyện đều làm theo ý của chị, chị …
- Đủ rồi! Hà Tuyền, anh câm miệng cho tôi.
Bạch Tố Tố hét lên, hai tay nắm chặt, mắt trợn trừng.
Vương Quốc Hoa kịp thời ho khan một tiếng đè sự kiêu ngạo của Bạch Tố Tố, hắn quay sang nói với Hà Tuyền:
- Anh ra ngoài ghi lại tình hình, trước khi tôi đi thì giao cho tôi.
Hà Tuyền như rơi xuống nước giẫm được vào mô đất nổi, y gật đầu nói.
- Tôi đi, tôi đi. Đúng rồi chủ tịch Vương, cảnh sát đến bệnh viện thì sao bây giờ?
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói:
- Anh nói xem?
Bịch, cửa đóng lại, Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng đi vài bước nhìn Bạch Tố Tố.
- Chị có phải cảm thấy tôi không có chứng cứ rõ ràng nên dù Hà Tuyền có viết ra chị cũng có thể chối?
Bạch Tố Tố không nói, lúc này càng nói càng sai, ả cúi đầu mím môi.
Dpp móc một chiếc bút trong túi ra xoay xoay vài cái.
- Thứ này chắc chị nghe thấy, đây làm máy ghi âm, tôi đề phòng có kẻ tiểu nhân giở trò, không ngờ tiểu nhân không gặp lại gặp trưởng ban thư ký Bạch.
Bạch Tố Tố đột nhiên ngẩng đầu nhìn bút trong tay Vương Quốc Hoa, người ả mềm nhũn lại ngồi bệt xuống sàn. Vương Quốc Hoa khinh thường nhìn ả.
- Thực ra đây vốn là vụ án hình sự rất đơn giản, mặc kệ ai phạm pháp đều có cơ quan chấp pháp xử lý. Nhưng có người muốn dùng quyền lực áp đảo trên pháp luật, số lần thực hiện nhiều liền coi đó làm quy tắc, lâu dần pháp luật không là gì trong mắt họ.
- Vương Quốc Hoa, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Bạch Tố Tố từ từ đứng lên vỗ vỗ bụi nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tôi muốn gì ư?
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói, hắn xoay người ra mở cửa chỉ chỉ ra ngoài lớn tiếng nói.
- Chị nhìn thành phố này đi, trong thành phố này có mấy triệu dân. Bọn họ hy vọng thấy Đảng và chính quyền cho mình một hoàn cảnh xã hội công bằng, bọn họ là người nộp thuế, họ là nền móng của quốc gia. Nhưng có một số Đảng viên, quan chức chính phủ nghĩ mình đứng trên tất cả, chỉ nghĩ cho lợi ích của mình mà không tiếc phạm pháp. Những kẻ này có xứng làm cán bộ Đảng viên không? Trong đó có cả chị.
Bạch Tố Tố dần bình tĩnh lại, ả đưa tay vuốt tóc thản nhiên nói:
- Người như tôi rất nhiều, anh có quản được hết không?
- Chị nói rất đúng. Tôi quả thật không quản hết. Đáng tiếc chị gặp được tôi nên chỉ có thể tự nhân là đen.
Câu này coi như đánh bại Bạch Tố Tố, chút dũng khí khó khăn lắm mới có lại xịt hơi.
Vương Quốc Hoa xát thêm muối vào vết thương của ả.
- Chị quá coi trọng tiền đồ của mình, quá chú trọng quyền lực trong tay. Việc này dù là theo trình tự tổ chức cùng lắm là cách chức chứ không thể bắt chị. Mà tôi không có quyền lực cách chức chị, cùng lắm là đề nghị. Đúng rồi, còn có là chị có thể chỉ cần nộp bản kiểm điểm là thoát.