Phù Diêu

Bạch Tố Tố không dám ở lại nữa, vội vàng đẩy cửa rời đi. Vương Quốc Hoa cũng không ngăn lại, hắn mắng là vậy chứ thực tế cũng không làm gì được.

Đáng hận nhất là đám con cháu quan chức kia không dám gây phiền phức cho mình mà đi ức hiếp một cô gái yếu đuối. Đám người này mặc dù chỉ là số ít nhưng sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt.

Để Bạch Tố Tố đi, Vương Quốc Hoa còn có một ý là chuyển đạt tin tức rõ ràng. Việc này Vương Quốc Hoa đã tham gia, kẻ nào có gan thì tiếp tục dùng quyền lực trong tay khiến mấy tên khốn kia thoát tội đi.

Bạch Tố Tố đi ra ngoài gọi điện, vừa đi vừa gọi. Vương Quốc Hoa cũng không nóng nảy cầm cốc trà ra hành lang đứng uống. Đầu tiên chạy đến là lãnh đạo Cục công an thành phố, sau đó là lãnh đạo thị ủy, ủy ban thành phố, quan càng lúc càng lớn nhưng Tôn Hoành Vũ là cấp cao nhất. Các thường vụ tỉnh ủy dù biết cũng không tiện xuất hiện.

Hầu hết người đều nghĩ vì việc nhỏ này mà Vương Quốc Hoa gây náo động như vậy, đây đúng là quá kiêu ngạo, ngang ngược.

Ở phân cục cảnh sát đang có gió bão nhưng trên tỉnh lại rất yên tĩnh. Việc này mọi người coi như chưa xảy ra, thậm chí không có lãnh đạo nào tỏ vẻ quan tâm chính là muốn xem Vương Quốc Hoa làm ầm ĩ tới mức nào.

Thái độ của Tôn Hoành Vũ coi như tốt, đầu tiên là nhận sau sau đó nhấn mạnh nhất định ủng hộ cảnh sát chấp pháp theo quy định pháp luật, quyết không nhân nhượng.

Vương Quốc Hoa nói thẳng khi nào kẻ hành hung không bị bắt thì hắn không rời khỏi đây. Nói xong hắn cứ đứng đó nhìn đám lãnh đạo thành phố Nông Châu.

Có mấy phóng viên không biết sống chết không biết nghe tin từ đâu chạy tới muốn đưa tin. Không cần Vương Quốc Hoa nói chuyện, đám phóng viên đã bị cảnh sát đuổi đi không cho vào. Còn có tên gào lên nói gì mà tự do ngôn luận kết quả trực tiếp bị bắt vứt vào một phòng.

Vương Quốc Hoa sau đó chủ động lấy ghế ngồi xuống. Tôn Hoành Vũ bạo gan khuyên.

- Công việc của chủ tịch Vương bận như vậy, chút việc nhỏ này giao cho chúng tôi xử lý, cam đoan…

Vương Quốc Hoa cắt ngang lời đối phương.

- Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tận mắt nhìn thấy kẻ hành hung quy án, dù bọn họ chạy tôi cũng muốn tận mắt thấy Cục công an thành phố phát lệnh truy nã. Còn nữa, tôi không cho rằng đây là việc nhỏ.


Tôn Hoành Vũ mặc dù tức nhưng vẫn phải lui ra, y lại không tiện rời đi. Biết sao được, ai bảo đối phương là thường vụ tỉnh ủy. Theo quy định thường vụ tỉnh ủy tới thành phố, y phải đi cùng nếu không là không coi lãnh đạo vào đâu.

Bữa trưa Tự Học Cường mang đến hai hộp cơm, Vương Quốc Hoa không cần biết người của thành phố thế nào, hắn cứ thế ngồi ăn.

Rốt cuộc một xe cảnh sát tiến vào áp giải bốn tên thanh niên xuống. Vương Quốc Hoa thấy thế đứng lên nói.

- Về.

Mặc dù không muốn nhưng đám lãnh đạo vẫn phải đưa tới cửa, Vương Quốc Hoa cũng không xác định mấy tên kia là đúng hay không, chỉ cần bắt người là đủ.

Về trụ sở, Vương Quốc Hoa trực tiếp tới văn phòng của Lãnh Vũ. Hắn có thể khẳng định Lãnh Vũ đang chờ hắn.

Vương Quốc Hoa vừa tới cầu thang đã thấy Khương Kiệt chờ ở đây, tên này giơ ngón cái lên. Vương Quốc Hoa mỉm cười không nói gì lững thững đi vào trong.

- Đến à, uống nước rồi nói chuyện.

Lãnh Vũ chỉ chỉ trà trên bàn, Vương Quốc Hoa không hề khách khí bưng ấm rót uống mới nói.

- Kỹ thuật môn này của ngài không có tiến bộ gì.

Khương Kiệt ở bên nghe vậy thiếu chút nữa ngồi bệt xuống, đây là trà do đích thân bí thư Lãnh pha mà có người còn chê. Lãnh Vũ nhếch miệng nói.

- Cậu bị Sở Giang Thu làm hỏng rồi, miệng điêu như vậy. Lá trà của tôi là trà Ô long bình thường, không có thứ cao cấp nhất cho cậu uống đâu.

Vương Quốc Hoa bỏ chén.

- Thỏa hiệp?

Lãnh Vũ gật đầu.

- Trình tự pháp luật bình thường cần tiến hành, chuyện cuối cùng vẫn do con cái làm. Tỉnh không định truy cứu trách nhiệm một số đồng chí không giáo dục nghiêm.

Lãnh Vũ từ tốn nói.

Kết quả này nằm trong dự đoán của Vương Quốc Hoa. Mấy tên thanh niên bị đưa đến cục cảnh sát là để người ta xem. Sau này tòa án xử như thế nào thì hắn cũng đã hết sức.

- Giản Trường Thanh có phản ứng gì vậy lãnh đạo?

Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Lãnh Vũ thản nhiên nói:

- Không phản ứng gì, bây giờ hắn không thể để ý nhiều như vậy.


Vương Quốc Hoa ngẩn ra, Lãnh Vũ không nói tiếp, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi.

- Có biến hoá nên cậu không thể chỉ nhìn chằm chằm xuống dưới.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:

- Tác phong của tôi ngài còn không rõ sao? Tôi không có hứng thú việc bên trên. Làm tốt công việc của mình là tác phong làm việc từ trước đến giờ của tôi. Thực ra tôi bây giờ cũng bắt đầu chán làm quan.

Lãnh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa, y lắc đầu cười khổ một tiếng.

- Cậu đó, từng đó năm mà vẫn không thay đổi mấy.

- Giang Sơn dễ đổi bản tín khó dời.

Vương Quốc Hoa đứng dậy.

- Ngài làm việc, tôi phải về, trong tay còn một đống chuyện.

Lãnh Vũ gật đầu nói với Khương Kiệt:

- Anh tiễn Quốc Hoa.

Khương Kiệt đưa Vương Quốc Hoa xuống lầu thấy không ai mới cười nói.

- Chuyện của Huệ Trân tôi biết một chút, không liên quan tới tôi.

Giải thích này Vương Quốc Hoa không tin nhưng không nói ra. Khương Kiệt cũng biết Vương Quốc Hoa sẽ không tin nhưng y vẫn phải nói.

- Tự biết, đều không dễ dàng.

Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu rồi đi, Khương Kiệt đứng tại chỗ nhấm nháp ý câu vừa rồi.


Khương Kiệt cũng có chút bất đắc dĩ. Mặc kệ nói như thế nào thì kết quả cũng không quá xấu, Vương Quốc Hoa coi như thông cảm không làm phức tạp. Khương Kiệt vẫn rất khó hiểu về phong cách của Vương Quốc Hoa, nó khác nhiều so với các cán bộ khác.

Chuyện sáng nay Khương Kiệt biết rõ, ngay cả chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh cũng lén đến gặp bí thư Lãnh, đây là do chính y an bài. Vương Quốc Hoa chắc không biết cái này.

Phương Đoan Minh đã về, y xoa xoa mũi nói:

- Lãnh đạo, cảm ơn ngài. Đúng rồi, chú Trần kia bảo tôi chuyển lời là hôm nào y nhất định sẽ tự mình nấu món canh rắn mời ngài.

- Thôi, tôi nghĩ tới rắn là nổi da gà, anh còn bảo tôi đi ăn, không nói tới cái này.

Hai ngày bình tĩnh trôi qua, Hà Tuyền đến báo cáo qua kết quả xử lý. Bốn kẻ hành hung đều ngoan ngoãn nhận tội.

….

Hết giờ làm Vương Quốc Hoa nhận được một cuộc điện, giọng đối phương khá già nhưng không báo danh. Người đó cảm ơn Vương Quốc Hoa vì đã nhẹ tay nếu không tiền đồ của con trẻ sẽ mất hết. Người này dập máy, Vương Quốc Hoa coi như đoán được là ai gọi tới.

Còn hai ngày nữa là diễn ra hội nghị bổ nhiệm phó chủ tịch tỉnh bên Đại hội đại biểu nhân dân, thẳng thắn mà nói Vương Quốc Hoa nói câu chán làm quan với Lãnh Vũ cũng chỉ là tức. Khả năng hắn không trúng tuyển gần như là không có. Hắn nhận được cuộc điện kia thì 1% không trúng cũng biến mất.

Một cuộc phong ba nho nhỏ qua đi, tất cả trở về bình thường.

Hết giờ làm Vương Quốc Hoa đuổi Phương Đoan Minh về, hắn dẫn Tự Học Cường sang bên tòa nhà hai tầng đối diện xem.

Bạch Ngọc Lan vội vàng chạy tới, cô ả cũng muốn đến cảm ơn lãnh đạo nhưng bị Tôn Gia Viên chặn lại không cho đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận