Vương Quốc Hoa đưa hai cô tới thôn, thả xuống rồi lái xe đến xã kiếm súng, trong lòng cũng không cho rằng hai cô sẽ quen với hoàn cảnh nông thôn. Hắn đến xã tìm được Lưu Bỉnh Khôn đang làm quyền bí thư đảng ủy. Vương Quốc Hoa nói muốn mượn mấy khẩu súng săn, Lưu Bỉnh Khôn vỗ ngực nói không vấn đề.
Hỏi còn có hai cô gái là công ty từ ngoài tới, Lưu Bỉnh Khôn đề nghị y phái ra hai người đi dẫn đường để đảm bảo an toàn.
Vương Quốc Hoa không có kinh nghiệm săn thú gì, đề nghị của Lưu Bỉnh Khôn lập tức được hắn tán thành. Sau đó Vương Quốc Hoa lái xe về thôn.
Vừa dừng xe lại đã có một đứa bé cầm xâu kẹo đi tới. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực nói:
- Sao vậy?
Sở Sở cố nhịn cười đi lên nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy Lưu Linh đi vệ sinh …
- Không cho nói.
Lưu Linh xông lên bịt miệng Sở Sở, hai cô gái lại trêu chọc nhau.
Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng hai vị này mới thôi. Lưu Linh đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Ở đây có rắn.
- Ồ, thì ra đi vệ sinh gặp rắn. Ha ha vừa cởi quần rồi một con rắn lao ra, sau đó …
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười.
- Ông cũng không phải người tốt.
Lưu Linh trừng mắt nhìn hắn.
- Thôn không có nhà vệ sinh công cộng sao?
Ngừng một chút, Lưu Linh đi tới nhỏ giọng nói. Sở Sở ở bên phải che miệng cười.
- Nông thôn làm gì có vệ sinh công cộng. Mọi người dều phải tích phân, không tin thì cô đi nhìn xem nhà ai không có một cái hố to.
Vương Quốc Hoa cười giải thích, trong lòng lại nói chỉ biết các cô không quen.
Lưu Linh nghe xong cau mày dậm chân nhìn quanh đến độ đỏ bừng mặt. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi dở khóc dở cười. Đại tiểu thư đúng là còn chú ý vấn đề đi vệ sinh. Vương Quốc Hoa nhìn quanh sau đó nhỏ giọng nói:
- Hay là cô tìm chỗ trống không người.
- Không, có rắn.
Lưu Linh phản ứng rất nhanh, Sở Sở lại cười phì phì. Xem ra Sở Sở không bị vấn đề này làm khó. Vương Quốc Hoa rất khó hiểu vì sao cô quen nhanh như vậy.
- Lên xe nhịn thêm chút nữa.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ lấy chìa khóa ra, Lưu Linh vội vàng chui lên xe, Sở Sở thật ra không nhanh không chậm đi lên. Lưu Linh vội vàng la lên:
- Bà có lên nhanh không?
Xe ra khỏi thôn chạy lên xã, Vương Quốc Hoa chạy đến trường tiểu học xã. Ở vùng này có thể nói đây là Wc sạch sẽ nhất, có học sinh quét rọn miễn phí nếu không nhà vệ sinh công cộng chỉ cách mười mét là đã ngửi thấy mùi.
Lưu Linh như khỉ lao nhanh xuống xe, Sở Sở lại từ tốn theo xuống. Vương Quốc Hoa thấy hai cô như vậy liền biết thì ra Sở Sở cũng nhịn nhưng giỏi giấu.
Giải quyết xong vấn đề, Lưu Linh lại khôi phục bộ dạng thục nữ, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn. Vương Quốc Hoa chờ hai cô lên xe nói:
- Còn đi săn không?
- Mai quay lại.
Câu trả lời rất rõ ràng, Vương Quốc Hoa cười lạnh trong lòng. Hắn nhảy xuống tìm một học sinh ở thôn bảo y nhắn lời lại.
Trên đường về thị trấn, Lưu Linh và Sở Sở như con gà bại trận. Vương Quốc Hoa không nói gì yên lặng lái xe. Dn Lưu Linh dựa vào phía sau hắn lớn tiếng nói:
- Ông có tiền như vậy sao không xây nhà mới?
Vương Quốc Hoa không quay đầu lại nói:
- Nhà mới cũng có một hố như vậy.
Nói thì vậy nhưng hắn cũng động tâm. Trong thời gian này hắn đúng là quá bận không ngờ quên đi việc này.
- Tại sao không để bố mẹ lên thành phố?
Sở Sở nhỏ giọng nói.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn cô:
- Ông bà sống cả đời ở nông thôn, cô muốn bọn họ đến thành phố ở có lẽ sẽ không quen.
Ba người về đến khách sạn, Vương Quốc Hoa không vào cùng mà gọi điện cho Cổ Tuần, bảo đối phương giới thiệu một chỗ ăn. Đến khi trời tối Tằng Trạch Quang gọi điện nói trên thị ủy có việc quan trọng không về được.
Cả tối đó Vương Quốc Hoa bị giữ ở khách sạn nói chuyện với Lưu Linh và Sở Sở, không tham gia vào việc tuyển người. Lần này thật ra lại làm đám người Cảnh Chí Tân được lợi.
Sáng hôm sau lúc còn đang ngủ, Vương Quốc Hoa bị tiếng đập cửa bịch bịch bên ngoài làm đánh thức. Hắn nhìn thì thấy trời vẫn chưa sáng hẳn. Hắn mặc quần cộc ra ngoài mở không ngờ lại là Sở Sở.
Sở Sở rõ ràng không chuẩn bị tư tưởng, chẳng qua cũng chỉ ngẩn ra rồi nhìn từ trên xuống dưới.
- Không ngờ cũng có chút cơ bắp.
Vương Quốc Hoa vội vàng quay vào lấy áo mặc vào. Sở Sở đi theo:
- Nhanh lên, còn đi săn.
Vốn tưởng hai vị này sẽ phải nhịn ai ngờ vẫn muốn lên núi chơi. Vương Quốc Hoa rửa mặt đi ra đã thấy Sở Sở và Lưu Linh chờ ở cạnh xe.
- Còn đi xã Bàn Long nữa không?
Vương Quốc Hoa lên xe hỏi. Lưu Linh cười nói:
- Không đi, nghe nói huyện Nam Sơn có không ít nhà cổ, đưa chúng tôi đi xem.
- Biết ngay mà.
Vương Quốc Hoa nói thầm trong lòng.
Huyện Nam Sơn có hai trấn cổ, trong đó thị trấn Vạn Hoa khá gần, đi chỉ mất nửa tiếng. Vương Quốc Hoa lái xe, Sở Sở và Lưu Linh một người lấy máy ảnh, một người lấy máy quay ra, thi thoảng còn cười nói vài câu.
Ra khỏi huyện thành trời mới sáng hẳn, Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Chuyện tuyển người đã an bài xong chưa? Có vấn đề gì không? Cao Phi và Cảnh Chí Tân nói chuyện thế nào?
Vương Quốc Hoa thuận miệng hỏi một câu không ngờ Lưu Linh lại hơi khẩn trương.
- Không có gì, nói chuyện rất thuận lợi. Ông đừng quan tâm, yên tâm mang chúng tôi đi chơi là được.
Vương Quốc Hoa hơi nghi ngờ. Đợi đến thị trấn Văn Hoa, hai cô gái thấy các căn nhà cổ nên vui vẻ chạy loạn. Vương Quốc Hoa lấy cớ sang bên gọi điện cho Cảnh Chí Tân.
- Trưởng phòng Cảnh, chuyện thế nào rồi? Có thuận lợi không?
Đầu bên kia Cảnh Chí Tân vỗ ngực nói:
- Không vấn đề gì, đã nói chuyện xong, anh yên tâm.
Vương Quốc Hoa có thể yên tâm mới là lạ nên hỏi thêm:
- Điều kiện tuyển người có thay đổi gì không? Vẫn theo những gì tôi đã nói chứ?
Lần này Cảnh Chí Tân có chút bối rối nói:
- Cái này có chút thay đổi nhưng không nhiều.
Vương Quốc Hoa sa sầm mặt lại, tâm lý quan liêu của cán bộ thì hắn rõ, chỉ cần mình có thành tích, chuyện làm được là xong, trong đầu không bao giờ có suy nghĩ tranh thủ lợi ích cho nhân dân. Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được mình cố gắng tranh thủ lợi ích ở trên Thượng Hải là vô ích nên không khỏi tức giận.
- Đáng chết.
Vương Quốc Hoa mắng xong dập máy. Hắn tìm thấy Sở Sở và Lưu Linh đang quay phim chụp ảnh. Lưu Linh thấy Vương Quốc Hoa còn vui vẻ gọi:
- Đến vừa lúc, chụp ảnh cho chúng tôi.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt đưa chìa khóa cho Sở Sở:
- Được rồi, mục đích của hai người đã đạt được, tôi có thể đi.
Nói xong Vương Quốc Hoa xoay người đi thẳng để lại hai cô gái mắt to mắt nhỏ nhìn theo nhưng không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau Lưu Linh mới lấy lại tinh thần hỏi Sở Sở:
- Sao hắn biết?
Sở Sở híp mắt nhìn theo Vương Quốc Hoa.
- Hắn là quan chức có lương tâm, thời này không có mấy quan chức như vậy.
Vương Quốc Hoa ngồi xe khách vội vàng về huyện thành, đến chỗ tuyển người. Lúc này có thể nói rất đông người. Thấy cảnh này, Vương Quốc Hoa chỉ có thể bất đắc dĩ đứng đó. Nhìn đám thanh niên mặt mày hớn hở, trong lòng hắn cũng không biết nên làm gì. Vì thế mà ngừng tuyển người? Không thể. Có lẽ tập đoàn Huy Hoàng đưa ra điều kiện rất khắt khe nhưng đối với những thanh niên này mà nói làm mệt một chút để kiếm tiền có đáng gì? Không có cơ hội kiếm tiền mới là khó chịu nhất.
Vương Quốc Hoa vừa đi, Lưu Linh và Sở Sở không còn muốn chơi gì nữa. Hai cô rất lo lắng. Đương nhiên đây không phải ý của Lưu Linh, nhưng cô lại không thể không chấp hành. Sở Sở là bạn thân của Lưu Linh lại không thể không giúp cô che đậy.
- Bà không nói gì sai, hầu hết quan chức đều không nghĩ đến lợi ích nhân dân, không tranh thủ cho dân chúng, thực tế vốn là như vậy.
Sở Sở thở dài một tiếng nói.
- Chúng ta về thôi, mình muốn xin lỗi hắn hoặc đền bù chút gì đó.
Lưu Linh cũng không vui vẻ gì.
Đến trước bàn tuyển người, Cảnh Chí Tân đang khá bận bịu, thấy Vương Quốc Hoa xuất hiện, y khá bối rối.
- Trưởng phòng Vương, sao anh lại tới đây?
Cảnh Chí Tân cố ra vẻ thân thiết, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Cho tôi xem hợp đồng tuyển dụng.
Cảnh Chí Tân bất đắc dĩ đưa tới một bản, Vương Quốc Hoa nhìn qua rồi nói:
- Trưởng phòng, sang bên nói chuyện có được không?
- Ừ, anh chờ chút.
Cảnh Chí Tân rất lo lắng nhưng không dám không đi. Vương Quốc Hoa mặc dù là phó nhưng chỗ dựa lại rất cứng.
Hai người đi vào một góc, Cảnh Chí Tân vừa quay đầu lại, Cảnh Chí Tân đã lạnh lùng nói:
- Dù là súc sinh cũng phải có suy nghĩ cho quần chúng, cũng sẽ không chấp nhận hợp đồng như thế này.
-o0o-