Phù Diêu

Người trong nhà nước có ai không suy nghĩ ý của lãnh đạo. Lãnh đạo thích gì, thích nghe gì đều là điều cấp dưới cần cân nhắc. Vương Quốc Hoa đã quen với việc này.

Nghiên Lệ cũng từ trên lầu xuống, cô ả đang mặc đồ bảo hộ chắc là ở đây giúp.

- Chủ tịch Vương.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Đồng chí Nghiên Lệ cũng đến giúp à?

Nghiên Lệ bình thường ít có cơ hội nói chuyện trước mặt lãnh đạo, y có chút khẩn trương nói.

- Ngọc Lan muội muội nói là muốn bỏ ít tiền nhất mà làm tốt nhất. Chúng tôi bàn nhau tự mình đi mua vật liệu, Ngọc Lan gọi vài người ở thôn lên tỉnh rồi tự mình làm, như vậy cũng giảm được một khoản. Chắc hôm nay là xong mọi việc.

- Vậy à, đi, lên lầu làm việc, làm xong tối tôi mời cơm.

Thấy vẫn còn sớm Vương Quốc Hoa xắn tay áo cười ha hả đi lên. Mấy người nhìn nhau không ai dám lên tiếng.

Bên trên đúng là đã vào giai đoạn hoàn thành. Vương Quốc Hoa đi lên nhìn rồi nói.

- Có gì để tôi làm không?

Mấy người đi cùng thầm nói ai dám chỉ huy ngài. Tôn Gia Viên khẽ dùng khuỷu tay đụng đụng Bạch Ngọc Lan, cô ả bạo gan nói.

- Chủ tịch Vương, hay là ngài giúp tôi dọn rác dưới sàn?

- Được, hôm nay tôi nghe Tiểu Bạch chỉ huy.


Vương Quốc Hoa mỉm cười đi theo Bạch Ngọc Lan xuống lầu.

Vương Quốc Hoa thấy xe ba bánh liền cười nói:

- Để tôi đạp xe cho.

Việc dọn rác này do Bạch Ngọc Lan phụ trách, bây giờ có Vương Quốc Hoa coi như giảm bớt việc.

Xe ba bánh người chưa quen sẽ khó lái, Vương Quốc Hoa chơi xe này từ nhỏ nên khá quen, đạp vài vòng là thuần thục điều khiển. Đến nơi hắn đẩy xe tới trước, đổ rác là xong. Bạch Ngọc Lan vô thức hỏi.

- Trước ngài đã làm việc này?

Vương Quốc Hoa vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

- Lên đây ngồi.

Bạch Ngọc Lan ngồi lên, Vương Quốc Hoa vừa đạp xe vừa nói.

- Lúc tôi còn bé nhà cũng khó khăn, lúc đó không hiểu chuyện nên không biết cuộc sống khó khăn. Bố mẹ và chị gái lại chiều tôi, sau này đột nhiên biết nên tôi sửa đổi và làm nhiều việc với mục đích là nuôi sống mình.

Bên cạnh hắn bây giờ có nhiều người vòng qua trước mặt, đám người đó đều có mục đích của mình. Bạch Ngọc Lan này lại khác, mắt rất trong sáng, Vương Quốc Hoa cảm thấy cô không có mục đích gì nhiều cho nên nói chuyện cũng thoải mái.

- Chủ tịch Vương, ngài là lãnh đạo duy nhất tôi thấy không ra vẻ. Bí thư Tôn còn đỡ một chút nhưng ở trong xã cũng rất oai phong, có khi còn oai hơn ngài.

Bạch Ngọc Lan che miệng nói, Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả:

- Cái này cô sai rồi, chúng tôi thường ít tiếp xúc với dân chúng cho nên chúng tôi đi xuống nhất định không ra vẻ này kia. Bởi vì tôi xuống một chuyến sẽ rất khó tới lại lần nữa. Nhưng Tôn Gia Viên thì khác, anh ta làm ở cơ sở lâu, công tác cơ sở không dễ làm, rất nhiều việc lặt vặt, muốn làm ra thành tích gì đó là rất khó khăn. Cô nếu đi theo con đường này thì sẽ hiểu.

- Ngài nói phức tạp quá.

Bạch Ngọc Lan không rõ cái này, Vương Quốc Hoa cũng chẳng muốn giải thích nhiều.

Vương Quốc Hoa tham gia khiến công việc không hoàn thành bởi vì mấy người Nghiên Lệ, Tôn Gia Viên bàn nhau kết thúc sớm việc hôm nay.

Qua lại vài chuyến mặt trời đã sắp xuống núi, Vương Quốc Hoa nhìn xe mới nhớ Tự Học Cường vẫn chờ trên đó. Hắn đi sang bảo Tự Học Cường về trước, tên này cũng không hề khách khí đi thẳng.

Hai người Nghiên Lệ, Tôn Gia Viên trên lầu đi xuống, Tôn Gia Viên đi lên nói.

- Chủ tịch Vương, không làm xong được trong hôm nay rồi, tôi cho anh em nghỉ rồi.

- Ừ, tôi đi rửa tay rồi chúng ta đến quán nào gần đây ăn.

Vương Quốc Hoa đã mở miệng, Nghiên Lệ lập tức tiếp lời.

- Đến nhà hàng Thúy viên đi, chỉ cách đây trăm bước thôi, đi bộ sang cũng được.


Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý. Nghiên Lệ lập tức cầm cặp dẫn đường, đoàn người vừa đi vừa nói chuyện. Nghiên Lệ lén cười nói với Tôn Gia Viên:

- Lão Tôn nhìn chuẩn thật đó.

Vương Quốc Hoa và Bạch Ngọc Lan đi trước nói chuyện, Tôn Gia Viên có chút tức giận nhưng vẫn cười nói.

- Không nói cái này.

Nghiên Lệ thầm cười lạnh một tiếng đi theo, ả thầm nghĩ hắn coi mình chưa điều tra sao? Nhà hàng kia rõ ràng do em vợ hắn mở, sao lại thành Bạch Ngọc Lan? Lừa lãnh đạo có thể, muốn lừa mình sao? Nghiên Lệ biết rõ việc này nhưng không vạch trần. Bạch Ngọc Lan đang học đại học ở trên tỉnh chủ tịch Vương là đàn ông nên khó có thể chống cự lại sức hấp dẫn của cô em xinh đẹp này.

Nghiên Lệ tuy khinh thường nhưng lại nghĩ nên lấy lòng Bạch Ngọc Lan như thế nào. Cô ả này tuy còn trẻ nhưng có quá nhiều tâm cơ, chỉ riêng việc đưa ý tưởng tự mình dựng lầu trúc đã không đơn giản. Bạch Ngọc Lan trong cả quá trình có làm gì đâu, hai người Nghiên Lệ, Tôn Gia Viên cũng chỉ đứng xem. Thấy lãnh đạo tới bọn họ liền giả vờ làm mà thôi.

Nghiên Lệ không rõ thái độ của Vương Quốc Hoa đối với Bạch Ngọc Lan nên không dám nói rõ.

Đến quán, Nghiên Lệ liền chạy đi gọi món. Cô ả khá quen nơi này, các cuộc tiếp đón bình thường của cơ quan do cô phụ trách đều đưa tới đây. Hôm nay lại khác, có phó chủ tịch tỉnh tới. Nơi này tiếp đón cấp phó giám đốc sở đã là cao nhất vì thế giá trị của Nghiên Lệ ở nhà hàng này thoáng cái tăng lên không ít.

Thực đơn được đưa cho lãnh đạo, Vương Quốc Hoa đẩy trả.

- Nghiên Lệ, cô gọi đi, cô quen ở đây nên cứ thoải mái gọi. Nhưng nhớ chỉ ăn cơm, không uống rượu.

Lát sau Tự Học Cường vào, Vương Quốc Hoa hơi sửng sốt nhưng vẫn đứng lên nói.

- mấy người ngồi nói chuyện, tôi ra ngoài một chút.

Ra ngoài cửa đến cuối hành lang, Tự Học Cường nói:

- Lãnh đạo, bọn họ đang cùng lừa anh.

Vương Quốc Hoa cười cười.

- Cậu cần gì phải nói ra? Cũng không dễ dàng gì, giả vờ hồ đồ cũng tốt.

Tự Học Cường gật đầu cười khổ nói:


- Tôi ra trước.

Vương Quốc Hoa về phòng, đồ ăn đã được mang lên. Hắn ngồi xuống ăn một mạch, ăn xong bỏ đũa đứng lên nói.

- Mấy người từ từ ăn, tôi về trước.

Vương Quốc Hoa phải đi, ai dám cản hắn, thậm chí còn không có tư cách tiễn. Ra ngoài nhà hàng, Vương Quốc Hoa lên xe mệt mỏi nói.

- Về.

Vương Quốc Hoa không dễ bị lừa, điểm này do hắn đã làm ở cơ sở không ít năm. Chút tâm tư của Tôn Gia Viên cùng với cách diễn của Bạch Ngọc Lan, Vương Quốc Hoa nhìn cái là ra. Nhưng hắn nghĩ việc này mà thành là có lợi cho xã Bộ Sơn.

Xe về tới nơi, Hồng Thải Bình đứng cửa thấy lãnh đạo liền chạy tới mở cửa xe.

Vương Quốc Hoa xuống xe nhìn nói:

- Có việc ư?

- Tài liệu lần trước tôi trình ngài có sai khác với thực tế. Giáo viên hợp đồng ở nhiều nơi được phát lương không bằng tài chính của Sở cho nên tôi bảo nhân viên đi thu thập lại tài liệu. Đây là tài liệu mới, tôi mang đến trình lãnh đạo.

Hồng Thải Bình quan tâm nhất là Vương Quốc Hoa muốn làm gì, có thể suy nghĩ được ý của lãnh đạo rồi có chuẩn bị là tốt nhất.

- Tôi bảo Sở Giáo dục làm tài liệu là cân nhắc đến giáo viên hợp đồng ở các khu vực khó khăn. Quần thể này có thu nhập rất thấp, có thể trong tương lai những người này còn có thể mất việc, tới lúc đó ngay cả việc đảm bảo cho cuộc sống tối thiểu cũng là vấn đề. Tôi định xin một khoản tài chính chuyên môn trợ cấp cho bọn họ theo từng tháng. Còn có là đưa ra quy định cứ giáo viên hợp đồng công tác trên mười năm thì sẽ đưa vào biên chế.

Vương Quốc Hoa nói xong là ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận