Phù Diêu

Hồng Thải Bình không dám tiếp lời lãnh đạo. Nếu một hai biên chế thì không tính, nếu theo tiêu chuẩn công tác mười năm thì toàn tỉnh ít nhất có trên 200 giáo viên hợp đồng đủ tư cách. Một ít giáo viên các trường tiểu học miền núi còn có thâm niên 20, 30 năm.

Những người này có nên giúp đỡ vào biên chế không? Cả tình và lý đều là có nhưng nhiều chuyện căn bản không thể làm theo tình lý được.

- Chủ tịch Vương, chuyện hỗ trợ hàng tháng thì dễ nhưng biên chế đúng là khó giải quyết.

Hồng Thải Bình sau mấy lần tiếp xúc và hiểu lãnh đạo muốn nghe nói thật nên bạo gan nói.

- Ừ, vậy chị nói xem vấn đề biên chế nên giải quyết như thế nào là thích hợp nhất?

Vương Quốc Hoa cũng không gấp, việc không phải một sớm một chiều là xong được, chủ yếu là hắn muốn xem thái độ của Hồng Thải Bình.

- Ngài xem như thế này có được không, sở hàng năm sẽ đưa ra 10 chỉ tiêu tính theo thời gian công tác thực tế mà sắp xếp. Cái này tốt nhất là đưa ra văn bản giao về các Cục bên dưới thực hiện.

Hồng Thải Bình đưa ra biện pháp có tính khả thi đáng tiếc biện pháp này còn cách khá xa so với yêu cầu của Vương Quốc Hoa.

- Chị đúng là làm người tốt, hàng năm cho 10 chỉ tiêu còn phát xuống các cục. Chị có phải cảm thấy tôi chưa từng làm ở cấp xã, huyện phải không? Không biết những người ở bên dưới to gan như thế nào đúng không? Tôi dám có trách nhiệm nói với chị 10 chỉ tiêu này đưa xuống nhiều nhất có một rơi vào đầu giáo viên hợp đồng.


Vương Quốc Hoa không hề khách khí bác bỏ, Hồng Thải Bình thầm kêu khổ. Chủ tịch Vương nhìn quá độc, liếc cái là nhìn thấu tâm tư của mình.

Hồng Thải Bình không dám giải thích, chỉ có thể cúi đùa im lặng, trong lòng lại suy nghĩ xem làm như thế nào để lãnh đạo không nghĩ xấu về mình.

- Tôi biết chỗ khó xử của chị, nhưng chút khó xử của chị mà so với sự khó khăn của những giáo viên hợp đồng công tác mấy chục năm ở nơi miền núi, vùng cao, thì cái nào khó hơn? Chị đừng nói với tôi là Bộ giáo dục có quy định rõ ràng, phải có bằng cấp nhất định thì mới có thể vào biên chế. Chị cho rằng bọn họ không muốn có bằng cấp ư? Bọn họ phải có bằng này thì mới có bằng kia. Chị còn dùng 10 chỉ tiêu để lừa tôi ư? Nói khó nghe là tim của cán bộ đều cho chó ăn. Người khác thế nào tôi mặc kệ, khi tôi còn ở vị trí này một ngày thì phải làm theo ý tôi. Đừng nói với tôi là gì mà bao sinh viên tốt nghiệp đại học sư phạm các khóa không tìm được công việc, sinh viên tốt nghiệp đại học nếu ai đến miền núi làm năm năm, tôi dám duyệt một chỉ tiêu biên chế cho người đó. Không làm được điểm này thì đừng kêu than làm gì. Còn cả cán bộ ở Sở Giáo dục nữa, tôi nhận chức có ba ngọn lửa mà vẫn chưa đốt ở đâu, bọn họ chắc cũng nên chuẩn bị chịu đốt đi là vừa. Chị về tổ chức một tổ công tác xuống cơ sở trong toàn tỉnh đưa ra một số liệ chính xác xem có bao nhiêu giáo viên hợp đồng đã công tác trên 10 năm. Tôi dù cho dập đầu với Bộ giáo dục cũng sẽ phải cầu được chỉ tiêu biên chế chính thức cho bọn họ.

Vương Quốc Hoa nói xong xoay người lên cầu thang, Hồng Thải Bình không dám đi theo. Lời của lãnh đạo làm ả ta rất xấu hổ.

Làm một cán bộ công tác trong ngành giáo dục một thời gian dài, Hồng Thải Bình thật sự biết rõ những khó khăn và cống hiến của giáo viên hợp đồng. Không có sự nỗ lực gần như vô tư của quần thể đặc thù này thì Trung Quốc sẽ có bao người mù chữ? Hồng Thải Bình trước đây cũng từng bị quần thể này cảm động, đáng tiếc theo thời gian trôi qua khiến ả suy nghĩ cho tiền đồ càng lúc càng nhiều, địa vị tăng lên thì bớt nhiệt huyết hơn, càng ít tiếp xúc với khó khăn ở cơ sở hơn.

Hồng Thải Bình cố lấy can đảm đi theo Vương Quốc Hoa vào phòng khách ngồi xuống. A Anh vào rót trà xong hoảng hốt chạy ra.

- Tôi biết việc này khó làm nhưng vẫn cần có người tiến hành. Đừng nói chị là giám đốc Sở Giáo dục, người phụ trách các Cục bên dưới có mấy người vào tận núi thăm các trường tiểu học? Tôi dám nói ít đến đáng thương.

Vương Quốc Hoa khôi phục thái độ bình thường, hắn nói khá từ tốn nhưng mang áp lực rất lớn.


Hồng Thải Bình ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất khổ sở. Ả dù có trái tim đi xem một chút cũng không có thời gian. Làm lãnh đạo ngành giáo dục một tỉnh nên công việc rất bận rộn. Đám người bên dưới có đức hạnh gì, Hồng Thải Bình biết rõ.

- Lãnh đạo phê bình rất đúng, sau đây tôi sẽ tổ chức hội nghị chuyển đạt chỉ thị tinh thần của ngài, cũng dành thời gian đi xuống vào các khu vực khó khăn để xem tình hình.

Hồng Thải Bình lúc này cứ phải nhận bừa để làm lãnh đạo bớt giận rồi tính tiếp.

- Như vậy cũng tốt, chị đừng đến tận khu vực miền núi làm gì, xuống các thị xã, tổ chức họp với các đồng chí bên dưới. Việc này tôi dự định nói ra trong hội nghị thường vụ và tranh thủ một kết quả tốt. Cứ như vậy đi.

Vương Quốc Hoa xua tay đuổi Hồng Thải Bình đi.

Còn mình hắn ngồi cẩn thận suy nghĩ và thấy việc này mình cũng hơi gấp, nhưng chuyện này bây giờ không làm thì kéo thêm mấy năm nữa sẽ có rất nhiều giáo viên hợp đồng mất việc. Trước Vương Quốc Hoa nghe tin này cũng thấy chua xót trong lòng. Ví dụ như ở tỉnh Nam Quảng này nếu bỏ ra tầm vài chục triệu làm tiền trợ cấp thêm cho giáo viên hợp đồng, con số này có đáng là gì với chi phí tiếp khách của cả tỉnh chứ, thậm chí còn không bằng một phần.

Vương Quốc Hoa tự nhận mình không ở vị trí này thì thôi, đã ngồi ở vị trí này thì hắn không thể trơ mắt nhìn thấy sự khó khăn của quần thể đặc thù kia.


Hoặc có thể nói như vậy, chút bất bình này hắn đã nhịn quá lâu. Hắn còn có một suy nghĩ tạm thời chưa nói với Hồng Thải Bình, hắn muốn xem thái độ lần này của ả ta như thế nào đã.

Cuối tuần Vương Quốc Hoa ở nhà nghỉ ngơi thuận tiện lên mạng nói chuyện với vợ, xem ảnh vợ gửi tới. Hắn đã quen với cuộc sống một mình ở ngoài. Nếu có một ngày hắn thật sự rảnh rỗi chỉ chơi với con, Vương Quốc Hoa cũng không biết mình sẽ có tâm trạng như thế nào nữa.

9h sáng Vương Quốc Hoa nhận được điện của Tôn Gia Viên, y tỏ vẻ muốn làm bữa thịt nướng mời lãnh đạo, Bạch Ngọc Lan tự mình xuống bếp.

- Cảm ơn ý tốt của các vị, hôm nay tôi không rảnh.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, vừa nãy hắn thiếu chút nữa nói Bạch Ngọc Lan kia biết gì về món nướng, hắn nghĩ lại liền dừng. Cần gì phải khiến mấy đồng chí muốn làm việc sợ hãi, lo lắng chứ?

Bỏ máy Vương Quốc Hoa mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Ở một mình cũng khá cô đơn dù sao hắn mới 33. Thấy Tự Học Cường đang lau xe trong sân, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Đi, đến bệnh viện thăm bạn gái của Đoan Minh.

Đây là ý tạm thời nên Vương Quốc Hoa tới nơi mới nhớ mình đi tay không.

Cũng may gần đó có ngân hàng, Vương Quốc Hoa xuống xe ra rút 5000, hắn định lấy mười ngàn nhưng sợ Phương Đoan Minh không nhận. Trên đường đi vào hắn chặn một y tá mặt có mụn, kết quả cô y tá hỏi hắn có việc gì. Vương Quốc Hoa giờ mới nghĩ mình không biết tên A Phương thì còn biết hỏi gì.

- Xin lỗi, tôi không nhớ ra mình hỏi gì.


Có thể do vẻ mặt Vương Quốc Hoa khá chân thành, y tá nhìn hắn vài cái rồi rời đi. Chắc Vương Quốc Hoa không phải là loại đồ ăn ngon trong mắt y tá.

Không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Phương Đoan Minh.

- Tôi đang ở bệnh viện, A Phương ở phòng nào thế?

Phương Đoan Minh khá giật mình, y không nghĩ lãnh đạo đến tận bệnh viện thăm bạn gái mình.

- Tôi tới ngay.

Phương Đoan Minh bỏ máy nói với A Phương đang nằm trên giường.

- Sếp tới, anh ra đón.

Phương Đoan Minh lao ra ngoài như cơn gió, A Phương vội vàng nói với cô bé bên cạnh.

- Tiểu Hoa, mau chải đầu giúp chị, mau lên, lãnh đạo của Đoan Minh ca tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận