Phù Diêu

Vương Quốc Hoa vung tay lên, lớn tiếng nói.

- Thứ bảy tuần tới gặp lại.

Cô gái nhìn theo bóng lưng của Vương Quốc Hoa mà chu miệng, vừa lúc Vương Quốc Hoa quay đầu lại giống như đoán được cô gái sẽ làm thế. Cô gái xấu hổ cười cười đạp ga rời đi.

Hôm sau Vương Quốc Hoa đi làm đã thấy Đao Hùng Vĩ chờ ở cửa văn phòng mình.

- Sớm thế.

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Đao Hùng Vĩ cười tiếp lời.

- 10h sáng nay đoàn khảo sát sẽ xuất phát đến các thị xã khảo sát, tôi đến xem ngài có gì cần chỉ thị không?

- Cần nói tôi đã nói, chờ đoàn đi khảo sát về tôi sẽ gặp mặt.

Đao Hùng Vĩ thoáng yên tâm, lãnh đạo không phải muốn xử lý mình.

- Còn việc thuê phòng kia đã làm theo ý của ngài.

Đao Hùng Vĩ báo cáo một câu, Vương Quốc Hoa nhìn y nói.

- Có chuyện đừng bao giờ làm, làm một lần thì anh sẽ không thu tay lại được.

Vương Quốc Hoa có thể khẳng định bên trong việc đầu thầu khu đất kia nhất định có vấn đề, hắn phải nhắc nhở Đao Hùng Vĩ một chút.

Trán Đao Hùng Vĩ bắt đầu đổ mồ hôi, y vội vàng nói:

- Tôi xin ghi nhớ.

- Anh đi làm việc đi.

Vương Quốc Hoa xua tay đuổi Đao Hùng Vĩ đi. Đao Hùng Vĩ xuống lầu vừa vặn gặp được Hồng Thải Bình. Hai người chào xong, Hồng Thải Bình cười trêu.

- Lão Đao chăm chỉ đến chỗ lãnh đạo nhỉ?

Đao Hùng Vĩ lẩm bẩm một tiếng.

- Cô thì có kém gì.

Vừa nói y cũng đi ngay, Hồng Thải Bình mỉm cười nhìn y rời đi, ngay khi Đao Hùng Vĩ đi khuất nụ cười cũng biến đi. Cô ả phì phì một tiếng nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Nghĩ mình không biết hắn là loại gì sao?

Thấy xung quanh không ai, Hồng Thải Bình lấy gương trang điểm chỉnh tóc lại đôi chút rồi mới cầm cặp lên lầu. Lúc qua văn phòng Phương Đoan Minh, Hồng Thải Bình mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Tiểu Phương, chủ tịch Quốc Hoa có đang bân không?

Phương Đoan Minh đứng lên chào, lại có thêm một người đến. Đó là một người đẹp mặc váy ngắn, đi tất chân, bên ngoài là chiếc áo khoác màu trắng, tóc vén lên lộ cổ trắng, cô ả này có cặp chân rất dài, trên mặt trang điểm nhè nhẹ.

Hồng Thải Bình cảnh giác nhìn thoáng qua người kia, Phương Đoan Minh nói.

- Tôi ra xem một chút.

Mỹ nữ mỉm cười với Hồng Thải Bình, tuổi chênh lệch làm Hồng Thải Bình có chút ghen ghét, lúc ả còn trẻ cũng không dám mặc như vậy, mặc chiếc váy rộng là đủ để bị mắng một trận rồi.

- Bảo Hồng Thải Bình vào trước đi.

Vương Quốc Hoa nghe xong báo cáo rồi nói, Phương Đoan Minh đi ra mời Hồng Thải Bình vào, sau đó nói với cô gái kia.

- Cô là ai? Đến có việc gì?

Cô gái nói.

- Tôi tên là Hồ Vân, chủ tịch Vương là sư huynh cùng trường với tôi.


Hồ Vân không xưng chức vụ, cố gắng thể hiện mình có quan hệ gần gũi với Vương Quốc Hoa. Phương Đoan Minh lại không cho là đúng, y thầm nghĩ sếp sao lại có qua lại với ả này nhỉ. Ả đến vào lúc này thì chỉ có quan hệ bình thường với sếp mà thôi. Phán đoán này có thể nói là rất chính xác, qua đó có thể thấy Phương Đoan Minh đã tiến bộ không ít.

- Ngồi đi.

Phương Đoan Minh khách khí lên tiếng, y cũng đi lấy cho Hồ Vân cốc nước. tâm trạng Hồ Vân đang khá phức tạp. Ả đã kết hôn nhưng cũng đã ly hôn. Người phụ nữ qua 30 tuổi mà muốn tìm một mối nào tốt nữa cũng không dễ dàng gì. Hôm qua bất ngờ gặp Vương Quốc Hoa làm Hồ Vân có vài suy nghĩ. Ả nghĩ có phải là nên dùng vài thủ đoạn để làm mê đắm hắn hay không. Nhất là thấy Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện đã khiến Đao Hùng Vĩ vội vàng xuất hiện. Hồ Vân hoảng sợ muốn ngồi lại nói chuyện với Vương Quốc Hoa thì hắn đã đi.

Cảm ơn một tiếng, Hồ Vân ngồi xuống vô thức đưa tay vào ví lấy kính nhưng thấy Phương Đoan Minh vẫn ở đó nên rút tay lại.

- Anh là thư ký Phương?

Phương Đoan Minh im một lúc mới nói.

- Cô cứ ngồi đợi, tôi còn có vài việc cần xử lý.

Hồ Vân xấu hổ nở nụ cười bưng cốc nước từ từ uống để tâm trạng mình bình thường lại.

Trong văn phòng Hồng Thải Bình lấy một bản tài liệu trong cặp ra, đây đều là tài liệu mà các thị xã bên dưới trình lên mấy ngày gần đây. Vương Quốc Hoa xem qua một chút rồi cười lạnh nói.

- Không ngờ có hơn ba ngàn giáo viên hợp đồng, tin tức truyền nhanh thật đó.

Hồng Thải Bình nghe thấy rõ sát khí trong câu nói của lãnh đạo, ả vội vàng giải thích.

- Ai cũng nói trên có chính sách, dưới có đối sách. Các cục bên dưới đúng là khá to gan.

Vương Quốc Hoa ném tập tài liệu vào thùng rác, hắn thản nhiên nói.

- Tài liệu này tôi không cần đọc. CHị gửi văn bản xuống dưới nói tôi cần tài liệu chính xác, bọn họ nếu không làm được thì tôi tự mình dẫn đoàn xuống kiểm tra từng thị xã.

Hồng Thải Bình thoáng run lên, ả cúi đầu nhỏ giọng nói.

- Sở Giáo dục sẽ cử người xuống điều tra.

Vương Quốc Hoa không nói lời nào, yên lặng nhìn Hồng Thải Bình, hắn nhìn đến khi Hồng Thải Bình mất bình tĩnh mới nói.

- Được, tôi cho chị thời gian một tháng. Tôi nhắc chị cảnh cáo một số người nếu như muốn giở trò và bị phát hiện đừng mong là may mắn sẽ bị xử lý nhẹ. Một khi tôi phát hiện kẻ đó gian lận ở vấn đề này, mưu toan lừa gạt lãnh đạo thì cách chức chính là nhẹ nhất.

Hồng Thải Bình khẽ thở dài một tiếng, ả thực ra cũng không phải làm gì cũng được ở Sở Giáo dục. Có chủ tịch Vương làm chỗ dựa thì làm việc cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.

- Tôi đi xuống thông báo yêu cầu cục trưởng các cục bên dưới lên họp.

Vương Quốc Hoa nói:

- Được, bao giờ họp thì báo một tiếng, tôi sẽ tham dự.

Vương Quốc Hoa rất rõ ràng không đăt hy vọng vào người Hồng Thải Bình, có đôi khi tự mình ra trận cũng cần thiết.

Hồng Thải Bình được lệnh liền lùi ra. Vương Quốc Hoa cầm chén trà đi một vòng lại thấy Hồ Vân xuất hiện ở cửa.

- Sư huynh Quốc Hoa.

- Ừ, đến à, ngồi đi.

Vương Quốc Hoa rất khách khí nói nhưng từ giọng nói lộ rõ sự xa cách.

Một lần nữa gặp mặt, trên đầu Vương Quốc Hoa đã có thêm vầng sáng của một phó chủ tịch tỉnh, có thể nói là rất bắt mắt. Nhịp thở của Hồ Vân hơi dần dâp, so với tâm trạng cuộc gặp hôm qua thì lúc này Hồ Vân có cảm giác khác hẳn.

- Sư huynh Quốc Hoa, tôi tới là cảm ơn anh đã giúp. Đã đàm phán xong, một năm thuê với giá 350 ngàn, hai bên ký hợp đồng ba năm.

Hồ Vân nói rất chậm như có viên đá nặng đè trên ngực. Vương Quốc Hoa ngồi im bất động, mặt nở nụ cười. Đây là việc nhỏ đối với hắn. Giá trị thực của khu đất kia cho thuê giá từng đó một năm cũng là hợp lý.

- Vừa nãy Đao Hùng Vĩ cũng nói chuyện này, tôi cũng biết rồi. Cô không cần cảm ơn đâu. Cô còn có việc gì khác không?

Hồ Vân nghe Vương Quốc Hoa nói mà trong lòng mát lạnh, hắn đang có ý đuổi khách đây.


Thái độ của Vương Quốc Hoa thay đổi hẳn so với lúc mới gặp mặt hôm qua khiến Hồ Vân không biết làm gì nữa. Phương Đoan Minh vào rót thêm trà nhưng cô ả đã uống được giọt nào, Hồ Vân chỉ có thể đứng dậy nói:

- Sư huynh, trưa nếu rảnh thì tôi muốn mời anh dùng cơm.

- Bây giờ còn chưa biết, đến trưa nếu có thời gian tôi sẽ gọi điện cho cô.

Nói như vậy nhưng Vương Quốc Hoa đâu có số của Hồ Vân. Hồ Vân nghe xong mà trong lòng lạnh lẽo, ả khẽ cắn môi:

- Tôi để lại số điện thoại cho anh.

- Ừ.

Vương Quốc Hoa gật đầu đưa cho Hồ Vân một tờ giấy. Đây là cách làm không bình thường, bình thường thì hắn sẽ hỏi số điện thoại, gọi sang chứ có ai đưa tờ giấy sang như vậy chứ? Hồ Vân viết nhanh số điện thoại sau đó mỉm cười đi ra. Vương Quốc Hoa ngồi im không nhúc nhích, hắn đưa tay cầm lấy tờ giấy bỏ vào ngăn kéo.

Ngày thứ hai đầu tuần ai cũng bận rộn. Sáng phải tham gia hội nghị thường vụ tỉnh ủy, chiều lãnh đạo phải nghe người phụ trách các ngành báo cáo. Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Vương Quốc Hoa về nhà rồi theo thói quen ngồi ghế xem tin tức. A Anh đi tới hỏi tối lãnh đạo muốn ăn gì, Vương Quốc Hoa nói qua mình muốn hai món ăn, một bát canh. Lúc A Anh xoay người, Vương Quốc Hoa mới chú ý đến A Anh hôm nay đổi một bộ đồ mới. Chiếc váy màu đen dài tới đầu gối, thắt lưng khá nhỏ, giầy là đôi cao gót, lúc đi lại mông lộ rõ đong đưa, bộ đồ này đúng là tôn lên vẻ quyến rũ của cô ả. A Anh đi ra không lâu đã quay về, trên người có thêm chiếc tạp dề. Cô bỏ chén đĩa xuống phải hơi cúi người, cổ áo của cô bé có một nút trên cùng không đóng khiến Vương Quốc Hoa thấy rõ khe sâu bên trong.

Vương Quốc Hoa bưng bát cơm, hắn nhìn thoáng qua A Anh.

- Bộ đồ đẹp đó, mới mua à?

A Anh không phát hiện khác thường, cô nói luôn.

- Đồng phục này mới được phát tối qua, còn có cả đồ trong nữa. Giám đốc Huệ Trân nói một quý được phát hai bộ.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói Huệ Trân rất biết cách lấy lòng lãnh đạo. A Anh mặc bộ đồ này lộ rõ cặp chân dài chính là muốn cho lãnh đạo thấy, thậm chí còn có cảm giác vén váy tìm kiếm hang động bên trong. Nhưng nếu nói ở góc độ khác là khiến lãnh đạo dễ mắc sai lầm.

- Giám đốc Huệ Trân còn nói sau này tôi ở lại luôn dưới lầu để tiện chăm lo cho cuộc sống của ngài.

A Anh có chút khẩn trương nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa thoáng ngẩn ra, đũa cũng hơi do dự thả lỏng. Hắn dừng một chút mới nói.

- Tôi biết rồi.

Vương Quốc Hoa mọi lần ăn nhanh nhưng lúc này lại ăn khá chậm. Hắn ăn xong mới hỏi một câu.

- Ở đây còn có mấy lãnh đạo ở nữa?

- Tổng cộng có 15 căn nhà nhưng có nhiều căn không có lãnh đạo thường xuyên tới, chỉ thi thoảng mới đến. Thường ở lại cũng chỉ có mình ngài.

A Anh không hiểu Vương Quốc Hoa có ý gì nên đáp ngay. Vương Quốc Hoa thầm cười khổ một tiếng.

- Cô sao lại tới đây làm nhân viên phục vụ?

Vương Quốc Hoa châm thuốc nhìn cô gái đang không đề phòng đứng trước mặt mình. Hắn có thể khẳng định cô ả này chưa được đàn ông chọn qua, Huệ Trân kia đúng là đã lựa chọn rất khóe.

- Muốn tới đây làm việc cũng không dễ dàng gì. Giám đốc Huệ Trân đến xã tôi tuyển người cũng có yêu cầu cơ bản là cần bí thư thôn đảm bảo. Vì cái này nhà tôi còn phải mang tặng bí thư thôn hai con gà mái, một thùng rượu gạo, lên tỉnh còn phải học hai tháng rồi mới có thể tiến vào đây làm việc.

Nói đến cái này là mặt A Anh lộ vẻ buồn, nhất định là nghĩ đến gì đó.

- Giám đốc Huệ Trân nói cô ta trước đây cũng là người dân miền núi, bây giờ về đến huyện lãnh đạo thấy đều vô cùng khách khí, còn nói mọi người nếu muốn được như vậy thì phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Giọng A Anh càng lúc càng nhỏ, Vương Quốc Hoa hơi xúc động đứng lên nói.

- Lấy nước cho tôi.

Hắn nói xong liền xoay người bước đi.

Ngoài cửa rất yên tĩnh, căn nhà nằm trong rặng cây nên ngoài ánh đèn đường ra thì không thấy ai đang đi lại. Vương Quốc Hoa nhìn phía xa xa cách tầm chục mét cũng có căn nhà như thế này nhưng không có ánh đèn, chắc không có ai ở trong đó.

Khi tâm trạng Vương Quốc Hoa dần bình tĩnh lại, cửa được mở ra. A Anh cẩn thận nói.

- Chủ tịch Vương, có thể tắm rồi.


Phòng tắm rất lớn, một chiếc bồn tắm lớn chứa đầy nước nằm vào sẽ rất thoải mái. Ngoài cửa có bóng người, Vương Quốc Hoa biết mình chỉ bắt chuyện một tiếng, A Anh sẽ tiến vào. Cố nhịn cơn xúc động hắn lau qua người rồi đứng dậy. Hắn định mặc quần áo nhưng lại quên mất mình không mang đồ, nơi này chỉ có chiếc khăn tắm mà thôi, hỏng rồi.

Vương Quốc Hoa mở cửa ra thấy A Anh hai tay đan vào nhau đầy lo lắng đứng đó. Vương Quốc Hoa nhìn mặt cô bé đang đỏ ửng rồi từ từ lên lầu. Trên giường đã đặt sẵn đồ thay, Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng. Vừa nãy khá nguy hiểm, chẳng may không bảo trì tỉnh táo là có phiền phức không cần thiết. chuyện này có thể khẳng định không phải do Huệ Trân an bài, cô ả này không dám như vậy. Có lẽ A Anh tự muốn làm để báo đáp hắn.

Mặc quần áo xong Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn ra ngoài cửa, hắn thản nhiên nói.

- Vào đi.

A Anh đẩy cửa tiến vào, cô ả cúi đầu có chút xấu hổ nói.

- lãnh đạo, ngài đối với với em quá tốt, em không có gì báo đáp ngài.

- Hồ đồ, sau này đừng như vậy nữa, chỉ cần cô làm tốt việc của mình là đủ, ra ngoài đi.

Nguy cơ phong nguyệt cuối cùng đã được áp chế, Vương Quốc Hoa rất bất đắc dĩ với cái này. Đang ở vị trí cao đối mặt với cái hấp dẫn quá lớn đến từ mọi phía, con người nếu không giữ được mình mà bước sai một bước sẽ khó có đường quay đầu lại.

Lại đến cuối tuần, Vương Quốc Hoa một lần nữa đến quán bar đó.

Phương Đoan Minh nói không sai, thân phận của Vương Quốc Hoa không thích hợp đến những nơi như thế này. Chẳng qua đối với Vương Quốc Hoa mà nói thì nơi như thế này làm hắn nhớ lại nhiều ký ức. Hắn rất muốn sau giờ làm việc bận rộn rồi được tới đây uống vài chén rượu. Hắn cũng không muốn làm gì, chỉ là muốn cảm nhận không khí ở đây mà thôi.

Tiếng nhạc du dương vang lên, Vương Quốc Hoa không nghe ra là điệu gì, nói tóm lại là giọng của mỹ nữ đủ làm người ta mất đi ý chí. Vương Quốc Hoa vào quán bar, đến trước quầy. Bây giờ vẫn còn sớm nên Vương Quốc Hoa vẫn còn vị trí để ngồi.

Cô chủ quán đầy quyến rũ nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa từ lúc hắn vào. Vương Quốc Hoa không thèm để ý, hắn cười hì hì ngồi trên ghế cao.

- Cho cốc Bách linh đàn.

Đây là thói quen từ trước của hắn, đến mấy quán bar hắn đều uống loại này.

Nhân viên phục vụ thành thạo pha rượu đưa tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy cũng đưa một tờ tiền mặt trả. Cô chủ quán cố ưỡn bộ ngực có quy mô không lớn đi lên, hai cánh tay trần trắng sáng như muốn so sánh với ánh đèn.

- Mỹ nữ, thói quen này của cô không tốt đâu, dễ làm mất lòng khách lắm đó.

Vương Quốc Hoa đả kích báo thù một câu, cô chủ quán nhìn lại với ánh mắt đầy quyến rũ, cô ả giọng điệu đầy khiêu khích nói.

- Người bị trúng kế mới là kẻ không tốt.

Nói xong cô chủ quán quay sang nói với nhân viên trong quầy.

- Hắn là người có tiền, lát nhớ đòi hắn nhiều tiền boa vào.

- Lời này của cô tôi càng không thích nghe, tôi là cán bộ Đảng viên, có tiền cũng có nghĩa là có vấn đề.

Vương Quốc Hoa mỉm cười đáp trẻ, cô chủ quán đi đến quầy nghiêng người dựa vào bàn, một tay chống cằm nhìn Vương Quốc Hoa.

- Anh chàng đẹp trai, gọi như thế nào?

- Họ Vương, cô có thể gọi tôi là Vương ca.

Vương Quốc Hoa cười hì hì, nơi này mặc dù nhiều năm hắn không tới nhưng kỹ thuật cũng không giảm đi.

- Anh già như ông chú rồi mà còn đòi giả vờ trẻ tuổi.

Cô chủ quán không lưu tình đả kích, Vương Quốc Hoa không thèm để ý, hắn cười nói.

- Có khi mỹ nữ lại thích các ông chú trưởng thành chín chắn, nếu không chúng ta đánh cuộc xem tối nay tôi có thể dắt một cô em rời đi.

Cô chủ quán vung tay định đi, Vương Quốc Hoa nhanh tay lẹ mắt bắt được bàn tay nhỏ bé.

- Cứ như vậy đi.

Hắn vừa nói xong đã có một đầu đẩy tới khi kéo cô gái vào lòng, Vương Quốc Hoa kinh nghiệm phong phú sớm có đề phòng, một tay chặn đầu gối, hai chân kẹp lại, hai gương mặt chạm sát vào nhau.

Nhân viên pha rượu sau quầy vội vàng xoay người coi như không phát hiện.

Mũi thoáng hít hít trên vùng cổ đỏ hồng.

- Thơm quá.

Hắn chưa dứt câu đã lại kêu lên.

- A, sao cô lại cắn người.

Vương Quốc Hoa kêu đau, vai đã trúng đòn. Hắn bỏ tay ra, cô chủ quán không tiếp tục ra tay mà xoay người đi thẳng.


Vương Quốc Hoa ở đằng sau cười nói:

- Mỹ nữ, xin hỏi phương danh.

Cô chủ quán đi được hai bước xoay lại với tư thế rất đẹp giống như đang nhảy múa.

- Hồ Lỵ.

- Ồ, Hồ ly, quả nhiên tên giống người, lại còn là một con hồ ly thông minh biết cắn người.

Vương Quốc Hoa vừa nói còn mỉm cười một tiếng nhưng lại bị cô chủ quán nhìn tới đầy tức tối. Hắn coi như không thấy tiếp tục uống rượu.

Cô chủ quán không nói chuyện mà chui vào bên trong, bóng lưng nói cho Vương Quốc Hoa biết hôm nay người phụ nữ này mặc quần jean, bên trên là áo khoác mỏng, vừa nãy hắn cũng nhìn thấy vùng eo của cô.

Quán bar càng lúc càng đông khách, các vị trí gần quầy đã có gần một nửa số khách ngồi, một cô gái đi tới hỏi Vương Quốc Hoa có muốn ngồi uống cùng hắn không. Đúng lúc này cô chủ quán xuất hiện ở cửa, đôi mắt to tròn chuyển động nhìn vào Vương Quốc Hoa. Cô gái tiếp rượu trang điểm hơi dày nên không nhìn ra được tuổi. Vương Quốc Hoa cười cười chỉ cô chủ quán, hắn lớn tiếng nói.

- Bạn gái tôi đó.

- Coi như tôi chưa nói.

Cô tiếp rượu xoay người đi, cô chủ quán nghe rõ ràng tiến lên nói.

- Anh chưa đủ đẹp trai để làm bạn trai tôi, miễn cưỡng mau ra đủ.

Vương Quốc Hoa rất chân thành gật đầu.

- Tôi biết rồi, tôi đầu thai nhầm xác.

Cô chủ quán không nhịn được thành tiếng, cô đưa tay che miệng sau đó đi lên cầm tay Vương Quốc Hoa kéo vào sàn nhảy.

- Chúng ta nhảy một điệu.

Đây là một khúc nhạc khá chậm rất thích hợp để mặt kề mặt. cô chủ quán – Hồ Lỵ ôm cổ Vương Quốc Hoa, do chiều cao nên Hồ Lỵ chỉ có thể áp mặt vào ngực hắn. Hai người từ từ bước theo điệu nhạc.

- Ôi chao, anh rốt cuộc làm gì. Người ở đó đều là làm quan.

Nhảy hết điệu, Hồ Lỵ bỏ Vương Quốc Hoa rồi hỏi. Vương Quốc Hoa mỉm cười vẫy vẫy tay, Hồ Lỵ kiễng mũi chân đưa tai lên. Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:

- Tôi nói với cô tôi là phó chủ tịch tỉnh, cô tuyệt đối không được nói với người khác.

Hồ Lỵ nghe xong dùng hai tay đẩy mạnh ngực Vương Quốc Hoa, cô đầy khinh thường nói.

- Không nói thì thôi.

Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nhún vai, cười nói:

- Nói thật quả nhiên không có ai tin.

- Không thèm nghe anh nói dối.

Hồ Lỵ xoay người định đi thì bên hông đã bị ôm lấy. Vương Quốc Hoa ôm thật chặt, mùi hương vào lòng. Cơ thể Hồ Lỵ rất mềm giống như bông vậy. A, Vương Quốc Hoa lại kêu đau, tay đã bị cắn một miếng. Hồ Lỵ rất dễ dàng trốn thoát được hắn. Xung quanh có không ít khách cười ầm lên, Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ.

Về quầy, Vương Quốc Hoa gọi một cốc rượu vừa uống vừa xem người nhảy. Nhân viên pha rượu bên trong đưa chén cười nói.

- Tiên sinh, chén này tôi mời.

Vương Quốc Hoa kinh ngạc quay đầu lại, người kia nói.

- Tôi phục dũng khí của anh. Bà chủ quán tôi còn chưa có vị khách nào ôm xong rồi có thể yên ổn rời đi cả.

Ý của tên này chính là anh tự cầu phúc đi.

Bỏ lại hai tờ tiền 100, Vương Quốc Hoa xoay người đi, lúc này cũng không còn sớm nữa, thức đêm không phải thói quen tốt. Ra khỏi quán rượu, Vương Quốc Hoa thiếu chút nữa va vào người may mà hắn tránh kịp.

- Đi đường kiểu gì vậy hả?

Tên đối diện rất khó chịu nói, Vương Quốc Hoa nhìn thấy là hai người đàn ông khoảng 30 tuổi.

- Xin lỗi, xin lỗi.

Hắn vội vàng xin lỗi hai tiếng, thực tế hai tên kia đi vào nhanh, hắn lại từ trong đi ra không thấy nhưng đám kia sẽ thấy rõ ràng.

- Cẩn thận đó.

Để lại một câu không khách khí, hai tên kia vào quán. Vương Quốc Hoa thở hắt ra một tiếng lắc đầu. Người thời này đúng là dễ tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận