Kết quả lúc Cục công an đang chờ thì tất cả thường vụ thị ủy Lưỡng Thủy cũng xuất hiện hội tụ tại khách sạn Lưỡng Thủy. Rất nhiều người Vương Quốc Hoa cũng quen nên đành phải ra gặp.
Lý Thanh yêu cầu Vương Quốc Hoa đổi phòng, căn phòng đơn này có hoàn cảnh quá kém. Vương Quốc Hoa biết lắng nghe sang phòng tốt nhất. Phòng này bình thường đều để không.
Nhân lúc đổi phòng Lý Thanh bảo Hồng Tồn Minh ở lại, các lãnh đạo khác lui ra với lý do cũng không còn sớm, lãnh đạo muốn nghỉ ngơi.
Vào phòng mới, Hồng Tồn Minh đi lên nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa.
- Ninh Vĩ Cương đến.
Chuyện này Lý Thanh biết, trước đó Hồng Tồn Minh đã báo cáo. Chỉ là Lý Thanh không tiện nói chuyện này với Vương Quốc Hoa mà thôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong khẽ nhíu mày nói.
- Anh nói với y, chuyện xảy ra ở Lưỡng Thủy thì do cơ quan chấp pháp Lưỡng Thủy phụ trách. Bảo y đừng lo lắng, không có ngoại lực can thiệp đâu.
Hồng Tồn Minh đi ra ngoài, Vương Quốc Hoa nói với Lý Thanh.
- Không được rồi, quan niệm quyền lực lớn hơn pháp luật đã sớm xâm nhập lòng người. Hiện tượng này đúng là phải coi trọng. Quyền lực ảnh hưởng đến sự công chính của pháp luật thì sẽ nảy sinh ra đặc quyền. Thân là cán bộ Đảng viên, một ít đồng chí trong chúng ta thẹn với quyền lực mà dân chúng giao cho bọn họ.
- Đúng thế.
Lý Thanh rất nghiêm túc hùa theo, trong lòng lại nghĩ ai chẳng biết việc này nhưng có ai không dùng quyền lực trong tay để giữ gìn lợi ích bản thân. Mặc dù là Vương Quốc Hoa cũng sẽ làm thế.
Hồng Tồn Minh ra sảnh gặp Ninh Vĩ Cương, y thở dài một tiếng nói:
- Lão Ninh, con anh thế nào rồi?
Ninh Vĩ Cương đợi bên ngoài một lúc, y thấy không ít lãnh đạo ra vào mà trong lòng rất tuyệt vọng. Y ôm một tia may mắn cuối cùng là nhắn tin cho Hồng Tồn Minh. Ai nghĩ Hồng Tồn Minh thật sự ra tay giúp đỡ.
- Bí thư Hồng, xin lỗi đã làm ngài thêm phiền.
Mắt Ninh Vĩ Cương hơi hồng lên, con y vẫn còn nằm trên giường bệnh, y không thể ở bên lo cho con mà phải chạy tới đây nghĩ biện pháp cứu con. Bao lãnh đạo đến mà y không dám xuất hiện, chỉ có thể lén nhìn. Y vốn nghĩ không ai nói giúp mình, mình phải bạo gan lên tận nơi.
- Thực ra việc này lúc nãy tôi cũng có mặt. Đáng lẽ không có việc gì, có trách là trách con anh xằng bậy, không ngờ tìm nhiều tên côn đồ như vậy, còn có cả súng.
- Chuyện tôi cũng đã hiểu, đều là do thằng con tôi không phải. Tôi tới là hy vọng có thể gặp chủ tịch Vương một lần để nhận lỗi.
Ninh Vĩ Cương khá lo lắng, việc này không thể đến trước mặt Vương Quốc Hoa giải thích thì sẽ có hậu họa vô cùng.
Hồng Tồn Minh cười giải thích.
- Anh không cần lo nhiều, chủ tịch Vương là người thông tình đạt lý. Ngài đã nói dựa theo trình tự pháp luật mà làm việc, bản thân y tuyệt đối sẽ không chèn ép, tuyệt đối không dùng quyền lực ảnh hưởng đến sự công chính của pháp luật.
Ninh Vĩ Cương đâu dám coi là thật. Y đã gặp nhiều quan chức, có lời chính nghĩa nào mà chưa từng nghe. Bao người trên bàn rượu vỗ ngực xưng anh em nhưng có việc lại không hề ra mặt.
- Bí thư Hồng, tôi vẫn muốn gặp chủ tịch Vương.
Ninh Vĩ Cương khẽ cắn môi đưa ra một yêu cầu mà Hồng Tồn Minh không thể quyết định. Nếu là ai khác thì Hồng Tồn Minh có thể từ chối. Y cảm thấy mình truyền lời thì không sao, dẫn lên lại khác. Vương Quốc Hoa sẽ nghĩ như thế nào?
Do dự mãi Hồng Tồn Minh vẫn không quyết định được, Ninh Vĩ Cương nói thêm.
- Tôi biết là làm khó ngài nhưng tôi có mỗi thằng con này, vì nó tôi nguyện làm bất cứ việc gì.
Hồng Tồn Minh nghe vậy xua tay nói:
- Lão Ninh, anh hiểu lầm, tôi giúp là vì trước đây anh ủng hộ công việc của tôi, không phải tham gì của anh. Thực ra với thân phận của chủ tịch Vương thì tình hình bình thường tôi cũng không thể nào đến gặp mặt được. Cũng may chủ tịch Vương là người nhớ tình xưa, coi tôi là bạn nên tôi mới có cơ hội truyền lời. Anh đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ xem tôi tham gia vào việc này quá mức có thích hợp không? Anh là bạn của tôi, chủ tịch Vương cũng coi tôi là bạn.
Hồng Tồn Minh nói rất chân thành, Ninh Vĩ Cương cũng biết đối phương nói có lý. Nhưng việc liên quan đến tương lai của con nên y không thể nào cứ thế bỏ qua được.
Hồng Tồn Minh cũng hiểu tâm trạng của Ninh Vĩ Cương, y thở dài một tiếng.
- Anh xem như vậy có được không. Bí thư Lý cũng ở trong, chờ bí thư đi tôi sẽ nói chuyện này với chủ tịch Vương, có được hay không rồi tính.
Ninh Vĩ Cương liên tục gật đầu cảm ơn. Hồng Tồn Minh quay về vừa lúc Lý Thanh đi ra. Thấy Hồng Tồn Minh, Vương Quốc Hoa gật đầu cười nói:
- Còn có gì cần nói ư?
Hồng Tồn Minh nhận điếu thuốc Vương Quốc Hoa đưa cho, y không vào cửa mà đứng ngoài nói.
- Lúc tôi chủ trì công việc ở quận Minh Kính, Ninh Vĩ Cương rất ủng hộ tôi. Vừa nãy tôi ra ngoài thấy y lo lắng đứng ở một góc nên không thể cứ thế mà nhìn. Y muốn gặp mặt cậu.
- Lão Hồng, Ninh Vĩ Cương có thể có người bạn như anh là may mắn của y. Anh bảo y vào đây, thực ra tôi cũng hiểu tâm trạng của y.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng xoay người tiến vào.
Hồng Tồn Minh khá vui vẻ vì lời nói vừa nãy của Vương Quốc Hoa không đơn giản chỉ là khen y mà là tán thành cao độ.
Hồng Tồn Minh đang chuẩn bị đi, Vương Quốc Hoa nói một câu:
- Anh chuẩn bị rượu lát chúng ta uống vài chén.
Câu này làm Hồng Tồn Minh mừng như điên. Hồng Tồn Minh không có khuyết điểm gì chỉ có mỗi một bệnh là rất chú ý việc thăng quan. Có quan hệ với Vương Quốc Hoa thì lúc cần sẽ phát huy tác dụng rất lớn.
Ninh Vĩ Cương đứng ở xa xa thấy Hồng Tồn Minh nghiêm túc đi tới làm y khá giật mình. Y vội vàng đi lên chưa kịp mở miệng đã bị Hồng Tồn Minh chặn lại.
- đi với tôi, đừng để người khác thấy.
Gì? Ninh Vĩ Cương không thể tin vào tai mình, y rất vui mừng. Y ngẩn ra đó đến mức Hồng Tồn Minh đi được vài mét mà vẫn không nhúc nhích.
Ninh Vĩ Cương vô thức đuổi theo, bước chân đang nặng nề cũng nhẹ hơn nhiều. Đến chỗ không người, Hồng Tồn Minh dừng lại nói.
- Có điểm tôi phải dặn anh lát gặp chủ tịch Vương tuyệt đối không được nói linh tinh. Anh có một mục đích là xin lỗi, tranh thủ lãnh đạo giải thích, cái khác không cần nói. Chút tiền tài của anh thì chủ tịch Vương không thèm để ý đâu. Đúng, anh chuẩn bị hai chai rượu ngon đưa tới phòng, chủ tịch Vương muốn uống vài chén.
Ninh Vĩ Cương vội vàng gật đầu nói:
- Tôi bảo khách sạn chuẩn bị bàn tiệc.
- Không cần, làm vài món ăn nhẹ đặc sản địa phương là đủ.
Hồng Tồn Minh ngăn lại.
Không lâu sau Hồng Tồn Minh quay về thấy Vương Quốc Hoa đang ngồi ở ghế lên mạng, y cười nói:
- Quốc Hoa thích lên mạng à? Hợp thời nhỉ, văn phòng tôi có máy tính nối mạng nhưng ít dùng.
- Anh vậy là không được, thời đại Inte đã tới, bao tin tức chúng ta có thể tìm được ở trong đó. Không biết về mạng tương lai không chừng sẽ bị ngã đó.
Hồng Tồn Minh không giấu vẻ kinh ngạc của mình.
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
- Đương nhiên nghiêm trọng như vậy rồi. Anh nghĩ xem, inte kết nối máy vi tính toàn thế giới. Lưỡng Thủy nếu xảy ra chuyện gì đó rồi bị người đưa lên mạng, cả thế giới biết. Nói cụ thể là về sau quan chức có hơi không chú ý bị người chụp ảnh đưa lên mạng, như vậy đen đủi sẽ tới.
Hồng Tồn Minh cẩn thận nghĩ thấy cũng có lý.
- Sau tôi phải lên thường xuyên mới được, không biết mạng có khi lại có hại.
Vương Quốc Hoa mỉm cười gật đầu:
- Có một điểm anh phải chú ý không được lộ thân phận. Nếu không một cán bộ quốc gia lên mạng tùy tiện nói gì đó sẽ dễ bị người bắt thóp.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn ra cửa, cửa không đóng, Hồng Tồn Minh cũng chưa xuất hiện.
- Lão Ninh nghe cậu muốn uống rượu liền chủ động xin đi chuẩn bị.
Hồng Tồn Minh mỉm cười giải thích, Vương Quốc Hoa cười cười không để ý.
Nói chuyện vài câu Ninh Vĩ Cương đến với hai chai Mao đài đựng trong chai thủy tinh, lớp giấy góp bên ngoài đã nhăn nheo, phía sau là một cô em trẻ tuổi cầm bát đĩa và mấy món ăn nhẹ.
Bày đồ xong, Ninh Vĩ Cương nhớ lời vừa nãy mà Hồng Tồn Minh dặn, y cẩn thận đứng nói:
- Tôi hôm nay đến để xin lỗi chủ tịch Vương. Sai đều do con tôi, tôi rất cảm ơn chủ tịch Vương đã không chấp thằng bé.
Vương Quốc Hoa cười xua tay nói:
- Anh ngồi đi, anh là anh, con anh là con anh. Hắn sai sẽ có pháp luật xử lý. Tình hình cụ thể tôi cũng biết, thực ra nếu đám người kia không nổ súng thì sẽ không có việc gì. Tôi có thể hiểu tâm trạng của anh, việc này theo tôi thấy Ninh Hoàng nên bị tạm giam vài ngày rồi chờ xác định vụ án và xử lý với hình thức làm mất an ninh trật tự.
Vương Quốc Hoa nói chính là muốn Ninh Vĩ Cương yên tâm. Ninh Hoàng có sai nhưng một ông bố vì con mà đêm hôm trời tuyết chạy đôn chạy đáo cũng đủ làm hắn cảm động.
Câu nói của Vương Quốc Hoa làm Ninh Vĩ Cương xúc động muốn rơi lệ.