Thu xếp xong Vương Quốc Hoa dẫn mấy người đi sang quán nướng đối diện trụ sở ủy ban tỉnh.
Mới đến dưới lầu đã thấy trong sân đỗ mười mấy chiếc xe. Nhà hàng này được Vương Quốc Hoa chiếu cố nên không đông khách mới là lạ. Bạch Ngọc Lan và Nghiên Lệ đứng chờ dưới lầu.
- Chủ tịch Vương, trên lầu khá đông người nên mời ngài vào phòng riêng ở tầng trệt, ngài thấy có được không?
Bạch Ngọc Lan lên chào hỏi đồng thời cũng liếc nhìn Lưu Linh. Phụ nữ có sự nhạy cảm, Lưu Linh mặc dù tuổi đã trên 30 nhưng chăm sóc tốt, mặc sang trọng.
Vương Quốc Hoa đi vào trong, Chu Lạp Phong đi sau vài bước thầm nuốt nước bọt khi nhìn Bạch Ngọc Lan.
Du Khánh Dương ở bên khẽ đâ Chu Lạp Phong, y nháy nháy mắt với vẻ đừng có mà tư tưởng linh tinh.
Mọi người ngồi xuống, Bạch Ngọc Lan đến hỏi lãnh đạo muốn ăn gì.
- Chọn mấy món đặc sắc của quán. Đúng rồi, việc nuôi gà của cô làm đến đâu rồi?
Bạch Ngọc Lan cười tươi như hoa đáp.
- Rất tốt, có xã ủng hộ nên tôi đã huy động mọi người trên thôn chăn nuôi, có người còn trồng hoa quả trong núi, mấy năm nữa là sẽ thu hoạch được.
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ Du Phi Dương.
- Đây là đại gia đến đầu tư. Cô xem có nên tới Bắc Kinh mở một nhà hàng như thế này không? Mấy vị đây đều là giám đốc từ Bắc Kinh đến, có bọn họ chiếu cố thì việc kinh doanh sẽ không kém.
Bạch Ngọc Lan có chút cảnh giác nhìn mấy người kia.
- Đây là việc tốt, mời lãnh đạo ăn cơm, ăn xong rồi nói tiếp.
Bạch Ngọc Lan đi ra ngoài. Nhìn vòng eo thon nhỏ và cặp mông căng tròn của ả, Lưu Linh nhỏ giọng nói bên tai Vương Quốc Hoa.
- Thức ăn của anh à?
- Không phải.
Cảnh này rơi vào mắt Nghiên Lệ, ả thầm nghĩ quả nhiên đây mới là người bên cạnh chủ tịch Vương. Ngoài tuổi trên 30 ra thì đúng là quá xuất sắc. Bảo sao có người cố đến gần mà không có hiệu quả.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Vương Quốc Hoa mời mọi người cùng dùng bữa.
Đồ ăn đặc sản làm mấy vị từ Bắc Kinh tới thích thú. Vương Quốc Hoa vừa ăn vừa nói chuyện với Du Phi Dương, Lưu Linh, uống rượu cũng không gấp.
Bạch Ngọc Lan tiến vào, trong tay còn có thêm một chén rượu.
- Tôi vào mời rượu lãnh đạo và các vị giám đốc.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn cô, hắn thản nhiên nói.
- Khách đến cô đều mời như vậy thì có thể mời mấy người.
Mặc dù có vài thứ Vương Quốc Hoa không thích nhưng hắn cho rằng Bạch Ngọc Lan không nên đóng kịch mãi như vậy, làm thế sẽ rất mệt mỏi.
Bạch Ngọc Lan do dự một chút, Vương Quốc Hoa trong mắt cô chính là ngọn núi nhìn không thấy đỉnh, hắn đã nói vậy cô phải làm theo.
- Em cũng chỉ uống một chén tỏ thành ý mà thôi.
Uống hết chén rượu mà Bạch Ngọc Lan không đỏ mặt chút nào.
Bạch Ngọc Lan kính rượu xong đi ra ngoài, Du Phi Dương nhìn thoáng qua Lưu Linh rồi cười nói.
- Quốc Hoa, ông đúng là thương hương tiếc ngọc.
Lời này làm cho người khác vểnh tai chú ý, Vương Quốc Hoa trừng mắt nói:
- Được rồi, tôi không có thói quen ăn ở gần.
Mọi người đều cười rộ lên nhưng từ ánh mắt thì bọn họ lại có cái nhìn hoàn toàn khác. Vương Quốc Hoa vậy mà không động tâm với vưu vật Bạch Ngọc Lan kia.
Ăn xong, Vương Quốc Hoa đưa đoàn người về, Lưu Linh và Du Phi Dương ở lại uống trà nói chuyện. Vương Quốc Hoa nói qua tư tưởng của mình với bọn họ, Vương Quốc Hoa còn nói vài kiến thức về khu vực miến núi mà mình biết ra. Du Phi Dương nghe xong thở dài một tiếng:
- So với ông thì tôi đúng là chưa làm được gì.
- Bây giờ không phải có cơ hội sao. Thực ra người có tiền không sai, sai là vì tiền mà bất nhân. Đáng tiếc ở thời đại chúng ta có nhiều người giàu nhưng làm giàu bất chính, bọn họ đâu có làm việc thiện được.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Du Phi Dương rất đồng cảm gật đầu.
- Quả thật có nhiều tình huống như vậy.
Ngồi tới đêm khuya ba người mới về. Lúc chia tay Lưu Linh ai oán nhìn tới, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Ở đây không thích hợp, mai em chọn ra ngoài đi.
Một đêm không có việc gì, sáng hôm sau Vương Quốc Hoa đi làm. Sáng tổ chức hội nghị thường vụ, Vương Quốc Hoa đưa ra phương án hơn nữa cũng tìm chút thời gian giải thích với mọi người. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng nói ra một câu.
- Thực tế do tài chính tỉnh khó khăn nên phương án này sẽ không cần tài chính tỉnh ủng hộ, chủ yếu là huy động tài chính dân gian. Giai đoạn hiện nay đã huy động được ngân sách khoảng 500 triệu, ở đây tôi nói một câu để mọi người nghe rõ ràng, tiền này không phải của chính quyền.
Lãnh Vũ lên tiếng.
- Tiền này do tư nhân lấy ra giúp đỡ dân chúng khu vực khó khăn, bất cứ ai chỉ cần dám đưa tay vào thì Ủy ban kỷ luật sẽ điều tra y.
Nghe Vương Quốc Hoa nhắc đến đã huy động được 500 triệu, tất cả các thường vụ đều choáng váng. Mới có một hai ngày mà Vương Quốc Hoa tìm được nhiều tiền như vậy sao? mặc dù là ngay từ đầu Vương Quốc Hoa có chuẩn bị nhưng từ khi hắn tham gia hội nghị toàn quốc về đến giờ cũng mới có vài ngày.
- Còn có việc này tôi muốn nói một chút.
Vương Quốc Hoa nói, Lãnh Vũ ừ một tiếng.
- Công tác xóa đói giảm nghèo lần này chính là uốn giúp đỡ quần chúng tự chủ phát triển ngành nghề. Sau đó chính quyền còn phải giúp đỡ quần chúng xây dựng con đường đưa sản phẩm ra thị trường. Không có con đường tiêu thụ, sản phẩm sản xuất ra được nhiều sẽ càng lỗ nhiều. Ở đây tôi hy vọng các ban ngành thuộc tỉnh đều phải bật đèn xanh.
Giản Trường Thanh kịp thời mở miệng nói.
- Tài chính tư nhân quyên góp cho việc xóa đói giảm nghèo nhưng theo tôi thấy chính quyền vẫn cần thể hiện chức năng quản lý. Quỹ tài chính tư nhân ở tỉnh Đông Hải chẳng phải đã xảy ra chuyện ư?
Giản Trường Thanh nói như vậy còn phải xem người nghe như thế nào. Ý của y mặc kệ lai lịch và tác dụng của khoản tài chính này thì vẫn cần do chính quyền quản lý.
Câu này làm vài thường vụ chú ý. Tài chính nhiều sẽ dễ tạo ra vấn đề. Mọi người đều nhìn Vương Quốc Hoa, hy vọng hắn có thể đưa ra một giải thích hợp lý.
Vương Quốc Hoa sớm có chuẩn bị. Hắn bình tĩnh nói.
- Đầu tiên tôi nói rõ một điểm, tiền này toàn bộ do vài nhà kinh doanh bỏ tiền túi ra, bọn họ cho quần chúng khu vực khó khăn vay không lãi suất để quần chúng phát triển sự nghiệp, qua đó thoát nghèo. Nếu có công ty tư nhân có hạng mục thích hợp thì quỹ tài chính này sẽ cân nhắc giúp đỡ. Sau đó tôi nhấn mạnh một điểm tiền này không phải tiền của chính quyền, nếu như tôi không nói ra trên hội nghị thì mọi người sao biết được có khoản tài chính này tồn tại. Tài chính tư nhân cho vay chẳng lẽ lại do chính quyền quản lý ư? Một vấn đề cuối cùng là ngân sách này xuất hiện theo hình thức cho vay không lãi suất mà không phải là tụ tập tài chính của địa phương. Các vị lãnh đạo cảm thấy do chính quyền quản lý thì có thực tế không?
Ý của Giản Trường Thanh là khoản tiền này do chính quyền quản lý, chủ trương đó cũng được không ít người tán thành. Chỉ cần tài chính đưa vào chính quyền quản lý thì không sợ không có thủ đoạn kiếm lợi.
Đáng tiếc Vương Quốc Hoa nói lại làm dập tắt ý này. Chơi gì vậy, Vương Quốc Hoa nói chẳng khác gì hạ chiến thư. Ai mà động tâm tư vào khoản này, Vương Quốc Hoa sẽ trực tiếp vòng qua không nói, thậm chí còn kết thù.
Giản Trường Thanh liếc nhìn Vương Quốc Hoa, y lạnh nhạt nói:
- Nếu không do chính quyền quản lý thì không thể hy vọng chính quyền giúp đỡ nhiều.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Tôi có thể giải thích như thế này không? Các cơ quan nhà nước sẽ có thái độ không ủng hộ, không phản đốn, không phụ trách với khoản ngân sách này dùng trong quá trình xóa đói giảm nghèo?
Không ai tiếp lời, Vương Quốc Hoa dừng một chút nói tiếp.
- Người ta cũng không muốn chính quyền phụ trách, nếu không ai có nhiều tiền ném vào khu vực khó khăn làm gì. Đầu bị vào nước à? Tôi thấy mấy điểm kia còn cần thêm một điểm là không làm gì.
Khách khí thoáng cái đọng lại, Vương Quốc Hoa nói quá cứng rắn.
Lãnh Vũ đợi một giây mới ho khan một tiếng phá vỡ không khí đó.
- Băn khoăn của đồng chí Trường Thanh cũng có lý, ý kiến của đồng chí Quốc Hoa cũng có lý do của mình. Tôi thấy chuyện này có thể dùng cách là tỉnh thành lập một tổ giám sát, giám sát xem quỹ tài chính này có lợi dụng danh nghĩa mà thu thập tài chính dân gian hay không.