Nhìn Cát Tiến Quân, vẻ mặt Dương Bân trở nên khó coi, y chuyển ánh mắt không nhìn tới. Không ngờ sau gáy Cát Tiến Quân như có mắt, y đột nhiên nhìn lại rồi lập tức nở nụ cười đầy khinh thường.
Cát Tiến Quân nói xong đi đến trước mặt bốn người. Y không thèm để ý đến ai khác:
- Dương Bân, anh sao lại đến đây? Không phải ở tỉnh Đoàn không ổn nên bị người ta đá vào đây à?
Mặt Dương Bân xám xanh lại nhưng không dám nói, chỉ có xoay đầu sang bên không nhìn Cát Tiến Quân. Cát Tiến Quân nói tiếp.
- Dương Bân, anh tốt hơn là sớm về nhà đi, dù học ở trường Đảng xong thì có lẽ không có chỗ nào tốt đợi anh đâu.
Đây là chém giết, người ta đã nhân nhượng mà hắn còn cố ý gây sự.
Tần Đại Lĩnh và Từ Chấn cũng ra vẻ tức giận nhưng bản thân Dương Bân không nói gì, người khác đúng là không tiện chủ động lên tiếng. Nói trắng ra đây là ân oán cá nhân của hai người, người khác dù muốn nói thì Dương Bân cũng cần tỏ thái độ.
Vương Quốc Hoa thấy rõ thầm nghĩ Dương Bân xem ra không dám chọc vào đối phương. Mọi người cùng phòng, thấy Dương Bân bị ức hiếp nên hắn không nhịn được. Vừa lúc có người cầm chén trà đi tới, Vương Quốc Hoa thấy thế liền đi lên một bước rồi ra vẻ không cẩn thận tay va vào cốc trà.
Cốc trà rời tay bay về phía mặt Cát Tiến Quân. Cát Tiến Quân không đề phòng nên bị đập vào mặt. Cát Tiến Quân tức giận nhìn tới:
- Ai làm?
Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm đi lên một bước thản nhiên nói:
- Xin lỗi đi không chú ý mấy.
Cát Tiến Quân híp mắt nhìn Vương Quốc Hoa một lúc lâu sau đó nói:
- Tôi nhớ.
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh gật đầu nói:
- Tôi cũng nhớ anh.
Thân phận mọi người ở đó nên tuy có thể nói vài câu khó nghe chứ nếu ra tay thì cũng phải xem đây là đâu.
Tần Đại Lĩnh lúc này cũng đứng ra cười lạnh nói:
- Giỏi đây, vị bạn học này chắc đang đợi họp nên bực mình vì không được gọi vào.
Từ Chấn cũng âm hiểm nói một câu:
- Mẹ nó chứ, trường Đảng sao lại thành cái chợ thả chó vào, cắn người làm sao bây giờ?
Cát Tiến Quân không hổ là có chức vụ cao nhất khóa nên không giận mà cười.
- Các vị, xin lỗi.
Vừa nói y quay đầu đi ngay.
Dương Bân thấy hắn đi xa mới thở dài nói:
- Mấy vị cần gì phải như vậy? Ân oán giữa tôi và hắn lại để mọi người gánh, tôi xin lỗi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không nói mọi người cùng phòng, dù chỉ là bạn học bình thường nhưng thấy vậy cũng không nhịn được. Lão Dương, ân oán giữa hai người tôi không quan tâm, tôi chỉ cảm thấy có chuyện nếu sợ sẽ không giải quyết được vấn đề.
- Sợ? Sợ mẹ gì nó.
Từ Chấn cười lạnh một tiếng.
- Hắn không phải có chỗ dựa là Phó bí thư Tỉnh ủy sao? Ỷ vào có chút chỗ dựa là kiêu căng, không xem đây là đâu. Đâu đến lượt hắn giương oai.
Tần Đại Lĩnh vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Được, lão đệ có khí phách.
Lúc này tên cầm chén trà cười khổ nói:
- Ai đền cốc chè của tôi, bỏ đi, một cốc trà đổi lấy một vở kịch hay đáng giá.
Nói xong y chắp tay sau lưng chậm như rùa đi vào trong. Bốn người nhìn một chút rồi không nhịn được cười.
Khóa học này có tổng cộng 66 người, lễ khai giảng tiến hành ở phòng học đầu cầu thang. Đoàn người vào tìm vị trí, tên vừa mất cốc trà xuất hiện bên cạnh Vương Quốc Hoa, ngồi xuống nói:
- Huynh đệ hình như nhỏ tuổi nhất ở đâu? Tên gì, từ đâu tới?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Vương Quốc Hoa từ huyện Nam Sơn đến. Vị đại ca này từ đâu tới, tên là gì?
Người đàn ông chỉ vào mũi mình nói.
- Tôi hả? Lưu Thanh Minh từ thị xã Bắc Câu. Tôi tới trường Đảng học, học gì là thứ yếu, quan trọng là làm quen bạn bè.
Vừa nói Lưu Thanh Minh chỉ chỉ vài chỗ đều là những người tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.
Lưu Thanh Minh cười cười vỗ vai Dương Bân:
- Huynh đệ, rất phóng khoáng, đại trượng phu có thể nhịn hơn người bình thường.
Dương Bân lần này vào lớp học thanh niên xuất sắc có lẽ tốn công không ít, câu này của Lưu Thanh Minh coi như nói đúng suy nghĩ trong lòng y. Nhịn chính là vì không muốn cố gắng của mình uổng phí.
Lưu Thanh Minh nhìn qua lớn tuổi nhất ở đây, vài câu là làm mọi người có cảm giác đây là vòng tròn nhỏ.
Lúc này Hạ Ngôn Băng dẫn hai người như lãnh đạo đến. Tần Đại Lĩnh nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Lãnh Vũ tới. Đời này trong tất cả các quan thấy được gần như vậy thì Trưởng ban Lãnh là lớn nhất.
Chuyện vừa rồi xảy ra làm Vương Quốc Hoa có nhận thức mới về mấy người này. Từ Chấn là người khá nhiệt tâm, có chỗ dựa cứng nếu không sẽ không đến mức không coi Cát Tiến Quân vào đâu. Tần Đại Lĩnh ngoài mặt đĩnh đạc nhưng lại rất cẩn thận, vừa nãy nói chuyện với Cát Tiến Quân rất có chừng mực chứ không tàn nhẫn như Từ Chấn. Về phần Dương Bân hắn phục sự nhẫn lại của đối phương, gần như bị người ta chỉ vào mũi mà không có phản ứng, người như vậy nếu có cơ hội sẽ bay tận trời.
Về phần Lưu Thanh Minh từ cách nói chuyện không khó nhìn ra người này từ cơ sở đi lên, sức quan sát rất mạnh, hiểu đời hiểu việc.
Lãnh Vũ có dáng người trung bình, Vương Quốc Hoa bị cận nên ngồi xa không nhìn rõ mấy. Hắn chỉ cảm thấy Lãnh Vũ ngồi xuống là bên dưới lập tức trở nên yên tĩnh.
- Thưa các đồng chí, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chào mừng trưởng ban Lãnh tới.
Hạ Ngôn Băng chủ trì lễ khai giảng, bên dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Lãnh Vũ nói chuyện không quá nhanh, rất có tiết tấu. Nội dung đều là vây quanh ý nghĩa lớp học thanh niên xuất sắc này. Nói thật Vương Quốc Hoa thấy nói như vậy khá nhàm, người khác nghĩ như thế nào thì hắn không rõ. Hắn chỉ cả thấy Lãnh Vũ là thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ xuất hiện ở lễ khai giảng này cũng nói rõ một vấn đề.
Vương Quốc Hoa nghe rất cẩn thận quả nhiên nghe được từ “trẻ hóa cán bộ” được lặp đi lặp lại năm sáu lần. Lãnh Vũ nói khoảng nửa tiếng sau đó đứng lên chào mọi người, tỏ vẻ còn có chuyện cần đi.
Lãnh Vũ vừa đi, hiện trường cũng thư thái hơn, tiếng rầm rì cũng nhiều lên.
Hạ Ngôn Băng tiễn Lãnh Vũ xong quay lại nói:
- Các đồng chí yên tĩnh, sau đây chúng ta tiếp tục.
Rất rõ ràng lực uy hiếp của Hạ Ngôn Băng không bằng Lãnh Vũ, hiện trường phải mất hơn phút mới yên tĩnh. Hạ Ngôn Băng nói mấy điều về kỷ luật học tập tầm nửa tiếng rồi cũng đứng lên rời đi.
- Một người béo mặt mày tươi cười đi ra cười ha hả nói:
- Các đồng chí yên tĩnh một chút, xin mời nghe tôi nói vài câu.
- Tôi tên Hàn Nguyên, sau này mọi người ở trường Đảng có gì khó xử có thể tìm tôi. Hôm nay coi như là lễ khai giảng, tôi đã nói xong, kết thúc.
Tiếng cười lập tức chiếm trọn lớp học. Vị chủ nhiệm Hàn Nguyên này thoáng cái đã được mọi người có ấn tượng tốt.
Về ký túc nhân lúc mọi người không quá chú ý, Dương Bân lặng lẽ nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:
- Lão đệ, tên Cát Tiến Quân là kẻ tiểu nhân, cậu về sau chú ý một chút.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Thú vị chính là không lâu sau Từ Chấn cũng lặng lẽ nói với hắn:
- Lão đệ, cậu được, chẳng qua cần coi chừng một chút. Cát Tiến Quân không phải người tốt.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi biết.
Từ Chấn thấy Vương Quốc Hoa không quá để ý nên thầm nghĩ thằng này không phải ngu, nhất định là có chỗ dựa mạnh nếu không sao ở cấp phó trưởng phòng lại vào được lớp học thanh niên này?
Từ Chấn liền có ý tạo quan hệ tốt với Vương Quốc Hoa.
- Chỗ dựa của Cát Tiến Quân là Phó bí thư Tỉnh ủy Phương Kính Tùng.
Ý là chỗ dựa của cậu không đủ cứng thì về sau phải cẩn thận.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi cần gì biết chỗ dựa của hắn là ai, tôi muốn xem hắn có thể làm gì mình.
Từ Chấn không khỏi có chút giật mình. Phương Kính Tùng là phó bí thư Đảng đàn, có quyền lực ngập trời ở tỉnh, hơn nữa rất có quyền lên tiếng trong vấn đề nhân sự. Từ Chấn có chỗ dựa bên quân đội nên không ngại Cát Tiến Quân.
Tối lúc ra ngoài, Lưu Thanh Minh cười hì hì xuất hiện trước mặt.
- Các vị, có hoạt động gì cho tôi đi cùng với?
Từ Chấn an bài hai xe, một Mercedes-Benz, một Audi. Tần Đại Lĩnh chép miệng nói.
- Sở ngoại vụ đúng là béo.
Từ Chấn cười nói:
- Không chắc, phải xem ở ngành nào đã.
Đoàn người đến nhà hàng Thiên Thượng Cư, lúc xuống xe không ngờ thấy Cát Tiến Quân đang một mình đi vào. Từ Chấn nhỏ giọng nói:
- Không may rồi, đến đâu cũng gặp thằng nhãi này.
Cát Tiến Quân quay đầu lại cười cười thị uy. Tên đi cùng Cát Tiến Quân quay lại, Từ Chấn lập tức cười với người đó.
Người kia chỉ gật đầu, không tươi cười gì cả.
- Ai vậy?
Tần Đại Lĩnh nhỏ giọng nói.
- Trưởng phòng quản lý cán bộ - Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Kiều Thụ.
Từ Chấn không nói, người trả lời là Lưu Thanh Minh.