Sau khi Vương Quốc Hoa rời đi, phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Lưu Thanh Minh là người lên tiếng đầu tiên.
- Các vị, chuyên của Vương lão đệ hôm nay không được truyền ra ngoài.
Câu này làm mọi người cùng gật đầu. Mặt Tần Đại Lĩnh hơi cứng lại chẳng qua mọi người không chú ý tới y.
Ở phòng tầng trên lại là cảnh khác. Vương Quốc Hoa thấy Du Vân Vân, hắn không khỏi giật mình. Du Phi Dương trông khá giống Du Vân Vân, nhất là hai mắt và mũi.
- Ngồi đi.
Du Vân Vân thấy Vương Quốc Hoa trông rất bình thường, khá trầm ổn không giống một người trẻ tuổi. Nếu người này sớm biết thân phận của Phi Dương thì thật là đáng sợ. Nhưng nghĩ đến mấy triệu kia, Du Vân Vân lập tức phủ nhận suy nghĩ này, đó không phải số tiền nhỏ. Mặc dù là người có mấy chục triệu tùy tiện đưa mấy triệu cho người khác cũng chưa chắc đã làm được. Nói cách khác cậu thanh niên này đáng lẽ có cuộc sống tốt hơn nhưng lại muốn theo chính trị là vì hắn muốn làm lên sự nghiệp, là người không quá quan trọng tiền bạc.
Cũng không thể trách Du Vân Vân nghĩ như vậy, thực tế ai nghĩ đến Vương Quốc Hoa là người sống lại?
- Cảm ơn Đại tỷ.
Vương Quốc Hoa rất lễ phép chào làm Du Vân Vân cười phì thành tiếng. Theo tuổi mà nói Du Vân Vân coi như nửa cô nửa chị.
- Miệng ngọt nhỉ, lúc nào biết thân phận của Phi Dương?
Du Vân Vân không định bỏ qua cho Vương Quốc Hoa, giọng tuy khá bình thường nhưng giấu ẩn ý. Lãnh Vũ nghe vậy cũng bắt đầu đổi ánh mắt.
Vương Quốc Hoa một lần nữa lộ ra nụ cười đôn hậu, hắn gãi đầu nói:
- Một thời gian trước lúc tôi đi Thượng Hải công tác rồi cùng uống rượu, Phi Dương nói. Sớm biết Phi Dương là con bí thư Hứa thì tôi cần gì phải tốn công sức.
Nhắc đến Du Phi Dương, mắt Vương Quốc Hoa tràn ngập sự ấm áp, đây là vẻ mặt rất tự nhiên, Du Vân Vân thấy rõ thầm nghĩ hai người này là anh em tốt.
- Học ở trường Đảng thì cậu tới nhà ngồi chơi nếu không Phi Dương lại oán giận tôi là dì không biết tiếp khách.
Du Vân Vân cười cười nói một câu, Vương Quốc Hoa thoáng do dự sau đó gật đầu chứ không nói có đi hay không?
Hắn chỉ nói:
- Tôi biết, nếu không có việc gì khác thì tôi xin xuống.
Vương Quốc Hoa không ngờ muốn xuống làm Du Vân Vân hơi giật mình, Lãnh Vũ thật ra thấy đó là đương nhiên. Còn trẻ như vậy, lúc trước mình cũng còn trẻ và cố gắng đi lên từng bước, trong lòng luôn có sự tự tin. Du Vân Vân cũng không biết là cố ý hay không, vừa nãy nói một câu đầy vẻ tự cao, Vương Quốc Hoa có lẽ không thích.
- Đi đi.
Du Vân Vân cười cười xua tay không có ý giữ lại. Vương Quốc Hoa cũng rất bình tĩnh đứng lên xoay người đi ra. Cả quá trình chỉ có năm phút.
- Cậu thanh niên này thế nào?
Du Vân Vân cười nói. Lãnh Vũ biết hỏi mình nên nói:
- Xem đã.
Du Vân Vân cười cười, cô nhìn đồng hồ sau đó nói:
- Chắc phải về thôi.
Hà Nam đưa Lãnh Vũ ra ngoài, quay lại thấy Lãnh Vũ ngồi đó thoải mái ăn cua không khỏi có chút tức giận đi tới đá nhẹ một cái.
- Anh có thái độ gì vậy? Ngay cả tiễn cũng không tiễn? Vừa nãy Du Vân Vân hỏi anh sao anh lại trả lời thế? Tốt xấu cũng phải có câu nói gì đó chứ?
Du Vân Vân lạnh nhạt nói:
- Không làm chính trị thì sẽ không biết, em không hy vọng anh mắc sai lầm đó chứ? Chuyện hôm nay em làm có thích hợp không? Anh là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, em gọi anh đến nói gì mà đã lâu không cùng ăn cơm. Kết quả thì sao?
Hà Nam biết vấn đề của mình nên hơi ngượng.
- Em còn không phải vì tốt cho anh sao? Anh biết bên ngoài nói anh như thế nào không? Không có nhân tình gì.
Nhân tình có thể đặt ở trên mặt sao? Lãnh Vũ không cho là đúng nhưng không giải thích. Quan hệ giữa mình và Hứa Nam Hạ là gì thì chỉ có hai người biết. Nhìn chuyện của Vương Quốc Hoa sẽ biết, trước đó Hứa Nam Hạ không có động tĩnh chỉ tạm thời đưa vào, mình không phải kiên quyết chấp hành sao?
Lãnh Vũ biết rõ Du Vân Vân đi vòng vèo tìm tới mình chính là giấu Hứa Nam Hạ. Vì thế có thể thấy Hứa Nam Hạ tuy nói đến Vương Quốc Hoa thuần túy là vì Du Phi Dương.
Trên thực tế vừa nãy trả lời “xem đã” với Du Vân Vân vừa vặn thể hiện thái độ của Lãnh Vũ đối với Vương Quốc Hoa. Thực ra Lãnh Vũ đã dùng hành động để thể hiện sự thưởng thức của mình với Vương Quốc Hoa, hoặc là nói để Hứa Nam Hạ xem. Nếu không một trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có cần phải đột nhiên xuất hiện trước mặt một cán bộ cấp phòng rồi cười hỏi sao? Trước mặt mọi người Lãnh Vũ có thể không biết ảnh hưởng sao?
Mọi việc đều có nhân quả.
Lúc Vương Quốc Hoa xuống lầu vừa vặn thấy Kiều Thụ từ một căn phòng đi ra, y cúi đầu đi nhanh xuống lầu như có việc gấp.
Vương Quốc Hoa không khó đưa ra đáp án đây là Kiều Thụ biết Lãnh Vũ xuất hiện ở đây. Trưởng phòng quản lý cán bộ nếu đang uống rượu với học viên trường Đảng mà bị Lãnh Vũ thấy thì sẽ như thế nào?
Vương Quốc Hoa khá ghét Cát Tiến Quân, ngay cả Kiều Thụ cũng bị kéo theo.
Về phòng mọi người vẫn đang chờ hắn, thấy hắn vào cùng cười ha hả chào hỏi. Mọi người không ngừng hỏi, Vương Quốc Hoa kiên định không nói gì mà chỉ cười.
Lớp học thanh niên xuất sắc diễn ra như bình thường giống như không xảy ra chuyện gì vậy. Ngày đầu học tuyển lớp trưởng Cát Tiến Quân không hề bất ngờ trúng tuyển. Đám người Từ Chấn thực ra cũng kích động Vương Quốc Hoa tham gia ứng cử nhưng hắn chỉ thản nhiên nói:
- Mọi người đừng hại tôi.
Mọi người lập tức tưởng mình hiểu ý hắn. Người ta giấu ở huyện Nam Sơn làm gì? Sức tưởng tượng của con người đúng là quá phong phú.
Trong đám học viên chỉ có mình Vương Quốc Hoa là trông đột xuất, luôn rất chăm chú nghe giảng, bút không ngừng ghi chép. Giáo viên dạy mỗi lần nhìn Vương Quốc Hoa đều lộ ra ánh mắt đầy hài lòng. Bên dưới có một người chăm chú nghe bài là đủ.
Lại một tối tới, bốn người ở ký túc không quá tỉnh táo, mặc dù là Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể buồn bực nằm trên giường.
- Buổi tối chết tiệt, tôi phải về nhà một chuyến.
Từ Chấn than thở tỏ vẻ đêm nay không thể tham gia bất cứ hoạt động gì.
Lưu Thanh Minh cầm chén trà xuất hiện ở cửa cười hì hì nói:
- Mọi người sao thế? Tối có an bài gì không?
Thời gian này Lưu Thanh Minh cứ chiều học xong là cầm cốc trà xuất hiện ở phòng 205, đây đã thành quy luật.
- Tối nay tôi phải đi dạo phố mua vài bộ quần áo.
Vương Quốc Hoa vội vàng nói miễn cho không tiện từ chối. Mấy han quá mệt, lúc nào cũng uống rượu, hát hò.
- Vợ tôi tới nên phải đi.
Tần Đại Lĩnh cười ha hả nói, ánh mắt một mực đảo qua Vương Quốc Hoa. Mấy ngày này không thấy Vương Quốc Hoa hành động một mình.
- Ừ, tôi cũng phải về nhà, đã lâu không gặp con.
Dương Bân cười nói.
Lưu Thanh Minh thấy vậy không khỏi cười khổ nói:
- Được, tôi về ngủ.
Vương Quốc Hoa ra ngoài bắt xe tìm quán gọi bát mì để ăn. Ăn bát mì năm đồng không ngờ lại ngon hơn là ăn cao lương mĩ vị. Vương Quốc Hoa chỉ có thể thở dài một tiếng, làm nhà nước mỗi ngày có người mời cơm thì đó là có mặt mũi, có uy tín, mỗi ngày về nhà ăn cơm vợ nấu nhất định là làm quá kém, đây như là một chân lý.
Tỉnh thành về đêm rất náo nhiệt.
Tùy ý đi vào một siêu thị, Vương Quốc Hoa định mua một chiếc áo khoác cho mình, thực ra cũng có thể không mua. Đứng trước quầy hàng chuyên doanh, Vương Quốc Hoa do dự một chút. Với trình độ công tử của Vương Quốc Hoa thì một tháng tiền lương của hắn cũng không mua nổi một ống tay của chiếc áo này.
Mặc dù không phải không có tiền nhưng hắn vẫn thấy hơi xa xỉ một chút. Hắn định xoay người đi thì đằng sau có người nói:
- Sao không vào xem? Anh không mua nổi à?
Giọng rất quen, Vương Quốc Hoa đột nhiên có cảm giác mình không dám quay đầu lại. Kiếp trước cô luôn dùng giọng cao cao tại thượng nói với hắn, Vương Quốc Hoa sau một thời gian nhẫn nhịn hắn cuối cùng buông tha. Về sau bố cô bị bắt, cô cũng không có tin tức gì.