Trọng tâm công việc mà Lý Dật Phong xác định không phải là nông thôn, theo y thấy thu hút đầu tư mới là biện pháp nhanh có hiệu quả nhất, đây cũng là quan điểm chung của hầu hết quan chức nhà nước.
- Tôi cũng từ nông thôn đi ra nên biết rõ sản xuất nông nghiệp không thể nào khiến kinh tế một địa phương nhanh chóng phát triển được. Nông dân rất khổ, điểm này tôi không phủ nhận, nhưng tôi cho rằng đây là nỗi đau không thể tránh khỏi trong quá trình cải cách.
Lý Dật Phong phủ định quan điểm của Vương Quốc Hoa, đồng thời vẫn có thái độ khẳng định với hắn. Dù sao Vương Quốc Hoa này không phải là loại hậu sinh khoe khoang khoác lác mà ôm thái độ nhìn thẳng vào thực tế. Hiện trạng ở nông thôn thì trong lòng Lý Dật Phong biết rõ nhưng với tình hình tài chính của ủy ban quận hiện nay thì đúng là không có sức mà thay đổi.
Trong quá trình cải cách của Trung Quốc xuất hiện cách nói “Đau nhức”. Đối tượng bị đau chỉ chính là quần thể yếu ớt bao gồm cả nông dân.
Đối với thái độ của Lý Dật Phong, Vương Quốc Hoa không khỏi thấy bất đắc dĩ. LÝ DậT PHONG cũng còn đỡ vì hắn còn cố gắng phát triển kinh tế địa phương, còn biết dùng từ “đau nhức” chứ không phải hoàn toàn không nhìn đến vấn đề khó khăn của nông dân.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ nhìn làn khói bốc lên từ cốc café, không tranh luận với Lý Dật Phong. Vương Quốc Hoa cũng không cho rằng Lý Dật Phong nông cạn mà đây là sự bất đắc dĩ của nhà nước. Trăm ngàn năm qua hầu hết khi quan chức tự hỏi vấn đề thì luôn suy nghĩ đến vị trí dưới mông đầu tiên, đó đã thành tiềm thức của mọi người.
Lý Dật Phong nhìn Vương Quốc Hoa, y thầm nghĩ xem ra tư tưởng của đối phương có mâu thuẫn nhưng không nói ra. Lên làm đến lãnh đạo thì khi có quan điểm khác nhau thường lãnh đạo sẽ chọn cách im lặng. Điểm này theo Lý Dật Phong thấy chính là phục tùng nhưng bảo lưu ý kiến của mình.
- Đồng chí Quốc Hoa, tình hình khu công nghệ cao của quận thì cậu biết được bao nhiêu?
Đây là kết quả mà Lý Dật Phong suy nghĩ mãi mới có. Việc phân công công việc của Vương Quốc Hoa sau đây là khá đau đầu. Phân công chính là cướp đi quyền lợi của mấy phó chủ tịch khác, tất nhiên sẽ tạo ra mâu thuẫn. Khu công nghệ cao do cựu chủ tịch quận tạo ra, đầu tư mấy chục triệu nhưng mãi không có hiệu quả. Sau khi Lý Dật Phong nhận chức cũng thấy đau đầu với cục diện rối rắm mà cựu chủ tịch khóa trước để lại nên y dùng thái độ không nghe, không thấy, không hỏi.
- Không biết gì cả.
Vương Quốc Hoa trả lời rất dứt khoát, Lý Dật Phong theo thói quen nhìn vẻ mặt Vương Quốc Hoa một chút, tất cả đều bình thường.
- Nếu là quận phân công cậu chủ yếu phụ trách khu công nghệ cao thì cậu có suy nghĩ gì không?
Lý Dật Phong thử hỏi một câu, Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Tôi phục tùng an bài.
Lý Dật Phong không khỏi thở dài một tiếng, có thể phục tùng là tốt rồi. Y cẩn thận suy nghĩ một chút nếu chỉ đưa mình khu công nghệ cao thì không được, thậm chí có mùi là hại người. Bên phòng Chiêu thương vẫn do chính Lý Dật Phong phụ trách, khu công nghệ cao có cục diện rối rắm, phòng Chiêu thương cũng không hơn gì, còn cả phòng du lịch nữa đều trong trạng thái nửa sống nửa chết.
- Như vậy đi, ngày mai cậu đến nhận chức tôi sẽ tổ chức hội nghị thường trực ủy ban, trong hội nghị tôi dự định để cậu phụ trách phòng Chiêu thương, phòng du lịch. Đối với việc phân công này cậu nếu có suy nghĩ gì thì bây giờ không cần trả lời ngay, về suy nghĩ một chút rồi nói với tôi.
Lý Dật Phong nói câu này lại nghĩ đến lời nói của Nghiêm Hữu Quang. Y không khỏi thấy nặng nề. Mặc dù là chủ tịch quận nhưng trong lòng y cũng có nhiều điều kiêng kỵ, càng đừng nói còn có tân bí thư Tằng Trạch Quang, Vương Quốc Hoa từng làm thư ký cho Tằng Trạch Quang cơ mà.
Nghĩ tới Tằng Trạch Quang, nhìn Vương Quốc Hoa ở trước mặt, Lý Dật Phong rất oán giận. Làm một người từng làm thư ký của tân bí thư quận ủy tới làm trợ lý chủ tịch, trời mới biết lãnh đạo thị ủy nghĩ như thế nào.
Vương Quốc Hoa không ý thức được mâu thuẫn trong lòng Lý Dật Phong, tạm thời hắn không có ý tranh quyền đoạt lợi gì. Hắn gật đầu nói:
- Vẫn là câu kia, tôi phục tùng an bài của tổ chức.
Cuộc nói chuyện thuận đến mức làm Lý Dật Phong có chút không thể tin nổi, tất cả dựa theo ý mình mà thực hiện. An bài như vậy dù là tương lai Tằng Trạch Quang muốn nhúng tay vào công việc của bên ủy ban thì Vương Quốc Hoa phụ trách ba nơi là phòng Chiêu thương, phòng du lịch, khu công nghệ cao cũng khó mà tạo được tác dụng gì lớn.
Nói thêm vài câu, Lý Dật Phong đứng lên tỏ vẻ phải đi, Vương Quốc Hoa cũng không nói gì, hai người cứ thế tản mát.
Vừa lên taxi, Tằng Trạch Quang gọi điện tới hỏi.
- Chủ tịch Lý tìm cậu nói chuyện?
- Vâng, nói chuyện phân công công việc, coi như là khách khí nói chuyện trước.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Tôi ở quán trà Hồng Phong, cậu đến đây, phòng chữ Thiên.
Tằng Trạch Quang bỏ lại một câu xong dập máy ngay. Vương Quốc Hoa bảo lái xe chạy tới đó.
Nếu từ trên nhìn xuống nội thành mới và cũ quận Lưỡng Thủy được chia cách rõ ràng, một bên là các căn nhà màu xám thấp, một bên là các kiến trúc tương đối sáng cao vút. Gần như là chia mỗi bên một nửa. Quán trà Hồng Phong nằm ở nội thành mới, cây cầu Phượng Hoàng đi ngang qua đô thị chia đô thị ra làm hai phía.
Mấy vị chủ tịch trước đó thường xây dựng đô thị theo một phong cách đó chính là cải tạo cũ không được nên xây dựng mới vì thế mới tạo ra cảnh tượng như thế này. Địa thế nội thành mới khá cao, nội thành cũ nằm cạnh dòng sông Lam Sơn có địa thế thấp, hàng năm cứ đến mùa mưa là phải lo phòng chống lụt bão, hàng năm cũng phải tiến hành nạo vét dòng sông.
Cựu chủ tịch quận trước đó cũng cho cải tạo lại đê chống lũ nên mùa mưa hàng năm phía tây nội thành cũ về cơ bản không lo bị ngập, phía đông nội thành cũ chủ yếu có chợ nông sản vẫn coi là vùng ngoại ô nên không nằm trong phạm vi bảo vệ.
Vương Quốc Hoa gõ cửa vào thấy Tằng Trạch Quang đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ. Người phụ nữ này mặc sườn xám, hắn nhớ trước đây mình đọc một quyển sách có câu: “Mặc sườn xám cũng cần có nội công” sườn xám không quá phù hợp tiết tấu cuộc sống bây giờ.
Vương Quốc Hoa thấy người phụ nữ này mặc sườn xám rất hợp, rất có mùi tự nhiên nếu cần phải hình dung thì Vương Quốc Hoa chỉ có thể dùng từ “Ưu nhã, tự nhiên”
- Quốc Hoa đến, Phán Nam, giới thiệu một chút, tiểu lão đệ của anh.
Thái độ của Tằng Trạch Quang làm Vương Quốc Hoa biết rõ đây là coi mình như người nhà. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên so sánh Liễu Phán Nam với Thư Vân, người phụ nữ khá khác với Thư Vân, cô ta như một dây leo quấn lấy cây lớn.
- Liễu Phán Nam.
Bàn tay thon dài đưa ra, mặt tươi cười chào đón. Vương Quốc Hoa chỉ khẽ chạm tay đầy chừng mực, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua mặt đối phương rồi rời đi.
Theo như Tằng Trạch Quang biết thì Vương Quốc Hoa rất sạch sẽ trong quan hệ nam nữ, lúc ở huyện Nam Sơn không có câu đồn nào về hắn. Đối với Vương Quốc Hoa, Tằng Trạch Quang khá hài lòng.
- Rất vui được gặp cô.
Vương Quốc Hoa cười đáp rồi ngồi xuống. Tằng Trạch Quang không nhúc nhích mà chỉ hỏi:
- Lý Dật Phong phân công như thế nào?
- Không có gì bất ngờ thì là khu công nghệ cao, phòng chiêu thương, phòng Du lịch.
- Cái gì?
Tằng Trạch Quang bưng chén trà định uống nghe nói vậy lại giật mình bỏ chén xuống. Rất nhanh Tằng Trạch Quang nở nụ cười:
- Lý Dật Phong này đúng là dám làm, cũng được, còn biết cho phòng Chiêu thương có chút thực quyền, không phải đều là nơi rách nát. Cậu nói với y như thế nào?
Vương Quốc Hoa không thèm để ý việc phân công công việc như thế nào, thậm chí cảm thấy càng là diện rối rắm, người khác lại càng không quá để mắt. Nếu phân công có thể làm người ta hả hê sung sướng thì tương lai cũng bớt đi nhiều chuyện phiền toái.
- Còn có thể nói như thế nào, tự nhiên là phục tùng tổ chức an bài.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng. Tằng Trạch Quang cười ha hả nói.
- Thái độ này được, tôi cũng hiểu phân công này với cậu không phải chuyện xấu. Nói trắng ra Lý Dật Phong đề phòng cậu và tôi liên thủ.
Giọng điệu nói chuyện của Tằng Trạch Quang làm Liễu Phán Nam hơi mở miệng xinh xắn ra, đây hoàn toàn không giống giọng điệu nói chuyện với một cấp dưới mà như hai người bạn, thậm chí là anh em. Nghĩ đến Tằng Trạch Quang có thể gọi Vương Quốc Hoa đến vào lúc này, Liễu Phán Nam thông mình không khó giải thích.
- Tôi nếu là chủ tịch quận thì cũng sẽ đề phòng bí thư.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Tằng Trạch Quang hiểu ý vỗ vỗ bàn tay Liễu Phán Nam.
- Thấy không, lão đệ này của anh còn trẻ mà đã có tâm trí như vậy, không đơn giản. Lúc anh bằng tuổi cậu ta thì toàn làm việc bằng nhiệt huyết nên ngã mấy lần.
Vương Quốc Hoa tiếp lời.
- Xem ra trong thời gian tới cần phải cố gắng thay đổi ấn tượng trong công việc, sau này còn nhiều việc cần sếp ủng hộ.
Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
- Về cơ bản tôi sẽ nhất trí với Lý Dật Phong, đều là cố gắng thu hút đầu tư, thúc đẩy kinh tế phát triển nhanh chóng. Chẳng qua bây giờ còn có chuyện càng quan trọng hơn chờ tôi làm nên lo lắng của Lý Dật Phong tạm thời là dư thừa.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút, hắn đảo mắt nói:
- Chuyện đường cao tốc?
Tằng Trạch Quang gật đầu khen ngợi.
- Không sai, muốn xen vào một chân không? Tôi định thành lập một tổ công tác, coi như cậu một vị trí.
Vương Quốc Hoa do dự một chút sau đó nói:
- Hỗ trợ sếp là việc tôi cần làm, cái khác thì thôi.