Phù Đồ Tháp

Khổ nỗi đa ngôn tất thất(*), đây là chân lý bất biến tự cổ chí kim.

(*) Đa ngôn tất thất: Nói nhiều sẽ sai.

Cõng nàng được hai canh giờ, tình hình đã tốt lên rất nhiều, cánh tay nàng đã có thể vận lực, miễn cưỡng giữ được đầu hắn. Đầu lưỡi cũng mềm hơn, nói chuyện lưu loát hơn đôi chút, nhưng mà phiền toái cũng tới theo.

Hiện tại Tiêu Đạc còn có chút đa sầu đa cảm, vẫn chìm đắm trong hai ngày thấp thỏm lo âu chưa dứt ra được, bỗng dưng nghe thấy nàng nói: “Chàng sờ ta rồi.”

Hắn ngẩn người: “Cái gì?”

“Ngày hôm qua tắm rửa”, giọng nàng nhàn nhạt, “Chàng có sờ ta hay không?”

Hắn toát mồ hôi lạnh, “Không phải là ta cố ý, muốn xách một người lớn từ trong nước ra rất khó, ta không có chỗ xuống tay…”

“Thế nào?” Nàng không thèm nghe hắn biện giải, bệnh nặng mới khỏi, không đủ khí lực, chỉ nói, “Sờ cũng thật thuận tay phải không?”

Hắn quả thực uất nghẹn, tâm hoảng ý loạn mà giải thích: “Sự có nặng có nhẹ có nhanh có chậm, nàng bệnh thành cái bộ dạng đó, ta còn làm được gì? Ta một lòng nhớ đến độc trong người nàng, nào còn tâm tư mà nghĩ đến cái kia!”

Nàng bắt đầu lao lực giơ tay, lấy đầu ngón tay cứng đờ cởi nút áo giao lãnh của hắn. Hắn không biết nàng muốn làm gì, dừng chân đứng lại. Một bàn tay mềm mềm len qua cổ áo hắn chui tọt vào trong, tay nàng đáp lên nơi đó, vô lại nói: “Ta sờ trả về.”

Bắp chân hắn mềm nhũn, chỉ cảm thấy ngón tay kia một chốc lại xoa nắn, một chốc lại vân vê trêu chọc, có chịu đựng giỏi đến mấy cũng phải đầu hàng. Hắn xây xẩm mặt mày, lại không thể ném nàng xuống được, chỉ đành run giọng quát nàng ngưng: “Dừng…dừng tay! Người khác nhìn thấy thì ra thể thống gì!”

Bây giờ đối với nàng hắn chỉ là con hổ giấy, nàng không cảm thấy hắn có gì đáng sợ. Nếu không phải là yêu nàng đến cùng cực thì sao có thể nghẹn ngào rơi lệ bên giường nàng? Cho nên nàng chẳng sợ hãi, dựa vào tình yêu của hắn, nàng tin hắn có nổi giận cũng không thể làm gì được nàng! Huống chi hắn cũng chẳng thực sự nổi giận, giữa hai người yêu nhau chỉ toàn là ngọt ngào, hắn cũng thích mà.

Nàng cười cười, “Ta cảm thấy đầu quả tim rất êm tai.”

Hắn lại sửng sốt, đây là lúc nàng tính sổ hay sao? Đành vậy, dù sao lúc ấy nàng đang trúng độc, hẳn là chỉ nghe loáng thoáng mà thôi. Nhưng nàng lại tiếp tục thở dài, buồn bã nói: “Lúc ấy chàng nói gì ta cũng nghe thấy hết, chỉ là trên người như bị ngàn cân đè lên, ta không kiểm soát nổi…Những lời chàng đó có còn tính không?”

Hắn bước đi có chút tập tễnh, đỏ mặt nói gần nói xa, “Phương Tế Đồng nói sau khi tỉnh lại vẫn phải tiếp tục điều trị, còn phải uống thuốc tiêu hết độc thừa đi, có vậy mới khỏi được.”

Cái tay nhàn rỗi còn lại của nàng cấu hắn một cái, “Ta hỏi chàng, lời chàng nói còn tính hay không?”

Hằn chần chừ, “Ta nói cái gì? Ta chẳng nhớ gì hết.”

Hắn thấy nàng tỉnh rồi, định chống chế cho qua đây mà. Nàng cắn môi trầm mặc, một lúc sau mới uể oải nói: “Đi lâu như vậy rồi, nghỉ một chút đi! Chàng thả ta xuống, tự ta cũng đứng được.”

Bình thường nàng không bao giờ thèm che giấu, trong lòng không vui đều viết hết lên mặt, hắn đương nhiên là nhận ra, bất đắc dĩ thả nàng xuống cái ghế gập khắc hoa.

Âm Lâu giương mắt nhìn hắn, tuy rằng quần áo xộc xệch, mồ hôi thơm đầm đìa, nhưng Đốc chủ dù sao cũng là Đốc chủ, vẫn là bộ dáng xinh đẹp rực rỡ. Chỉ là quanh mắt đã biến thành quầng đen, lại thêm hai đêm không ngủ ngon, rốt cuộc có chút tiều tụy. Nàng thương tiếc trong lòng, duỗi tay ý bảo hắn lại đây. Hắn khom lưng ngồi xuống trước mặt nàng, dịu dàng hỏi nàng sao thế, nàng không nói lời nào, gắt gao ôm cổ hắn.

Cứ như vậy thôi, vậy cũng đủ vượt qua thiên ngôn vạn ngữ. Hắn nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, lời nói đượm nỗi thương cảm, “Nàng đã nhìn thấy chưa, dính dáng với ta chính là có kết cục như vậy. Hai ngày này ta vẫn luôn suy nghĩ, để nàng lại bên ta rốt cuộc có phải là hại nàng hay không. Nếu ngày đó ta quay về muộn một chút…Ta quả thực không dám tưởng tượng. Nếu nàng chết, có lẽ ta sẽ điên.”

Nàng vẫn thở dài, nhỏ giọng nói: “Ta cũng sợ không còn được gặp chàng, thời khắc cuối cùng còn thầm trách sao chàng chưa chịu trở về. Nếu ta cứ vậy mà chết đi thì nhất định sẽ biết thành con quỷ oan khuất, chẳng vì cái gì khác, chính vì chưa kịp từ biệt với chàng.”

Hắn chua xót, lại càng ôm nàng chặt hơn, “May mà hữu kinh vô hiểm, chúng ta còn có thể ngồi đây nói chuyện với nhau. Trước kia ta vẫn luôn nghĩ chính mình thiếu mất năng lực yêu thương người khác, nhưng mà hóa ra không phải. Tình ta đối với nàng là một mảnh si tâm, nàng đần như vậy, chẳng hiểu sao ta lại yêu nữa!”

Nàng cũng chẳng tức giận, nhẹ nhàng nói: “Yêu ta thiện lương xinh đẹp, mỹ đức chàng thiếu ta đều có, cho nên chàng yêu ta chính là bỏ tà theo chính, ta chính là lựa chọn chính xác nhất đời chàng.”

Hắn á khẩu không đáp lại được, người tự mình cất nhắc mình như thế này thật hiếm thấy, còn may đầu lưỡi vẫn cứng, nếu mồm mép nhanh nhẹn hơn chút thì không biết sẽ khen mình thành cái dạng gì. Hắn cười khổ, nhưng nàng quả thực không sai, thật sự không có gì để phản bác. Hắn ừ một tiếng, “Nàng cướp hết những lời ta định nói mất rồi, ta đột nhiên phát hiện ra tài ăn nói của nàng còn tốt hơn cả ta. Trước kia đầy miệng ta toàn là lời hoang đường, sau này ta sẽ không thế nữa.”

Âm Lâu cảm thấy kiên định, như vậy mới là chân chính đặt nàng vào lòng. Hắn từng cố ý muốn biến nàng thành Vinh An Hoàng Hậu thứ hai, ngả ngớn phô trương như vậy cũng chỉ để khuấy loạn một hồ xuân thủy. Chiến thuật của hắn lần nào cũng đúng, những thủ đoạn hoa lệ đó cũng khiến nàng cảm xúc mênh mông, nhưng mà cuối cùng vẫn không giống nhau. Tựa như hiện tại, ngoài giả trong thật, kỳ thực đây mới chính là hắn, tẩy sạch duyên hoa, trái tim của hắn, con người của hắn, kiên cường chắc nịch, mặc cho nàng dựa dẫm. Đủ loại quan bào thêu chỉ vàng chỉ bạc quá đỗi rườm rà, che đậy đi bản tính chất phác, bởi vì hắn đang ngồi trên vị trí này, hắn cần phải giỏi chu toàn xu nịnh, cũng đâu còn cách nào. Mà nay hắn đối xử với nàng không cần nhiều lời, không cần tinh điêu tế trác, thế nhưng đã đủ khiến nàng ấm áp từ tận đáy lòng.

“Cứ như vậy thôi, ta cũng đã thấy thật đủ.” Nàng sờ mặt hắn, trầm giọng dặn dò, “Chỉ cho phép chàng dùng mồm mép đối phó với nam nhân, nữ nhân trong cung đều tịch mịch, chàng săn sóc quá mức sẽ khiến các nàng hiểu lầm.” Nàng nhẹ nhàng thở ra thật dài, “Ta là một cái lu dấm, chàng phải chuẩn bị cho tốt…Nhưng mà chàng đã tốt lắm rồi, vẫn luôn ở bên ta một bước không rời. Khi đó ta đã nghĩ, nếu chàng bỏ ta lại mà vội vàng đi đối phó với Nam Uyển Vương, ta đây cũng nhắm mắt xuôi tay luôn cho rồi.”

Hắn dắt tay nàng, hôn nhẹ lên đầu ngón tay, “Báo thù đều là chuyện phía sau, nàng sống dở chết dở, ta không rảnh lo những thứ đó. Nếu nàng chết thật, ta nhất định sẽ cho cả Vũ Văn thị bồi táng.”

Nàng phì cười, “Trên danh nghĩa ta chỉ là tiểu Thái phi, để phiên vương tuẫn táng cũng rất là có mặt mũi.” Lẳng lặng dựa và hắn, ve sầu trên cây đã kêu khàn cả giọng. Nàng quay đầu nhìn, sau giờ ngọ chẳng có lấy nổi một cơn gió, rõ ràng rất nóng nhưng trên trán nàng lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vẫn còn yếu lắm. Nàng nhắm mắt nói, “Hai ngày nay chàng chịu khổ nhiều rồi, mau đi tắm rửa thay quần áo khác đi!”

Hắn giật mình, vội cúi đầu ngửi ngửi, “Sao thế, có mùi sao?”

Đốc chủ lúc nào mà chẳng thơm ngào ngạt, nàng cười nói: “Không có, là ta sợ chàng mặc y phục ướt khó chịu.”

Hắn quả nhiên ngượng ngùng, đi được hai bước lại đứng lại, quay đầu nhìn nàng hỏi, “Muốn đi cùng không?”

Âm Lâu nhoẻn miệng cười to, lại ho khan một tràng, “Ta cũng muốn đi cùng, nhưng mà thân thể không biết cố gắng…Tương lai còn dài, chờ ta khỏe chút…Chàng không thoát khỏi tay ta.”

Hắn oán hận liếc nàng một cái, cài lại cúc áo nghiêm chỉnh, sửa sang duệ táp đi ra ngoài cửa gọi người, Tào Xuân Áng và Đồng Vân nhanh chóng chạy từ nhĩ phòng tới, hắn dặn dò trông chừng nương nương cho tốt rồi phất áo bước đi.

Từ sau khi Âm Lâu tắm xong, Đông Vân vẫn luôn không còn cơ hội ở bên nàng, lúc này mới đi tới trước mặt nàng mếu máo, nhào vào khóc trên đầu gối nàng như trẻ con: “Chủ tử, là em không tốt, trách em để chủ tử bị người ta hạ độc. Nếu em thông minh hơn một chút thì chủ tử cũng không thành ra như vậy! Chủ tử có hận em không? Chủ tử đánh em đi! Đầu đã lớn từng này mà vẫn không có óc.”

Âm Lâu xoa đầu nàng một hồi, khẽ khàng kêu lên: “Khóc nữa sẽ thành bệnh mất! Nói cũng dọa người rồi, vỡ đầu mới nhìn được óc nữa là! Em làm sao thế, ai trách em? Đừng ôm hết việc lên người mình nữa.”

Đồng Vân khóc sưng cả hai mắt, “Em hầu hạ chủ tử không tốt, Tiêu chưởng ấn hận không thể bổ sống em ra…Trách em ngủ say như chết, động tĩnh bên trong lớn như vậy cũng không biết gì, vẫn nhờ hắn phát hiện, nếu không lúc này chủ tử đã không còn thở nữa rồi.” Nàng lải nhải nhận sai, sau đó dừng lại một lúc, bất ngờ bật thốt lên, “Nhưng em đâu có thấy hắn đi từ ngoài cửa vào, sao hắn đã ở trong phòng rồi…”

Tào Xuân Áng nghe thấy thì liếc mắt một cái rồi khe khẽ ho khan, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Cũng đừng truy cứu chi tiết này nữa! Âm Lâu nở nụ cười thật miễn cưỡng, chỉ vào chậu nước trên giá nói: “Em giặt cho ta cái khăn lau mặt, Tiểu Tào công công đi mua chút đồ ăn, đợi Hán thần tắm xong rồi đem lên cho hắn đi!”

Tào Xuân Áng biết quan hệ của bọn họ, sao dám lên mặt trước mặt nàng. Đây là ai? Nói không chừng chính là mẹ nuôi tương lai! Nó xoa xoa tay nói: “Lão tổ tông, ngài ngàn vạn lần đừng gọi nô tài là Tiểu Tào công công, nô tài sẽ tổn thọ mất. Ngài cứ gọi nô tài là Tiểu Xuân Tử như cha nuôi đi! Ngài yên tâm, sau này nô tài nhất định sẽ hiếu kính ngài thật tốt, giống như hiếu kính cha nuôi vậy” Nó nói xong lại nuốt một ngụm nước bọt, “Nhà bếp đang hầm thức ăn kia rồi! Lúc trước cha nuôi trông ngài, nuốt cũng không nuốt trôi, bây giờ ngài bình phục rồi, chắc chắn cha nuôi sẽ ngon miệng, lát nữa nô tài sẽ sai người dâng lên…”

Vừa mới dứt lời, từ phía hành lang vọng tới tiếng gọi Tào Xuân Áng, hỏi Đốc chủ ở đâu. Âm Lâu nghe ra là tiếng Vân Úy, liền gọi Thiên hộ đi vào nói chuyện.

Vân Úy vào cửa vái chào, cười nói: “Nương nương phượng thể khỏe mạnh, chúc mừng nương nương. Mấy ngày trước hung hiểm như vậy, làm chúng thần thật sự sợ hãi.”

Nàng mỉm cười, nói: “Ta cũng không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện. Cũng may mạng lớn, vẫn không chết được, khiến mọi người không được yên, ta cũng ngượng ngùng.” Nàng hướng ra ngoài nhìn rồi nói, “Hán thần đang đi thay quần áo, một lát nữa sẽ tới, Thiên hộ có chuyện quan trọng cần tìm hắn sao?”

Vân Úy ậm ừ, “Nhiễu loạn mấy ngày nay quả thực làm Đốc chủ rất không vui, chúng thần vâng mệnh bắt đứa nhãi con nhà Vũ Văn, mai phục một đêm, sáng nay đã bắt được. Trước mắt đang tạm nhốt trong hình phòng, muốn giết muốn xẻo còn phải chờ Đốc chủ tới dặn dò.”

Âm Lâu hơi giật mình, “Bắt trẻ con sao? Cẩn thận đừng để ồn ào quá lớn!”

“Không ồn ào, nàng yên tâm.” Hắn đã thay một bộ áo suông vải đay xanh nhạt, chỉ đứng trước cửa chứ không vào, liếc mắt nhìn Vân Úy một cái, xoay người hướng về phía hình phòng mà đi.

Nói là hình phòng, thực ra cũng chỉ là phòng chứa củi đằng sau vườn, đả thông hai gian với nhau, tổng cộng rộng khoảng năm sáu trượng. Trước đó đã có từng bắt người đến đây khổ hình qua một lần, trên nền gạch xanh vẫn còn máu loãng li ti, vừa bước vào cửa đã thấy mùi tanh xộc tới. Thứ mùi này hắn đã ngửi quen, không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng đứa bé nhà Vũ Văn thì không, sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, run rẩy đứng trước giá gỗ.

Hắn tìm một cái ghế bành ngồi xuống, nghiêng đầu đánh giá đứa bé con kia, dáng người không cao, mặc bộ lãnh bào nhỏ màu ngà hoa văn hoa viên sơn thủy, trên đầu đội ngọc quan. Vũ Văn thị quả nhiên là thừa thãi mỹ nhân, đứa bé này phấn điêu ngọc trác, dáng vẻ rất giống Thiện Tài Đồng Tử bên cạnh Quan Âm.

Hắn mỉm cười ôn hòa, “Tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”

Đứa bé kia dù sao vẫn còn nhỏ, co rúm lại nói: “Vũ Văn Lan Chu, năm nay 7 tuổi.”

Hắn gật gật đầu, “Biết ta là ai không?”

Lan Chu lắc đầu thật nhanh, “Ta không biết, cũng không muốn biết, dù sao cũng là bằng hữu của Phụ vương ta, đón ta đến phủ chơi, lát nữa sẽ đưa ta quay về.”

Hắn chậm rãi nhướng mày, lấy cái quạt ra che miệng, cười nói: “Nhãi con lanh lợi lắm, dám nói không biết ta, chẳng nhẽ còn không biết yến đường này là sản nghiệp của ai? Không hổ là con trai Vũ Văn Lương Thời, giỏi nhất là giả bộ ngớ ngẩn đi lừa đảo. Ta không phải bằng hữu của phụ thân ngươi, hôm nay mời ngươi tới đây cũng phải để chơi. Phụ thân ngươi thiếu nợ ta, ta không tiện đòi, đành mang ngươi đến sung vào cho đủ số.”

Đứa bé kia nhìn hắn chăm chăm, đôi mắt trong veo như nước, ngây thơ nói: “Vậy ư? Sao a thúc không bình tĩnh ngồi xuống trao đổi với Phụ vương ta? Phụ vương ta là người giữ chữ tín, dù nợ tiền tài hay nhân tình nhất định cũng sẽ tận lực hoàn trả. Còn ta, ta chỉ là con của thiếp, chẳng có địa vị gì trong Vương phủ, có bắt ta lại cũng chỉ e không trợ giúp được gì cho a thúc.”

Bị người ta bắt, quan trọng nhất là phải yếu thế một chủ, đứa bé này thế mà lại hiểu rất rõ. Nếu Tiêu Đạc chỉ là người bình thường thì hẳn đã bị vẻ thuần lương che đậy bên ngoài lừa mất, chỉ tiếc hắn đã duyệt qua vô số người, nhãi con tí tuổi bị bắt đến nơi núi đao biển máu, đã không khóc nháo lại còn ăn nói đĩnh đạc, tin được mới là lạ.

Hắn phất tay ra hiệu sai người treo nó lên, đứa trẻ kia rốt cuộc cũng có chút kinh hoảng, cắn môi giãy giụa không thôi, ngẩng đầu nói: “A thúc hà tất phải như vậy, năm nay ta chỉ mới 7 tuổi, ân oán của người lớn có liên quan gì đến ta? Ta chỉ một lòng đọc sách, làm khó một đứa trẻ con là việc quân tử nên làm sao?”

Hắn nghiêng đầu đánh giá nó nửa ngày, “Hổ phụ không sinh khuyển tử, Vũ Văn Lương Thời có người kế nghiệp rồi. Nhìn cái mồm cứng này xem, nếu còn giữ lại tương lai nhất định sẽ là tai họa.” Quạt đàn hương phe phẩy, hắn nói: “Đáng nhẽ phải cho nếm qua mỗi loại hình phạt một lần, nhưng dẫu sao cũng là trẻ con, khoan dung được thì cũng nên khoan dung. Nhà ta thấy đứa bé này rất có cốt khí, vậy thì rút xương sống nó ra đi, lát nữa tìm một cái hũ mà bỏ vào, ném ra gần Vương phủ, sớm muộn gì Vũ Văn Lương Thời cũng tìm ra.”

Đứa trẻ kia hoảng sợ kêu to, “A thúc giữ ta lại đàm phán điều kiện với Phụ vương không phải là tốt hơn sao? Vì sao cứ nhất định phải giết ta?”

Hắn hờ hững nói: “Ai là a thúc của ngươi? Muốn oán thì oán phụ thân ngươi, hắn trêu chọc ai cũng không nên trêu chọc ta! Đến bây giờ thứ ta muốn không phải là nói điều kiện, nợ cha con trả, có oan khuất gì thì đến trước mặt Diêm Vương mà kêu!”

Hắn lên tiếng, hai phiên tử hai bên cầm cái móc sắt to tới, chuyện rút cột sống cần phải có người lão luyện ra tay. Những kẻ thi hình ở Đông Xưởng có đam mê đặc thù với giết người, thủ đoạn càng ly kỳ lại càng thích. Nghe thấy mùi máu liền điên cuồng, khai đao sát giới hệt như ngày hội cuồng hoan. Trong miệng ngâm nga, vây vòng quanh đứa trẻ, giơ tay treo nó lên đỉnh cái giá gỗ. Một cái khay hình cụ đen nhánh dâng đến, lấy một con dao nhỏ sắc bén ra, phất tay một phen rạch mở xiêm y phía sau, cẩn thận đo đạc trên sống lưng gầy yếu như thể may áo.

Muốn lấy xương sống ra, trước tiên phải làm gãy cổ, dùng móc câu câu lấy phần gáy, người hành hình ôm lấy thân thể người chịu hình dùng sức giật mạnh xuống, cả đoạn xương sống liền róc ra sạch sẽ. Thổi thổi lưỡi dao định xuống tay, bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên, Xa Thất Lang tiến vào bẩm báo Vũ Văn Lương Thời đã đến rồi. Đám phiên tử dừng tay chờ Đốc chủ chỉ bảo, đứa bé kia run rẩy nói: “Xin a thúc suy nghĩ, oan gia nên giải không nên kết, nếu có thể biến vũ khí thành tơ lụa, không chỉ tốt cho phủ Nam Uyển Vương ta, đối với a thúc cũng là đại bổ ích.”

Một đứa trẻ con lại có tâm tư kín đáo nhường này, chỉ sợ trên đời không tìm ra được kẻ thứ hai. Nhưng trước mắt hắn không có tâm tư để ý linh tinh, nếu Nam Uyển Vương đã tìm tới cửa, tóm lại sẽ có chút lời cần nói. Hắn liếc nhìn Vũ Văn Lan Chu một cái, không nói nhiềi lời, đứng dậy đi ra ngoài cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui