Phù Đồ Tháp

Hắn không nhớ rõ đã ra khỏi Uyết Loan Cung thế nào, khi trở lại trị phòng Chưởng ấn thì trời đã tối rồi, cửa sổ trực linh lộ ra ánh sáng mờ nhạt, hắn đứng trong sân một lát rồi bước vào phòng. Trong trị phòng có mấy cung giám đang yên tĩnh ôm quyển sách đứng chờ, thấy hắn vào thì trình lên, đây là ghi chép những người ra vào cung trong ngày cùng với ghi chép hậu phi thừa hạnh do Đồng sử của Thượng Nghi Cục đảm nhiệm.

Hắn nhận lấy, người bên cạnh lần lượt rà soát lại chìa khóa các nơi rồi treo lên tường theo thứ tự, khi đã thu thập xong xuôi thì chắp tay hành lễ, lục tục rời khỏi trị phòng Chưởng ấn.

Hắn ngồi sau án, chẳng muốn làm gì, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng của nàng. Nàng dựa vào người Hoàng Đế, tái nhợt gầy yếu, gầy đến nỗi khiến người ta đau lòng. Nhưng mà hắn có lý do gì để đau lòng? Nàng không còn là của hắn, cho dù từng có một đoạn cảm tình thì cũng chỉ như sương sớm trên đầu ngọn cây, mặt trời vừa ló liền bốc hơi không vết tích.

Ánh lửa nhảy nhót làm mắt hắn bỏng rát, không hiểu sao đuôi mắt nóng lên đau đớn, hắn giơ tay chạm vào, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính nước kia thật lâu.

Quả thực không thể tưởng tượng, kể từ ngày biến thành Tiêu Đạc trở đi hắn chưa bao giờ khóc, dù bị người ta đánh chửi, bị người ta đạp xuống đất bùn, nước mắt hắn cũng chưa từng rơi lấy một giọt. Bây giờ là vì một nữ nhân sao? Vì nữ nhân bỏ rơi hắn để leo lên cao ấy sao? Dựa vào cái gì? Nàng có tài đức gì?

Hắn chôn mặt trong lòng bàn tay, chỉ thấy dường như thần hồn đã xa lìa khỏi thể xác. Áp lực không ngừng nghỉ, đến bao giờ mới chịu dừng lại đây? Không thấy thì không nhớ, hắn cho rằng mình có thể sống sót, nhưng rốt cuộc vẫn là trốn không nổi. Gương mặt nàng, thân hình nàng, tất cả đều ập vào tầm mắt hắn, giống như xát muối lên miệng vết thương, hắn đau đến nỗi cơ hồ không gượng dậy nổi. Không thể yêu nhau thì tận lực hận nhau, cho rằng làm vậy là có thể che giấu, tự che mắt bịt tai, ai ngờ thế mà vẫn vô dụng. Tưởng niệm lẫn sầu bi chồng chất từng tầng, đột nhiên đê vỡ, hắn cũng chẳng buồn ngăn trở, thổi tắt ngọn đèn trên bàn, cô độc ngồi trong bóng tối, lệ rơi đầy mặt.

Nhưng mà tháng ngày tiếp theo vẫn cứ phải sống, không chỉ là sống tốt, còn phải sống cho khôn khéo linh hoạt.

Thái Hậu hạ ý chỉ giao cho hắn toàn quyền giám sát đại yến Trung thu. Hoàng Đế kế vị trong một mảnh gió thảm mưa sầu, không có lễ mừng, ngay cả lễ tế thiên địa cũng qua loa, cho nên lúc này muốn làm thật long trọng. Hoàng tộc thân thích thì không nói, ngay cả các phiên vương bên ngoài cũng được triệu tập vào kinh, ân uy bình thi(*), cũng là đạo trị quốc của quân vương.

(*) Ân uy bình thi: Ban ân và lập uy cùng một lúc.

Phiên vương vào kinh, hẳn là Vũ Văn Lương Thời sẽ không bỏ qua thời cơ rất tốt này. Khi đi đến Đông Ngự Kho lấy đồ đạc hắn vẫn còn đang mải mê tính toán, vừa ngẩng đầu thì thấy Đế Cơ từ góc đường đi tới. Sau khi hồi cung hắn chưa kịp đi đâu, tính từ lần từ biệt trước đã hơn ba tháng, nàng cũng không ngờ lại gặp được hắn, khó nén kinh hỉ mà gọi một tiếng Hán thần.


Hắn cười, vái chào, “Lâu ngày không gặp, Trưởng công chúa vẫn ổn thỏa chứ?”

Đế Cơ gật đầu nói: “Nhờ phúc Hán thần, Hán thần thì sao?”

Hắn đáp, “Ngoại trừ có chút bận, những thứ khác đều tốt. Trưởng công chúa đi đâu về thế?”

Đế Cơ thành thật nói, “Gần đây ta không có việc gì để làm, nhàn rỗi cả ngày, cho nên thường đến Uyết Loan Cung thăm Đoan phi. Thân mình nàng thật yếu, từ sao khi trở về vẫn chưa khỏe lên được chút nào. Ta rất thích đôi sóc ngươi mang về, béo tròn mập mạp, vốn định tặng cho nàng một con, nàng lại không muốn, nói Cẩu gia của nàng hoành hành, sợ sẽ ăn mất con sóc.” Nàng vừa đi vừa thở dài, “Cũng không biết nàng vướng bận điều gì, cứ nằm liệt ở đó không thích nói chuyện, có thể nhìn chằm chằm một chỗ cả nửa ngày. Theo lý mà nói mọi chuyện đều trôi chảy, không thiếu thứ gì, nhưng mà nàng vẫn không vui nổi, kể chuyện cười cũng không thể nhìn thấy nàng cười.”

Hăn lẳng lặng nghe, trái tim co quắp thành một đống nhỏ, giả bộ bằng một ngữ khí mọi đau khổ đều chẳng liên quan mà nói, “Mỗi người đều có khó xử của mình, Trưởng công chúa hà tất phải tìm tòi sao! Có những việc biết rồi chỉ càng thêm phiền não, chi bằng chẳng biết còn tốt hơn. Hoàng Thượng trai giới, mấy ngày nay vẫn luôn trai ở trong cung, thần cũng không đến Uyết Loan Cung làm gì, chứng bệnh Đoan phi nương nương thế nào rồi?”

Đế Cơ nói: “So với hai ngày trước đã khá hơn nhiều, lần trước còn sốt đến nỗi không nhận ra người, bây giờ đã bình ổn hơn. Hôm kia lui sốt, lúc chạng vạng có ăn một chút cháo gạo tẻ, lại nháo muốn ăn củ cải muối, Ngự Thiện Phòng không có thứ đó, sai người ra ngoài tìm mua suốt đêm. Hôm nay lại đến thăm nàng, người đã có sức hơn, còn ngồi xổm trên mặt đất dỗ chó kìa! Ta nghĩ liệu có phải vì khi trai giới ca ca ta cầu nguyện với Phật gia, nhanh như vậy đã khỏe lại.”

Hắn cười cười, quay mặt nhìn vằn mây trên bầu trời. Ngự y trong cung thỉnh mạch chỉ nói khí huyết không thông, nội thương hư hại, lại không thể nhìn ra trong người nàng vẫn còn độc thừa. Vẫn là để Phương Tế Đồng kê thuốc, mua chuộc y quan mang vào cho nàng, lúc này mới dần dần khỏe lên. Mấy tên lang băm trong cung, có đôi khi đến hỉ mạch cũng chẳng nhìn ra, trông cậy vào bọn họ trị bệnh cứu người, trừ khi là mèo mù vớ phải chuột chết.

“Ta có chuyện muốn hỏi Hán thần.” Đế Cơ nhìn sườn mặt hắn, chần chờ nói, “Triệu Hoàn Chi, Hán thần có biết không?”

Hắn ừ một tiếng, cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói cho nàng, “Nếu Trưởng công chúa cảm thấy không tốt, vậy thì ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng chính mình. Việc kết hôn của công chúa Đại Nghiệp có thể coi là cấp tiến nhất trong các lịch đại, không có vị công chúa nào phải thông hôn với man di, các công chúa có quyền lợi lựa chọn phò mã. Đây là đại sự cả đời của Trưởng công chúa, tuyệt đối không thể qua loa.”

Hắn nói như vậy, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn, quả nhiên hắn không coi trọng Triệu Hoàn Chi, cho nên người này hoàn toàn không cần phải suy xét thêm nữa. Công chúa có thể chọn phò mã cho chính mình, lời tuy nói là vậy, kỳ thật vẫn còn rất nhiều hạn chế. Không thể chọn người mình thích, không chỉ là không thể chọn, thậm chí còn không được để lộ ra trước bất kỳ ai. Nàng cúi đầu đá đá mũi chân, việc duy nhất có thể làm chính là nghe lời hắn, nhiều năm sau nghe có người nhắc tới nàng, hắn vẫn còn có thể nhớ rõ từng có một vị công chúa như vậy, nàng cũng đã thật vui mừng.


Tiêu Đạc tiễn nàng một đoạn đường, khi sắp đến Dục Đức Cung thì hỏi: “Trưởng công chúa còn nhớ rõ Nam Uyển Vương không?”

Đế Cơ nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, “Ta biết danh hào này, chỉ là chưa từng gặp người thật. Nghe nói Nam Uyển Vương là vị chính nhân quân tử, danh tiếng trong triều cũng rất không tồi, sao Hán thần lại đột nhiên nhắc đến?”

Hắn nói không có gì, “Khi ở Nam Kinh thần nghe kể Nam Uyển Vương từng có một đoạn sâu xa với ngài, thần có chút tò mò mà thôi.”

“Có sâu xa với ta?” Đế Cơ mờ mịt mỉm cười, “Ta lại chẳng nhớ chút gì cả…”

Hắn vẫn giương khóe môi như cũ, thư giãn nói: “Không sao, chỉ là thần thuận miệng hỏi thăm, không nhớ được cũng không sao. Thần chỉ tiễn ngài đến đây, ngày kia là đại yến, còn nhiều việc cần chuẩn, tạm thời vẫn chưa được rảnh tay.” Hắn so tay về phía ảnh bích, “Trưởng công chúa đi vào đi thôi, thần cáo lui.”

Đế Cơ nhìn theo hắn đi xa, xoay người liếc mắt nhìn cung nữ hầu hạ bên người một cái, “Sao ta lại không thể nào nhớ nổi người này? Trước kia từng gặp sao?”

“Chủ tử đã quên rồi, cũng đã từ rất nhiều năm về trước, khi đó Nam Uyển Vương vẫn là thế tử phiên vương, tiệc mở ở tiền điện, hắn lại đi nhầm đến Càn Thanh Cung, bị Cẩm Y Vệ bắt lấy hỏi tội, là ngài lên tiếng thả hắn.”

Lúc này Đế Cơ mới ồ một tiếng thật dài, “Có chuyện như vậy à, hắn hỏi thăm với Hán thần, chẳng nhẽ là muốn báo ân sao?” Nàng cười rộ lên, cô nương trẻ tuổi vẫn luôn đầy một đầu những ý nghĩ kỳ quái, đọc qua vài cái thoại bản yêu quái có tình nghĩa kết cỏ ngậm vành báo đáp ân nhân cứu mạng. Từ khi còn nhỏ nàng đã rất ít khi giao tiếp với người bên ngoài, làm được một chuyện tốt, nói không chừng số phận may mắn, biết đâu đấy lại giống như trong truyện xưa.

Thực ra báo ân hay không vẫn là chuyện xếp sau, nàng cảm thấy nếu Hán thần đã nhắc tới thì sẽ luôn có dụng ý. Đúng lúc Triệu gia còn đang có ý đồ kết thân, có lẽ hắn đã kết giao với Nam Uyển Vương, cảm thấy không tồi, mới mở lời thăm dò nàng trước chăng! Dù sao đại yến trung thu cũng sắp tới rồi, nàng thầm cảm thấy có chút mong chờ, dường như đây sẽ là một cơ hội không tầm thường!


Ông trời tác hợp, thời tiết mát mẻ cuối thu vẫn luôn kéo dài đến tận ngày Trung thu đó.

Ánh chiều tà nhuộm đỏ phân nửa Tử Cấm Thành, mặt trời vừa mới lặn xuống đằng tây, đằng đông đã lập tức treo lên mặt trăng cao cao tròn trịa. Đồng Vân mở cửa sổ ngó nghía bên ngoài, đón Âm Lâu tới xem, “Sao hôm nay mặt trăng lại có màu đỏ? Không giống ánh trăng bình thường chút nào!”

Âm Lâu vuốt ve cái tượng gỗ Thỏ Gia trong tay, nhìn theo hướng Đồng Vân chỉ, ồ lên một tiếng, “Đúng thật, cứ như bị đổ sơn đỏ lên, tà tính quá. Chúng ta vẫn là không đi đi, dựng bàn thờ trong sân, tự mình bái lễ mặt trăng là xong rồi, ở đó đông người hỗn loạn, ta không chịu nổi náo nhiệt.”

“Để cho người ta có cớ nói chúng ta làm bộ làm tịch sao?” Đồng Vân thay cho nàng một cái áo ngoài vàng mật thêu mẫu đơn, vừa nói, “Không muốn ở lại lâu cũng không sao, lộ mặt một chút, nở một nụ cười với Hoàng Thượng, lại thỉnh cái an cho Thái Hậu Hoàng Hậu, thích ngồi lại thì ngồi một lát, không thích ngồi thì cáo mệt trốn về. Thân mình chủ tử hiện giờ không có trở ngại, còn tiếp tục trốn tránh cả ngày sẽ khiến những phi tần kia tranh cãi sau lưng. Em đoán các nàng không dám gây sự với chủ tử thứ nhất là vì thánh quyến, thứ hai cũng là e ngại Tiêu chưởng ấn. Dù sao chúng ta cũng có qua lại với hắn từ sau trận tuẫn táng kia, các nàng không chắc chúng ta và hắn có giao tình gì, không dám tùy tiện chơi xấu với chủ tử. Chẳng may đắc tội sai người, sợ thẻ bài của các nàng bị ém đi, thái giám luôn có rất nhiều thủ đoạn trừng trị người khác…” Rồi dừng lại một chút liếc sắc mặt nàng, “Chủ tử, chủ tử thực sự không định gặp lại hắn nữa sao?”

Nàng đứng trước gương chải đầu, nghiêng người cài lên một cái trâm tơ vàng lầu các, nhàn nhạt nói: “Dẫu sao ta cũng đã gặp hắn rồi, hắn rất tốt, ta cũng yên tâm. Đồng Vân, ta thực sự cảm thấy bây giờ đã đủ viên mãn, không nhất định cứ phải ở bên nhau. Thân phận chúng ta như vậy, trừ khi ta biến thành người như Vinh An Hoàng Hậu, nếu không vĩnh viễn không có khả năng. Nếu thực sự có ngày ấy, ta sẽ lại bắt đầu hoài nghi liệu tình cảm của hắn có còn được như ban đầu nữa hay không. Cho nên dừng lại ở đây, cách nhau thật xa, dần dần phai nhạt, biết đâu hai năm nữa đi ngang qua nhau, có khi còn chẳng thèm quay đầu lại, cứ như vậy lướt qua…”

Nàng đang nói, bỗng nhiên trở nên trầm mặc, trên mặt hiện lên một nỗi khủng hoảng, dường như là đối mặt với tình trạng đau khổ nhất, chấn động cả người.

Đồng Vân đi lên đỡ nàng, chậm rãi cắm lên búi tóc nàng một cái trâm chuồn chuồn, dịu dàng nói: “Đừng bức ép chính mình, thừa nhận không nỡ rời xa hắn cũng không mất mặt, trong lòng ai mà chẳng giữ lại một góc nhỏ cho chính mình đâu! Chỉ cần cẩn thận mỗi lời nói việc làm của mình là được, chủ tử vụng trộm thích hắn, cũng giống như em vụng trộm thích tiểu thợ mộc trong thôn lúc chưa vào cung vậy, không nói ra thì không ai biết, chẳng phải bây giờ vẫn rất tốt sao?”

Âm Lâu kinh ngạc nhìn nàng, “Em cũng thích người khác rồi?”

Đồng Vân cười gật đầu, “Đó là chuyện của sáu năm về trước cơ, lúc đó còn trẻ con, thấy ai đẹp là chảy dãi ba thước. Bây giờ tiểu thở mộc đó đã sớm thành thân, có khi còn có vài đứa con cũng nên, chuyện cũ năm xưa, không nhắc đến cũng quên mất.”

Đúng vậy, chuyện cũ năm xưa, mấy năm trôi đi rồi sẽ chẳng còn lại gì, có nhắc tới cũng chỉ là một vết sẹo tiếc nuối.

Chuẩn bị xong xuôi thì ra cửa dự tiệc, hôm nay trong cung người đến người đi, các cổng tò vò đều mở chứ không khóa kín như thường ngày, bốn phương thông suốt. Đại yến Trung thu được bày ở Càn Thanh Cung, cách Uyết Loan Cung khá gần, xuyên qua mấy đường hẻm là đến. Long Tông Môn đón người ra vào, đài ngắm trăng được đặt trong hoa viên Từ Ninh Cung, cũng là vì chiều lòng Hoàng Thái Hậu, để mọi người bầu bạn chung vui.

Tử Cấm Thành lễ chế nghiêm ngặt là thế, hôm nay lại trang trí kỳ hoa dị thảo khắp nơi, vạn chiếc đèn lồng được đốt lên khi đêm xuống, giống như một biển đèn hoa, hoàn toàn khác hẳn cảnh tượng trang nghiêm khiến người ta không thở nổi của ban ngày. Âm Lâu vừa bước vào cửa đã thấy đầu người chen chúc, cũng chẳng có ai đặc biệt quen biết, thấy người từng gặp qua một lần thì gật đầu chào hỏi, bị lẫn vào đám người làm nàng muốn nhanh chóng tìm Hoàng Đế. Lướt qua một loạt tấm chắn màn che mới vào đến trong điện, vừa liếc mắt là thấy Đế Hậu đang cùng Thái Hậu ngồi đó, nhận triều bái của từng người. Nàng vội nhấc váy đi lên dập đầu, Thái Hậu và Hoàng Hậu còn chưa kịp nói lời nào, Hoàng Đế đã lên tiếng trước, ý bảo Sùng Mậu nâng nàng lên, cười nói: “Nàng mới bình phục, đừng giữ lễ tiết, để máu vọt lên đầu không tốt.”


Nàng đứng dậy mỉm cười, cũng không nói nhiều, lui sang một bên ngắm hoa.

Hoa cúc rất đẹp, muôn chủng vạn loại làm người ta hoa cả mắt. Âm Lâu có tìm tòi đôi chút về cúc, chỉ trỏ giới thiệu cho Đồng Vân từng chậu một, “Đây là Ngọc Linh Quản, đây là Kim Ti Thùy Điếu, đây là Xuân Thủy Lục Ba…”

Không biết từ khi nào Hoàng Đế đã lẻn đến sau lưng nàng, người đã trai giới bảy ngày, hai con mắt nhìn nàng đều tỏa sáng, đè thấp giọng mà hỏi: “Đã khỏe hơn chưa? Nhìn khí sắc không tồi. Trẫm trai ở trong cung mà không yên tâm được, truyền người hỏi thăm, nghe nói bây giờ không sốt nữa?”

Nàng thưa vâng, “Trận bệnh này khiến Vạn Tuế Gia nhọc lòng, nô tỳ băn khoăn.” Thấy tấm ngọc cửu long trên eo hắn bị lệch, nàng thuận tay giúp hắn sửa sang lại, “Hôm nay thật náo nhiệt, ánh đèn đẹp, ánh trăng cũng đẹp. Đây là dấu hiệu tốt, Đại Nghiệp đến tay chủ tử càng thêm hưng thịnh, hậu cung cũng sẽ được thơm lây.”

Nàng sẽ không nói những lời quanh co, vỗ mông ngựa không đau không ngứa, nhưng như vậy lại càng khiến người ta yêu thích, Nhìn dáng vẻ mới khỏi bệnh này mà xem, càng thêm xinh xắn hoạt bát, còn đẹp hơn ngày thường ba phần, Hoàng Đế sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, ghé vào bên tai nàng thì thầm: “Đại yến xong trẫm sẽ qua chỗ nàng.”

Âm Lâu nhảy dựng trong lòng, có chút hoảng, vẫn cố tỏ vẻ ổn định, lúng túng giận dỗi một câu, “Thật là! Bao nhiêu người ở đây còn nói cái này!”

Hoàng Đế coi là nàng đang e lệ, tươi cười túm lấy tay nàng, lại chợt buông ra. Âm Lâu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thái giám đang dẫn người từ ngự đạo lại đây, quan phục bảo hòa xanh thẫm nạm vân mây, trong sóng mắt dập dềnh đều là ý cười hòa thuận vui vẻ, rốt cuộc Vũ Văn Lương Thời vẫn tới. Đây là điều đã đoán trước được, nhưng thứ khiến nàng ngạc nhiên chính là người đi theo, búi tóc địch váy mã diện thướt tha, vậy mà lại là Âm Các!

“Tên Nam Uyển Vương này, lại có ý đồ gì không biết?” Đồng Vân nhỏ giọng nói, kéo kéo ống tay áo chủ tử, “Em đoán chừng lại là muốn mượn tình nghĩa tỷ muội bám víu chủ tử, tình cảm chẳng đáng hai đồng còn mặt dày mò đến, không biết xấu hổ!”

Âm Lâu kéo nàng lẫn vào trong đám người, nói nhỏ: “Chúng ta tránh đi, nhìn bọn làm gì! Cả đêm không gặp Trưởng công chúa, không biết đang đi chơi ở đâu rồi, chúng ta đi tìm nàng.”

Từ trong điện ra là một luồng khí lạnh nghênh đón, từng cụm cung đăng rủ tơ treo cao, uốn lượn kéo dài một đường hướng về Long Tông Môn. Không thể đến đài ngắm trăng được nữa rồi, cũng chẳng thể trèo lên núi giả, đến Lâm Khê Đình thưởng trăng tính ra lại hay. Nàng dự định đến đó chiếm hai chỗ, sai người chuẩn bị cho các nàng một vò rượu vàng, vừa ăn cua vừa nghe tiếng thông reo, khẳng định còn thích ý hơn ở Càn Thanh Cung nhiều.

Khi đi qua Long Tông Môn định nhờ người đi tìm Đế Cơ, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại trông thấy đối diện Vĩnh Khang Tả Môn có một người đang đứng, hơn nửa thân mình chìm trong bóng tối, chỉ nhìn thấy chuỗi ngọc cuốn quanh trên cổ tay, đôi trụy giác đá Thiên Nhãn được cung đăng xanh biếc soi tỏ, lóe lên tia sáng trầm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận