Phù Đồ Tháp

Âm Các xảy ra chuyện như vậy, nằm liệt ở Tây Uyển không dậy nổi. Cứ thế này cũng chẳng làm được gì, rốt cuộc vẫn phải để ý thể diện, trước kia Nam Uyển Vương không có ở đây, thích làm gì cũng không ai dám hỏi đến. Bây giờ nam nhân chân chính đã đến, tình cảnh nàng ta như vậy, bối rối mơ hồ, lại hoài long chủng, Hoàng Đế cũng chẳng biết phải lo liệu thế nào cho phải.

Tất cả đều do Hoàng Hậu mà ra, Hoàng Đế hận đến ngứa răng. Biết thừa hiện tại Âm Các đang được hắn sủng hạnh mà còn cố tình ra tay, rõ ràng là đang gõ núi chấn hổ! Hoàng Đế biết quan viên trong triều luôn kín đáo phê bình mình, không ngờ ngay cả Hoàng Hậu của hắn cũng cái gan này, còn ra thể thống gì nữa? Không trị được người khác, chẳng nhẽ còn không trị được nàng? Hắn đi chân trần trên sàn nhà lát gỗ, tay áo rộng bỗng vung lên, tiếng gió cao vút, “Truyền lệnh trẫm, lệnh cho Hoàng Hậu đóng cửa ăn năn, không có thủ dụ của trẫm thì không được ra, đợi đến khi nào nàng nhìn rõ lợi hại mới thôi!”

Âm Các ôm bụng thất thanh: “Sao Hoàng Thượng có thể bất công như vậy? Nàng ta đánh ta, đứa bé trong bụng ta suýt nữa không giữ được, chỉ đóng cửa ăn năn là xong sao? Nếu không phải người của ta xin tha, chắc chắn nàng ta đã đánh chết ta rồi! Ta không thể tiếp tục ở lại Bắc Kinh này nữa, ta đi dập đầu với gia chúng ta, cầu hắn đưa ta về Nam Kinh, đỡ phải ở lại đây để mà chịu uất ức!” Nói xong liền giãy giụa đứng dậy.

Hoàng Đế bị dọa, vội vàng đi lên trấn an nàng ta, “Vậy nàng nói xem nên xử lý thế nào?”

“Phế nàng ta đi! Nàng ta ác độc, biết rõ ta có thai còn sai người đánh ta, may sao ta còn thoát được, nếu không bây giờ ngài chỉ thấy được thi thể ta thôi!” Nàng ta dùng sức lay hắn, “Những lời ngài nói với ta đều là lừa gạt sao? Ngài là vua một nước, đến người yêu cũng không giữ nổi, ngài còn có mặt mũi mà đứng trước mặt ta?”

Mỹ nhân bảo bối đang khóc như lê hoa đới vũ, trái tim Hoàng Đế không mềm sao được. Đế Hậu vốn dĩ đã chắp vá sống chung, Hoàng Đế háo sắc, Hoàng Hậu thường xuyên khuyên can, oán hận tích lũy bao lâu sắp đến ngày tràn bờ. Tình nghĩa kết tóc thời niên thiếu đã quên sạch, Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy tội của Hoàng Hậu không thể tha thứ, phế thì phế đi, không có gì phải tiếc.

Hắn xoay người gọi vọng ra bên ngoài, “Truyền Hán thần đến đây cho trẫm!” Mọi việc điều dễ làm, nhưng chuyện Âm Các ở lại Tây Uyển bị truyền ra sẽ rất khó nghe, liền thuận miệng nói, “Truyền cả Đoan phi đến đi, Thứ phúc tấn thành ra như vậy, gọi nàng tới an ủi Thứ phúc tấn.”

Sùng Mậu lãnh chỉ đi làm, đây là tính toán gán lên tên tuổi Âm Lâu, Âm Các cũng không phản đối, chỉ nũng nịu gối lên đầu gối Hoàng Đế, nói: “Bây giờ ta không muốn về vương phủ nữa, ta cũng chẳng muốn phải lén lút như thế này, muốn gặp ngài phải tốn bao nhiêu là sức.” Nói xong thì cong người lên, nhả khí như lan bên tai hắn, “Ta muốn được ở bên ngài, từ nay về sau như hình với bóng.”

Đúng là nguyện vọng tốt đẹp, nghe đến là hợp tình hợp lý. Hoàng Đế với vào trong vạt áo nàng ta, vuốt ve trên bộ ngực no đủ, biểu cảm lại có vẻ do dự, “Phía Nam Uyển Vương…sợ là không tiện ăn nói.” Có thể đưa Âm Lâu vào hậu cung là bởi vì Tiên Đế đã long ngự, nói đưa liền đưa, nhưng rốt cuộc Âm Các không giống, Nam Uyển Vương còn sống sờ sờ, Hoàng Đế chiếm đoạt nữ nhân của thần tử, nói ra không được vang miệng cho lắm.

Âm Các đã sớm được dặn dò, liền nói: “Theo ta thấy, việc này quá dễ dàng. Hoàng Thượng biết Nam Uyển Vương chưa có chính thê phải không? Bên dưới chỉ có lộn xộn vài người chúng ta, đều là danh hiệu Thứ phúc tấn, ngay cả một vị Trắc phúc tấn cũng chẳng có. Sao Hoàng Thượng không chỉ hôn cho Nam Uyển Vương, ban cho hắn một vị nguyên phi lấy làm vinh sủng? Trong lòng Nam Uyển Vương hiểu rõ, mở một mắt nhắm một mắt cho qua, tạ ơn còn chẳng kịp, lại còn tích cực phụng sự Hoàng Thượng hơn nữa chưa biết chừng!”

“Ý này rất hay!” Hoàng Đế vỗ đùi nói: “Chốc nữa trẫm sẽ truyền lệnh tìm quý nữ, chọn một người dòng dõi thích hợp ban hôn là được.”


Âm Các nói: “Không cần phải mất công tìm kiếm, có sẵn ngay trước mắt kia rồi. Hợp Đức trưởng công chúa đến tuổi phối hôn, nhân phẩm học thức của Nam Uyển Vương đều là ngàn dặm có một, Đế Cơ gả xuống cũng không tính là thiệt, Hoàng Thượng nghĩ sao?”

Lúc này Hoàng Đế lâm vào lưỡng nan, dù sao cũng xuất phát từ mục đích trao đổi, hắn chỉ có một muội muội ruột, gả nàng cho Nam Uyển Vương trong lòng hắn thật áy náy. Hắn lắc đầu, “Không được, chọn người khác.”

Âm Các lại nói: “Thực ra trước đây Trưởng công chúa và Nam Uyển Vương đã có giao tình, lần trước Vương gia vào kinh, Công chúa và Vương gia đã từng gặp mặt riêng, Hoàng Thượng không biết đó thôi. Bây giờ chỉ hôn, không đơn thuần là thành toàn cho chúng ta, cũng là thành toàn cho nhân duyên Trưởng công chúa, Hoàng Thượng thật sự không suy xét sao?” Dứt lời lại cuốn lấy hắn như cành liễu, “Thật sự không để bụng đến ta sao?”

Hoàng Đế bị nàng ta quấy đến hết cách, ngẫm lại nếu Uyển Uyển đã có tình với Vũ Văn Lương Thời, vậy chỉ thì chỉ đi! Cũng là chuyện tốt một công đôi việc.

Khi Sùng Mậu tới truyền lời, Âm Lâu đang uốn éo đứng trước gương tạo dáng với bộ váy lưu tiên mới may. Sùng Mậu hớn hở mặt mày lạy dài với nàng, “Đã lâu không gặp nương nương, phượng thể nương nương khỏe mạnh chứ ạ?”

Âm Lâu cười gật đầu, “Tổng quản là người bận rộn, sao hôm nay lại đến chỗ ta thế này?”

Sùng Mậu nói qua một lượt nguyên do Hoàng Đế gọi truyền, Âm Lâu nghe xong thì liếc sắc trời bên ngoài, chạng vạng đang dần buông rồi. Nàng quay lại hỏi: “Ngày mai Đông chí thế thiên địa, bây giờ đi luôn sao? Hoàng Thượng không còn trai giới nữa?”

Sùng Mậu vâng, “Hoàng Thượng phá cái cũ xây cái mới, nói bản thân hướng đạo mỗi ngày, không có gì gọi là trai giới hay không trai giới. Buổi tối ở lại đạo tràng một đêm là được, cho nên bây giờ vẫn còn đang làm việc đấy ạ!”

Âm Lâu ồ một tiếng, lại hỏi: “Vết thương của Thứ phúc tấn thế nào? Buổi chiều biết tin làm ta hoảng sợ quá chừng. Xưa nay Hoàng Hậu là người hiền lành, vì cớ gì lại có thể xuống tay tàn nhẫn với nàng?”

Sùng Mậu nghiêng đầu cười, “Nương nương là người lương thiện, không biết thế nào là trở mặt, nhìn ai cũng thấy là người tốt. Trong cung này nào có ai là người ăn chay? Không có quan hệ lợi ích, gặp phải lúc không vui chỉ muốn dẫm cho một chân, nếu có chút liên lụy thì chỉ thiếu nước chỉnh chết người ta. Cũng may Thứ phúc tấn này mạng lớn, đúng lúc có sao Thiên Vương hộ giá, nếu không phải Hoàng Hậu e ngại Tiểu hoàng tử, tám phần bây giờ phải đi nhặt xác cho nàng rồi.”


Âm Lâu nghe mà kinh, thở dài nói: “Tính tình nàng không được tốt, vị kia là chủ nhân thế nào, há nào để nàng ăn nói không kiêng kị!” Nói xong lại cúi đầu một cái, nói, “Ngươi đợi chút, ta thay xiêm y rồi đi.”

Sùng Mậu vâng, lại lui ra ngoài.

Đã lâu rồi chưa được gặp Tiêu Đạc, hắn bận bịu đối đầu Tây Xưởng, ít khi đi lại nội đình. Nam nhân không thuộc kiểu có tình yêu là có cả mạng sống như nữ nhân. Nam nhân còn nhiều việc bên ngoài phải ứng phó, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Lần trước xảy ra chuyện Vinh An Hoàng Hậu và Trần Khánh Dư, Thái Hậu như lâm vào đại dịch, càng đặt ra nhiều ước thúc với hậu cung, hơn nữa Đồng Vân đã xuất cung, không có cớ qua lại, hai bên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Vừa rồi nghe nói Tiêu Đạc cũng vâng mệnh đến Tây Uyển, Tây Uyển quản thúc không nghiêm, có thể nhân cơ hội gặp mặt một lần thì thật tốt.

Trong lòng nàng căng thẳng nhảy bình bịch, thật là kỳ quái, chẳng biết đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi, nhưng nàng vĩnh viễn không thể bình tĩnh nổi, nghĩ đến hắn liền hân hoan nhảy nót. Nàng xoa mặt, tự cười mình thật chẳng có tiền đồ! Ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận thoa phấn tô son, thay một cái áo ngoài kỳ lân linh chi mới toanh, Bảo Châu đem áo khoác da linh miêu tới phủ thêm, chuẩn bị xong xuôi, khi xuất cung trời đã gần tối.

Ngoài Tây Hoa Môn có kiệu nhỏ đứng chờ, tháng trước con đường từ Tử Cấm Thành đến Tây Hải Tử đã được đả thông, đi từ đây tới đó không tốn quá nhiều sức. Tuy đi ban đêm nhưng nội quan theo hầu không ít, lư hương nghi ngút, cung đăng lưu ly chiếu rọi đường đi, đội ngũ mười mấy người cực kì đường hoàng.

Âm Lâu híp mắt nhìn, xuyên qua màn tuyết bay, nàng tìm được người bắt mắt nhất dẫn đầu hàng ngũ. Hắn mặc duệ táp xám bạc đứng dưới tàng cây hoàng lư, áo khoác màu son, bất động không nói cười, nhưng lại là sự tồn tại lóa mắt nhất. Có khi nàng cảm thấy hắn còn tinh tế hơn cả nàng, hắn cực kỳ chú trọng bề ngoài, chưa nói đến ăn mặc trên người, ngay cả phụ tùng cũng không chút cẩu thả. Tỷ như hàng cúc trên cổ áo, tuy không khảm hồng ngọc như nữ nhân, nhưng chuỗi vòng ngọc nạm bạc lưu vân cũng thực sự quý hiếm. Nàng từng hỏi hắn một lần, những đai lưng, nhẫn, vòng tay, hà bao, hương bài kia của hắn thuộc loại gì mà hiếm thấy vậy, hắn nói có chuyên gia làm riêng cho hắn, khắp Tử Cấm Thành này chỉ có một, đi ra ngoài mới có thể diện! Nhưng mà hắn dương dương tự đắc, lại bị nàng chế nhạo không thèm che dấu thật lâu.

Hôm nay nhiều người, gặp được nhau cũng chỉ kịp nhìn nhau. Âm Lâu đi thẳng về phía kiệu, có một đôi tay đưa lên đỡ nàng, mười ngón đan vào nhau dưới lớp tay áo, niềm ngọt ngào lập tức phóng đại đến nỗi khiến người ta giật mình. Nàng cúi đầu sóng mắt hơi đổi, lúm đồng tiền trên má hắn ẩn hiện, tầm mắt đan xem một cái rồi dời đi, nàng ngay ngắn ngồi xuống, hắn giúp nàng buông rèm, đóng cửa kiệu lại.

Tuyết vẫn rơi không nhanh không chậm như cũ, tọa liễn của Tiêu Đạc đi trước mở đường, biết nàng đi theo ngay phía sau, trong lòng dần bình tĩnh trở lại.

Khoảng thời gian này bận bịu vô cùng, gần tới cuối năm, công việc trong triều ùn ùn kéo đến, hắn cố được đầu này lại chẳng cố được đầu kia. Chẳng lúc nào được rảnh tay, nhưng ngay khi có chút nhàn rỗi liền nhớ đến nàng, không biết nàng có ăn được không, ngủ có ngon không. Còn may có Đế Cơ thường xuyên đến chơi, nàng không đến nỗi cô đơn tịch mịch. Không gặp nhau thì còn có thể kiếm chế, nhưng ngay khi thấy nàng hắn bắt đầu loạn nhịp, làm việc hấp tấp, không còn rõ ràng trật tự. Cái gì mà tiếp nhận Tây Xưởng, cái gì mà tài vụ muối vụ, hắn hoàn toàn quên sạch, chỉ một lòng một dạ tính toán làm sao để có thể được cùng nàng an nhàn ở bên nhau. Nói ra cũng thật ngượng ngùng, hắn chính là nếm tủy biết vị, đời này đã nhận chuẩn một nữ nhân, tựa như ngã từ Phật đàn xuống hồng trần vạn trượng, quỳ rạp trên đất, rốt cuộc không đứng lên nổi.


Trước đó hắn đã hỏi thăm rồi, đêm nay Hoàng Đế sẽ bế quan, truyền bọn họ đến chắc chắn là có việc muốn phân phó, phân phó xong sẽ không rảnh mà hỏi đến hành tung bọn họ. Sáng mai tế thiên địa, từ canh năm đã tắm gội đổi mũ miện ra ngoài, đến lúc đó vội vội vàng vàng, hắn không cần hầu hạ mấy chuyện kia, thành ra nhàn rỗi vô cùng, tính ra có hẳn một đêm được ở bên nàng.

Trong lòng hắn nhảy nhót, chỉ mong đến Tây Uyển nhanh một chút, mau chóng sắp xếp công việc cho xong. Nhớ đến dáng vẻ biểu cảm của nàng, bộ dạng muốn nhìn hắn mà lại chẳng dám ấy, đúng là ngọt đến tận xương rồi. Cả một đường tâm thần nhộn nhạo, khó khăn lắm mới đến cửa, hắn cong eo để nàng đặt tay lên cổ tay mình, nghênh nàng xuống kiệu vào cửa.

Gió tuyết làm mờ mắt người, trên đầu đã mở ô nhưng tuyết vẫn táp thẳng đến. Hắn nâng vạt áo ngoài lên che, trên tấm áo kia có vô số nếp gấp, khi nâng lên giống như phiến quạt mở ra, có thể che chở nàng kín mít. Nàng không nhìn được đường cũng không sao, đã có hắn đỡ đây rồi. Nàng tự nghĩ người khác sẽ không nhìn rõ tình huống của nàng bây giờ đâu, liền dịch tay mượn lực cổ tay hắn, ôm trọn cánh tay hắn vào lòng.

Chút động tác nhỏ này, nói ra thì ngây thơ, nhưng khi ở bên nhau lại biến thành một kiểu ôn nhu kích thích. Tiêu Đạc ném đến một ánh mắt e lệ, Âm Lâu không nhịn được mà bật cười. Người này cái gì cũng tốt, chỉ là khi nam nữ ở chung da mặt quá mềm, quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi. Trước kia thấy hắn uy phong bát diện, lại nhìn bộ dạng bây giờ mà xem, thật chẳng biết đâu mới là tướng mạo vốn có của hắn.

Đương miên man suy nghĩ thì đã đến Thái Tố Điện, Tây Uyển luôn luôn là nơi Hoàng Đế tĩnh tu, cung phi lại không thường xuyên được ra khỏi Tử Cấm Thành, bởi vậy nên dù cách rất gần nhưng nàng chưa bao giờ đặt chân đến. Vườn viện của hoàng gia trong mắt người đời hẳn là kim bích huy hoàng, nhưng chỗ này lại hoàn toàn khác biệt. Tường bằng thạch cao trắng, đỉnh điện che cỏ tranh, có một bầu không khí tẩy sạch duyên hoa hiếm thấy. Khi vào cửa cũng không cần thông truyền, Hoàng Đế ở ngay trong chính điện, bởi vì tường được nung ấm, trong điện có lò sưởi sáng ngời, hắn chỉ mặc trường bào cẩm vân màu tuyết trắng, tóc buộc lỏng, nghe nói là học theo tiên sư Lã Động Tân. Nghe lời Thái Tiêu chân nhân nói muốn đạo pháp hợp nhất, chân trần đi đường, lòng bàn chân dẫm trên sàn nhà rung động lạch bạch.

Hai người tiến lên hành lễ theo quy củ, Hoàng Đế gọn gàng dứt khoát nói: “Hán thần soạn chiếu, trẫm muốn phế hậu. Việc này không cần phải hợp nghị qua Nội các, trẫm định đoạt.”

Âm Lâu và Tiêu Đạc đều có chút ngoài ý muốn, chẳng nhẽ chỉ là vì hôm nay Hoàng Hậu tát Âm Các hai cái hay sao? Tiêu Đạc chần chờ nói: “Phế lập Hoàng Hậu đều là đại sự dao động đến căn cơ, càn khôn chấn động ắt thiên hạ bất an, còn mong chủ tử cân nhắc.”

Nửa ngày nay Hoàng Đế bị Âm Các khóc nháo đến đau đầu, nàng càng nháo hắn càng hận Hoàng Hậu, cuối cùng mối hận trong lòng sắp rỉ máu rồi, không phế thì làm gì? Giữ lại ăn tết chắc?

“Trẫm là thiên tử Đại Nghiệp, trẫm làm chủ được thiên hạ vạn dân, còn không làm chủ được hậu cung của chính mình? Trẫm có thể sách phong nàng, đương nhiên cũng có thể phế nàng,” Hắn vung tay lên, “Việc này không cần bàn nữa, cứ theo lời trẫm mà làm. Lúc khởi thảo chiếu thư nhớ đếm hết tội trạng Hoàng Hậu, nhớ kỹ, đó là cho bách tính xem, không cần phải soi mói từng chữ, chiếu theo cái gì bách tính hận nhất mà viết. Hoàng Đế nắm giữ xã tắc, nói đến cùng cũng là cuộc sống gia đình bình thường, hưu một bà vợ hỗn trướng không nên người có tính là gì!”

Âm Lâu lẳng lặng đứng một bên thờ ơ nghe, ai làm Hoàng Hậu cũng chẳng liên quan đến nàng, nếu ngày nào đó Hoàng Đế có thể phế truất rồi đuổi nàng ra khỏi cung giống Hoàng Hậu, ấy mới là đại tạo hóa mấy đời của nàng.

Bọn họ nghị sự bên ngoài, nàng được người hầu dẫn vào trong hậu điện. Âm Các đang nằm trên chiếc giường bát bộ phía sau lạc địa tráo long phượng, da mặt nàng ta non mịn, trên bây giờ trên má vẫn còn in hai dấu tay mơ hồ. Âm Lâu ngồi xuống bên mép giường, nhíu mày hỏi: “Tỷ tỷ có sao không? Các nàng xuống tay nhẫn như vậy, đây là muốn đánh chết người mới chịu sao?”

Âm Các lại chẳng thấy đau buồn gì, dựa vào gối nói: “Bị thương da thịt thôi, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏi. Chỉ là mất hết thể diện, thật sự tức quá mà. Nương nương từ bên ngoài vào, có nghe thấy Hoàng Thượng hạ lệnh cho Tiêu đại nhân không?”


Âm Lâu gật đầu nói có, “Nói là phế hậu, xem ra lúc này Hoàng Thượng tức giận lắm.” Nói xong thì thấy nàng ta mặt đầy đắc ý, thử hỏi, “Có phế thì có lập, ta thấy Hoàng Thượng đối với tỷ là thật lòng, nói không chừng Bộ gia chúng ta sẽ có Hoàng Hậu.”

Bộ dạng Âm Các nghiễm nhiên nắm chắc, trong lòng Âm Lâu có chút tiếc nuối nho nhỏ, xem ra không thể trông cậy nàng ta thế thân vị trí Đoan phi nữa rồi, người ta còn có chí hướng cao xa hơn.

Hoàng Đế và Tiêu Đạc thương nghị thật lâu, cách hai lớp cửa dày, bên trong không thể nghe rõ bên ngoài đang nói gì. Cảm tình tỷ muội của Âm Lâu và Âm Các vốn khôngHoàng Đế và Tiêu Đạc thương nghị thật lâu, cách hai lớp cửa dày, bên trong không thể nghe rõ bên ngoài đang nói gì. Cảm tình tỷ muội của Âm Lâu và Âm Các vốn không tốt đẹp gì cho cam, ngồi cạnh nhau chẳng có gì để nói, chỉ ngồi nhìn vậy, không khí có chút ngột ngạt.

Sau đó thì thấy Hoàng Đế tiến vào, Âm Lâu tự biết thân biết phận, lập tức tồn an định lui ra ngoài. Hoàng Đế khoanh tay nhìn nàng, không biết có phải vì hôm nay tô son hay không mà dưới ánh đèn lại thấy nàng có một loại nhan sắc uyển mị hiếm gặp. Khóe miệng Hoàng Đế hơi trầm xuống, dừng một chút rồi nói: “Lâu rồi chưa tới thăm nàng, nàng khỏe không?”

Âm Lâu vẫn cười điềm tĩnh như cũ: “Tạ Vạn Tuế Gia thăm hỏi, nô tỳ rất khỏe. Chỉ là lâu ngày không được gặp chủ tử, lại không nhận được tin tức Tây Uyển, trong lòng thương nhớ Thánh cung.”

Hoàng Đế ừ một tiếng, nhìn nàng một cái thật sâu, rồi thu hồi tầm mắt đi qua trước mặt nàng, vừa đi vừa dặn dò: “Sau này tỷ tỷ nàng ở lại Tây Uyển, nàng nhớ thường xuyên qua lại. Dù sao cũng là tỷ muội ruột, làm bạn cũng tốt.” Nói xong thì nghênh ngang tiến vào trong màn.

Âm Lâu nói vâng, hành lễ với tấm màn, nâng váy lui ra.

Tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng, nàng đứng dưới mái hiên chờ một lát, Bảo Châu chạy tới đón nàng, cài ngay ngắn nút áo lại cho nàng. Thái giám phía trước cầm đèn dẫn đường, các nàng bung dù đi theo đằng sau. Thái Tố Điện xây trên mặt nước, trước cửa có đình ngắm cảnh, men theo bờ về phía nam còn có Thiên Nga Phòng, nhìn xung quanh có một loại ảo giác rong chơi sơn thủy.

Đại Cung Môn cách phía trước không xa, đứng từ nơi này có thể trông thấy Cẩm Y Vệ trên cửa. Nàng cất bước qua cửa thùy hoa, chân còn chưa kịp chạm đất đã thấy trời đất quay cuồng, bị một người kéo vào chỗ tối. Tuy không nhìn rõ mặt người đó nhưng lại ngửi thấy một làn hương thụy não sâu kín. Hắn kéo nàng chạy nhanh, nàng cũng không hỏi.

Cứ như vậy mà chạy đi, chạy đến chân trời góc biển là tốt nhất!

Cuối cùng đã tới chỗ cửa ngách, nơi này không có người gác, có lẽ gác cổng đã sớm bị hắn đuổi hết đi chăng! Dưới bậc thềm có một con ngựa to chờ sẵn, toàn thân trắng tuyết, trên thân buộc dây đỏ, khói trắng bắn ra thẳng tắp từ hai lỗ mũi, trông cực kỳ rõ ràng dưới ánh đèn.

Nàng có chút tò mò, đây là muốn mang nàng đi bỏ trốn sao? Nàng đang định mở miệng trêu ghẹo thì bị hắn nâng mông lên, cứ thế trèo lên lưng ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận