Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đưa mắt nhìn vào Phù Dung.
Ngay cả ông bà, cha mẹ và cậu mợ cũng lo lắng đứng lên.
Phù Dung lúc trước rất hay ngất xỉu do suy dinh dưỡng và thiếu máu, từ hồi bị một trận sốt nặng xong, cô bắt đầu tự giác bồi bổ cơ thể lên, nên không còn tình trạng đó nữa.
Cha mẹ Phù Dung tưởng là cô đã bệnh đó rồi.
Nay cô lại có tình trạng như vậy, khiến họ lại trở nên lo lắng.
Vội vã chạy lại xem.
- Dung! Con có sao không?
Phù Dung hoàn hồn, nhìn thấy mọi người đều lo lắng cho mình, không khỏi áy náy.
Là do cô quá kích động khi nhìn thấy người đó nên mới gây ra tình trạng như vậy.
Người đó, chính là người bạn vừa rồi của anh Tư.
Có điều, hắn ta, cũng chính là em chồng của cô.
Mà không! Chính xác hơn là đã từng là em chồng.
Chỉ là khi đó hắn hoàn toàn không ưa người chị dâu này, chỉ bởi vì cô là cô nhi, không có gia thế nào.
Cho dù cô đã cố gắng hết sức vì chồng mình mà chăm lo cho hắn thì kết quả nhận được cũng chỉ là sự khinh thường, chán ghét.
Phù Dung cũng không biết, liệu hắn có biết chuyện anh trai hắn dùng người chị dâu mà hắn ghét cay ghét đắng này, đổi lấy chức Tổng giám đốc không? Nhưng nếu biết chắc hắn cũng vui mừng hí hửng lắm nhỉ?
Phù Dung không nghĩ tới, cô lại sớm gặp lại kẻ thù kiếp trước của mình như vậy.
Cũng càng không ngờ, hắn lại là bạn của anh Tư.
Nhưng cũng may chỉ là bạn thôi, hoàn toàn không có quan hệ thân thích gì, nếu không, quả thật Phù Dung khó mà có thể đối mặt được với bọn anh Tư lắm.
Tuy rằng Phù Dung đã nói cô không trả thù, nhưng, không có nghĩa cô có thể quên đi thù hận.
Phù Dung cố gắng nén xuống cảm xúc trong lòng, vội tươi cười hô:
- Con không sao! Vừa rồi lỡ tay làm rớt ly nước nên con bị giật mình chút thôi.
Con không sao thật mà, mọi người đừng lo lắng!
Nhìn thấy Phù Dung không sao mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cha mẹ Phù Dung vẫn còn lo lắng lắm.
Anh Hai vội vã chuyển đổi không khí nói.
- Nào nào nếu đã đủ mặt hết rồi thì chúng ta nhập tiệc đi! Cô dượng cũng đừng lo.
Bé Dung có tụi con chăm sóc rồi.
Chắc là vừa rồi em nó bị đói cho nên mặt mới hơi tái một chút..
Phù Dung âm thầm cảm ơn anh Hai, vội vã gật đầu:
- Dạ đúng đó cha mẹ! Tại con đang đói bụng nên mới như vậy thôi.
Cha mẹ trở về bàn đi.
Phù Dung còn trưng ra một nụ cười vô cùng tươi rối như ánh mặt trời.
Thấy Phù Dung đã không có gì rồi, cha mẹ cô cũng trở về chỗ.
Các món ăn cũng bắt đầu dọn lên.
Người bạn anh Tư mới áy náy nói:
- Xin lỗi! Cũng tại em không tốt! Làn mọi người chờ đợi..
Anh Hai vội khoát tay nói:
- Không phải tại chú đâu! Tại tụi anh mãi lo nói chuyện mà quên vụ sáng giờ bọn nhỏ chưa ăn.
Thôi! Đừng nói mấy chuyện lỗi phải gì nữa mau ăn đi! Nè bé Dung với bé Nhàn ăn nhiều vô cho mập nha!
Vừa nói anh Hai vừa gắp thức ăn vào trong chén cho Phù Dung và Thanh Nhàn.
Mà nãy giờ Phù Dung mới để ý, là ngoài anh Thành Luân ngồi cạnh cô ra, thì cái tên Kim Phúc không biết đã đổi vị trí từ lúc nào, mà bay qua ngồi cạnh cô nữa.
Lúc nãy vị trí này là của anh Tư, bây giờ đổi là cậu ta là thế nào?
Thật ra vừa rồi Phù Dung làm rơi cái ly, khuôn mặt tái nhợt ngã ra phía sau.
Không chỉ có Thành Luân đỡ cô mà ngay cả Kim Phúc cũng vội vã bay sang đỡ lấy cô.
Chỉ là lúc đó Phù Dung còn thất thần nên không để ý.
Vậy là tiện đà cậu ta ngồi cạnh cô luôn.
Đột nhiên Kim Phúc lại gắp thức ăn bỏ vào trong chén cô, rồi ân cần nói:
- Dung nè! Ăn nhiều vào đi cho mập.
Dung vẫn còn rất ốm đó!
Phù Dung vô cùng kinh ngạc khi cậu ta tỏ ra quan tâm cô như vậy đấy.
Nếu như thức ăn này không nằm ở trên bàn, mọi người đều đang gắp vào chén mình, thì Phù Dung thật sự nghĩ cậu ta có lẽ đã bỏ thuốc vào thức ăn cho cô ăn cũng nên.
Cậu ta bị làm sao thế nhỉ? Không lẽ bị bệnh một tuần rồi đầu óc cũng có vấn đề hay sao? Hơn hết là ánh mắt cậu ta nhìn cô kìa! Rất là tha thiết, giống như đang nhìn một người rất thân thiết vậy.
Ánh mắt này làm cho Phù Dung nổi da gà, và chỉ muốn tránh đi thôi.
Cho nên, Phù Dung cũng chỉ có thể cúi gầm đầu xuống mà ăn thức ăn của mình.
Và dĩ nhiên là cô không cần phải gắp, vì các anh trong bàn luôn luôn sẵn sàng gắp vào chén cho cô mà.
Chợt một giọng nói vang lên:
- Cô bé này vừa nãy là đóng vai Bảo Xuyên quận chúa phải không?
Phù Dung kinh ngạc nhìn lên thì thấy chàng trai, bạn anh Tư lúc nãy đang nhìn mình tươi cười.
Hắn ta có nụ cười và ánh mắt rất quyến rũ, chỉ cần cô gái nào nhìn thấy đều phải siêu lòng.
Nhưng mà đối với Phù Dung lúc này, nó lại vô cùng chói mắt, chói mắt đến mức cô không muốn nhìn thêm phút giây nào nữa.
Cô cúi mặt xuống nhàn nhạt đáp:
- Dạ!
Rồi tiếp tục ăn.
Chàng trai nhíu mày như suy nghĩ điều gì.
Chợt anh Tư nói:
- À! Nãy giờ quên giới thiệu.
Đây là Hoàng Quân, bạn học của anh..