Thế là Hoàng Quân kéo tay Phù Dung đi vào trong nhà chỉ chỗ này xem chỗ kia, hỏi cô trang trí như vậy có được không? Màu sắc này cô có thích không? Vân vân và mây mây..
cứ như là cặp vợ chồng mới cưới dắt nhau đi xem nhà vậy.
Làm cho Phù Dung hoa cả mắt chóng cả mặt.
Cô thật sự thật sự không có chút hứng thú nào có được không?
Thấy Phù Dung vẫn lạnh nhạt, trong lòng Hoàng Quân không khỏi chua xót.
Nhưng càng như vậy thì hắn lại càng muốn có được cô.
Hắn yêu cô như vậy, sao cô vẫn cứ vô tình vậy? Kiếp trước cô thà chọn gã Minh Khanh sở khanh kia cũng không chọn hắn.
Kiếp này hắn trở thành em trai của Minh Khanh cô cũng vẫn lạnh nhạt, rốt cuộc là hắn đã sai ở chỗ nào chứ?
Hoàng Quân không hề nghĩ rằng kiếp trước là do hắn thể hiện tình cảm của hắn dành cho cô quá biến thái nên làm cô sợ hãi mà tránh xa hắn.
Còn kiếp này, bởi vì bị Minh Khanh bán mà cô bị ám ảnh, nghĩ hắn cũng giống Minh Khanh định đem cô về bán cho Quang Thịnh để đổi lấy điều gì đó nữa.
Cô cũng không hề biết Quang Thịnh đã chết rồi.
Nếu cô biết chắc sẽ có suy nghĩ khác.
Chỉ tiếc là Hoàng Quân không thể đọc được suy nghĩ của Phù Dung, hắn chỉ nghĩ không biết hắn đã làm gì sai mà cô lại cứ lạnh lùng với hắn.
Càng nghĩ càng không ra, càng nghĩ càng bực bội.
Làm cho máu biến thái lại nổi lên.
Ngay khi kéo cô lên xem căn phòng trên lầu, nhìn thấy cái giường trắng tinh, bên ngoài ban công lại có gió lùa vào mát mẻ, đồng thời cũng thổi làm cho tắm rèm cửa lay động.
Một khung cảnh khá lãng mạn nhỉ? Cơ thể hắn lại theo bản năng mà vươn tay ôm lấy Phù Dung.
Bị hắn bất ngờ ôm lấy, Phù Dung hoảng sợ liền đẩy hắn ra.
Tuy nhiên, cô không nghĩ là hắn cũng không ôm chặt cho nên cô đã dùng quá sức và ngay khi đẩy hắn ra thì cô cũng bị mất đà và ngã xuống.
Nhưng cũng may là cô đang đứng bên cạnh giường nên khi ngã cũng ngã xuống giường.
Tuy nhiên, cô chưa kịp ngồi dậy thì đã bị Hoàng Quân bổ nhào lên và hôn tới tấp.
- Hoàng Quân..
anh làm gì..
buông tôi ra..
Nhưng cho dù Phù Dung có vùng vẫy, có la hét, có đánh, có cào, có cấu hắn thế nào thì hắn cũng không buông cô ra.
Phù Dung bất lực thả lỏng cơ thể, mặc hắn làm gì thì làm.
Nếu đã chống cự không lại thì hà tất phí sức.
Cũng chỉ là đau một cái thôi không phải sao? Nếu hắn muốn thân thể cô thì cô sẽ cho hắn.
Nhưng sau đó cô cũng không biết mình có quên được nỗi ám ảnh này không.
Tuy nhiên, ngay khi Phù Dung im lìm nhắm nghiền hai mắt lại mặc cho số phận đẩy đưa thì Hoàng Quân chợt dừng lại.
Hắn nhìn vào cô, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Bởi vì ngày đó cô cũng như vậy.
Để rồi sau cơn cuồng hoang chính là một cái kết đau đớn nhất dành cho hắn.
Hoàng Quân nghiêng người nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nhẹ nhàng nói khẽ bên tai cô:
- Phù Dung! Em có thể mở lòng với anh một chút có được không? Em như thế này anh sẽ rất đau rất đau..
Có lẽ nếu cô chỉ là một cô gái bình thường chưa trải qua một kiếp thì chắc cô cũng sẽ động lòng trước biểu hiện nghẹn ngào này của hắn.
Đáng tiếc, cô không phải.
Thấy cô vẫn không nói gì, Hoàng Quân thỏ thẻ bên tai cô:
- Phù Dung! Chúng ta đính hôn nhé! Chỉ cần em trở thành hôn thê của anh rồi anh sẽ không còn sợ bị bất kỳ ai cướp em đi nữa.
Chừng nào em học xong rồi chúng ta sẽ thành hôn..
- Không bao giờ!
Phù Dung không chần chừ lập tức cắt lời hắn.
Giả sử hắn tiếp cận cô là chân thành, hoàn toàn không có mục đích thì cô cũng sẽ không bao giờ chấp nhận hắn.
Bởi vì kiếp trước, cô là chị dâu hắn.
Kiếp này, chẳng lẽ lại làm vợ hắn sao? Không bao giờ? Khó có cơ hội được tái sinh làm lại từ đầu, cô sẽ không để cuộc đời của mình có liên quan gì với hai anh em nhà hắn nữa.
Tuy thân thể này yếu ớt, không đủ sức thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng tâm hồn, cuộc đời, cô sẽ không thể bị hắn ràng buộc được.
Dù hắn có làm thế nào cô cũng sẽ không đồng ý.
Hoàng Quân hơi khó chịu, hắn đã làm đến mức này mà cô vẫn thẳng thắng chối từ.
Vòng tay hắn ôm cô càng siết chặt hơn một chút, làm Phù Dung không khỏi bị đau.
Nhưng lần này cô không la lối hay vùng vẫy gì nữa, chỉ cắn chặt răng cố chịu đựng.
Bởi cô biết, dù có như thế nào thì hắn cũng sẽ không bỏ cô ra.
Vậy thì hà cớ gì phải giãy giụa, phải nhiều lời cho hao hơi tổn sức.
Hoàng Quân cảm nhận được sự quật cường của Phù Dung, lại càng siết mạnh hơn như muốn khảm cô luôn vào trong da thịt.
Hắn yêu cô đến si dại, không thể không có cô được.
Hắn thì thầm:
- Phù Dung! Cho dù em đồng ý hay không đồng ý thì anh cũng nhất quyết phải cưới em cho bằng được.
Phù Dung chợt hỏi:
- Vì sao phải là tôi chứ?
Hỏi xong cô cũng không khỏi tự mỉa mai chính mình.
Rõ ràng là đã đoán biết được mục đích của hắn, vậy mà còn hỏi làm chi nữa không biết.
Không lẽ hắn dám nói ra sự thật sao?
Có điều nghe cô hỏi, Hoàng Quân lại buông lỏng cô ra, để mặt cô đối diện với hắn, rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói:
- Vì đơn giản là anh chỉ yêu có em thôi!
Nói rồi, hắn một lần nữa hôn lên môi cô, thật nồng nhiệt, thật thắm thiết.
Hắn ước gì mỗi ngày được ôm cô vào lòng, hôn cô như thế này thì thật hạnh phúc biết bao.
Ý nghĩ này vừa ra, ngay cả hắn cũng thật bất ngờ.
Không ngờ có một ngày hắn lại có một ước mơ đơn giản đến như vậy.
Tuy nghe có vẽ đơn giản nhưng hành trình để đạt cái ước mơ đơn giản này lại vô cùng gian nan.
Bởi trái tim cô hiện tại đang khóa kín, không cho hắn bước vào..