Hoàng Quân và Kim Phúc mỗi lần gặp nhau thì sẽ như chó với mèo, buông lời châm chọc khích bác lẫn nhau làm Phù Dung rất là đau đầu.
Mà Hoàng Quân cũng thật là, rõ ràng đã qua hai kiếp, già cái đầu như vậy rồi mà còn cãi tay đôi với một đứa trẻ như Kim Phúc, thật là không biết xấu hổ.
Cũng may là họ chỉ đấu võ mồm chứ chưa có dùng vũ lực nếu không người bị thương chắc cũng sẽ là cô.
Nhưng Phù Dung nào hiểu, đã là tình địch thì đâu cần phân biệt lớn nhỏ gì.
Phù Dung bèn lên tiếng ngăn họ lại, rồi chuyển sang đề tài khác:
- Mà sao hôm nay cả hai người đều đến nhà tôi vào lúc này vậy? Không đơn giản là cầu hôn nhỉ?
Kim Phúc nhanh miệng đáp:
- Dung không biết hôm nay là ngày gì à?
Phù Dung nghi hoặc hỏi:
- Hả? Ngày gì?
Kim Phúc vừa định mở miệng thì một tiếng gọi vang lên:
- Bé Dung!
Phù Dung vui mừng quay mặt nhìn người đang đi tới, tươi cười híp mắt hô:
- A..
anh hai Luân.
Anh đã về!
Cô hớn hở chạy lên đón Thành Luân.
Anh ấy từ lúc lên thành phố học đại học đến nay thì lâu lâu mới về thăm nhà một lần.
Nhưng mỗi lần về đều không hề quên sang thăm cô em gái nhỏ hoặc gọi cô sang chơi.
Thành Luân tươi cười đi lại gần Phù Dung, nhìn thấy hai người Hoàng Quân và Kim Phúc, Thành Luân cũng lịch sự gật đầu chào một cái.
Hai người Hoàng Quân và Kim Phúc cũng tươi cười gật đầu chào lại Thành Luân.
Phù Dung vờ ngây thơ hỏi:
- Anh hai về có dẫn chị dâu tương lai về không vậy?
Thành Luân cóc nhẹ trán cô một cái, trách yêu:
- Chị dâu cái gì mà chị dâu.
Mỗi lần anh về là em cứ đòi chị dâu hà.
Nếu có anh cũng dẫn về rồi chứ đâu mà phải tìm cô em gái vô lương tâm này chứ? Người ta thì sợ anh mình có bạn gái sẽ không còn quan tâm mình nữa.
Còn em thì cứ tối ngày bắt anh tìm chị dâu chị dâu hoài..
Phù Dung cười hì hì nói:
- Thì em quan tâm tới anh mà! Em thấy anh Nhã bạn anh hôm bữa có dẫn bạn gái về ra mắt, mà anh không có nên em mới phải đốc thúc anh chứ bộ!
Thành Luân nhéo mũi cô nói:
- Thằng Nhã là thằng Nhã, anh là anh.
Nó có bạn gái anh nhất thiết phải có sao? Vậy còn em thì sao? Nhìn Hoàng Quân và Kim Phúc kìa, người ta đã theo đuổi suốt hai năm rồi đó.
Vậy mà em cứ hờ hững vô tình, anh thấy mà xót.
Nếu là anh thì anh đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Hoàng Quân và Kim Phúc nhìn Thành Luân cười cười.
Họ biết là Thành Luân cũng đang nói giúp cho họ.
Đối với Thành Luân, ai làm chồng Phù Dung đều được cả, chỉ cần cô thích là được.
Nhưng Phù Dung lại chu chu miệng, nửa đùa nửa thật nói:
- Thì bởi vì có tới hai người nên em mới hờ hững, nếu là một người thì nó khác thôi.
Hi hi..
Hoàng Quân và Kim Phúc lại nhìn nhau đầy địch ý.
Nhưng bỗng nhiên, Thành Luân lại nói đùa một câu:
- Vậy thì thu hết cả hai người luôn đi.
Như vậy thì sẽ không bỏ ai, cũng không làm ai buồn cả.
Cũng giống như bài hát ba người hát hồi hai năm trước, lúc mừng thọ và kỷ niệm ngày cưới của ông bà nội đó.
Anh ấn tượng cái câu cuối tới bây giờ luôn "thì lầu đài mang tên tình ái, đón ba đứa chúng ta mà thôi" đúng không nào?
Nhắc tới chuyện đó, cả ba người Phù Dung, Hoàng Quân và Kim Phúc đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Đó là ngày đầu tiên họ gặp gỡ nhau, cũng là khởi đầu cho cuộc hành trình theo đuổi và cạnh tranh của hai người Kim Phúc và Hoàng Quân.
Nhớ lại cũng thấy có chút gì đó vui vui.
Chỉ là trong lòng Phù Dung càng muốn sống một mình cô hơn.
Chồng ư? Liệu có sống trọn đời trọn kiếp không? Hết yêu rồi thì chẳng phải kéo nhau ra tòa ly hôn, không còn liên quan gì nữa đó sao? Vẫn là câu nói của Minh Khanh đúng "vợ chồng chỉ là người ngoài".
Chợt Thành Luân lấy ra một món quà tặng Phù Dung và nói:
- Chúc mừng sinh nhật em gái yêu.
Phù Dung khá là bất ngờ, hôm nay là sinh nhật của cô sao? Thế mà cô quên mất.
Hoàng Quân và Kim Phúc cũng đưa ra một món quà tặng cô.
Đồng thời cùng nói:
- Chúc mừng sinh nhật em yêu!
Vừa dứt lời thì hai người lại nhìn nhau trừng mắt.
Phù Dung nhận lấy quà từ hai người họ nhưng trong lòng lại chợt nghĩ.
Không ngờ ngày sinh nhật của cô và thân thể này lại giống nhau như vậy.
Chắc có lẽ vậy cho nên cô mới có thể thay thế cô ấy mà sống tiếp đi.
Ba người tặng quà xong, thì Thành Luân nhận được một cú điện thoại.
Sau khi nghe xong, Thành Luân tươi cười lập tức kéo Phù Dung lên phía trước nhà.
Cô chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã thấy mấy anh con cậu ba là Hoàng Lễ, Hoàng Nghĩa, Hoàng Trí, Hoàng Tín, em cô Thanh Nhàn cùng với Minh Nguyễn cũng có mặt, họ đều hô lên:
- Chúc mừng sinh nhật Phù Dung!
Nhìn trước sân đã thấy một bàn tiệc bày sẵn rồi, có cả bánh kem luôn.
Hóa ra Thành Luân trước khi về đã gọi điện cho mọi người, báo hôm nay là sinh nhật Phù Dung.
Khó có dịp mấy anh em đều về quê, có mặt ở nhà đông đủ, nên Thành Luân quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc cho cô.
Thành Luân biết Phù Dung không bao giờ nhớ đến sinh nhật của mình.
Bởi vì những năm trước, lúc Thành Luân tặng quà cho cô, Phù Dung mới nhớ thôi.
Trước khi đến, Thành Luân cũng đã bàn với Hoàng Quân và Kim Phúc cố ý giữ cô ở sau vườn lâu một chút, để cho mấy người Hoàng Trí có thời gian mua đồ ăn thức uống mang lại bố trí bàn tiệc.
Kết quả, đã hoàn thành mỹ mãn rồi.
Thành Luân đúng là một người anh trai có một không hai phải không nào?
Phù Dung thì cảm động đến muốn rơi nước mắt, nhưng cô cố nén lại, cô phải tươi cười lên.
Đây mới chính là tình thân đây này! Còn hạnh phúc nào bằng chứ?.