Xe đã đến bãi biển.
Vì là ngày cuối tuần cho nên bãi biển rất đông người.
Nhưng Quang Thịnh đã đặt nhà nghỉ trước, cho nên, mọi người đều có chỗ nghỉ, thay quần áo và tắm lại nước ngọt.
Tuy họ chỉ chơi trong ngày nhưng Quang Thịnh vẫn đặt hai phòng.
Dĩ nhiên là Phù Dung và Thiên Kim một phòng còn Kim Phúc và anh một phòng rồi.
Họ thay đổi quần áo xong thì đi ra bãi biển.
Thiên Kim ngay lập tức kéo Kim Phúc chạy nhanh xuống tắm.
Dĩ nhiên là Quang Thịnh cũng xuống.
Tuy nhiên, khi cả ba đã xuống nước rồi thì nhìn đi nhìn lại hoàn toàn không thấy Phù Dung.
Quang Thịnh chợt hỏi:
- Ủa Phù Dung đâu?
Thiên Kim nhanh miệng đáp:
- Chị ấy nói là quên mang áo tắm rồi nên sẽ không tắm.
Chắc đi đâu đó tìm lượm vỏ sò rồi.
Quang Thịnh: "..."
Sao không nói sớm chứ! Vậy là giấc mộng ngắm Phù Dung mặc đồ tắm của anh đã tan thành mây khói.
Kim Phúc bèn lên tiếng:
- Vậy hai người tắm đi, để tôi đi tìm cô ấy cho.
Thế nhưng, Thiên Kim vội kéo Kim Phúc lại:
- Sao phải đi tìm chứ.
Chị ấy lớn rồi chứ đâu phải con nít đâu mà sợ đi lạc.
Mình cứ lo tắm đi.
Lát vô nhà nghỉ cũng gặp chứ gì.
Quang Thịnh gật đầu:
- Thiên Kim nói đúng đó.
Cậu không cần lo lắng đâu.
Nói vậy thôi, chứ thực tế Quang Thịnh vừa lặn hụp một hai cái thì đã lên bờ đi tìm Phù Dung.
Còn Kim Phúc thì bị Thiên Kim quấn lấy nên cũng không hề hay biết.
Quang Thịnh nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng cũng thấy bóng dáng yêu dấu.
Lúc này, Phù Dung đang ở bên bãi cát trống xây lâu đài cát.
Vì cô mải mê với trò chơi cho nên cũng không để ý Quang Thịnh đang đi tới.
Cho đến khi cảm thấy có một cái bóng che lại, Phù Dung mới ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt chính là nụ cười của Quang Thịnh.
- Sao em không xuống tắm?
Phù Dung đáp:
- Em quên mang theo quần áo tắm rồi ạ!
Thế nhưng Quang Thịnh lại nói:
- Ở đây có bán mà.
Để anh dẫn em đi mua.
Nói xong, Quang Thịnh định kéo Phù Dung đi.
Tuy nhiên, Phù Dung liền lập tức thay đổi sắc mặt, tránh đi tay của Quang Thịnh nói:
- Không..
không cần đâu ạ.
Thật ra thì..
thật ra thì..
- Thì sao?
Quang Thịnh kề mặt vào sát mặt Phù Dung, khiến cho Phù Dung không biết phải làm sao.
Thôi thì cô đành nói thật vậy:
- Do em không biết bơi, cho nên có hơi sợ nước chút.
Quang Thịnh vốn biết cô quên mang đồ tắm chính là viện cớ.
Cho nên muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao cô lại không tắm.
Tuy nhiên, khi nghe lý do của cô thì anh không khỏi ngạc nhiên:
- Hả? Không biết bơi nên không dám tắm?
Phù Dung cũng điều bày quá vô lý.
Bởi vì bãi biển cũng đâu có sâu.
Nếu không biết bơi thì vẫn có thể tắm được mà.
Chỉ là do cô từng bị chết hụt một lần nên sợ thôi.
Phù Dung bèn đem sự thật ra nói:
- Sự thật thì do lúc nhỏ em có đi tắm biển một lần nhưng bị chuột rút, mặc dù nước rất nông nhưng cũng suýt nữa chết đuối rồi.
Vì thế mà..
- Sợ!
Quang Thịnh liền nói thay cô.
Phù Dung gật gật đầu.
Quang Thịnh chỉ có thể thở dài trong lòng.
Anh biết tính cô một khi sợ chuyện gì thì sẽ bị ám ảnh.
Chẳng hạn như chuyện của Minh Khanh kiếp trước hay chuyện hiểu lầm anh biến thái vậy.
Quang Thịnh bèn nói:
- Không sao đâu.
Em hãy thử lần nữa đi.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh em sẽ không để em xảy ra chuyện.
Thế nhưng, Phù Dung lại lắc đầu:
- Dạ thôi! Em ở trên bờ nhìn mọi người tắm là được rồi..
Tuy nhiên, Quang Thịnh đột nhiên bế cô lên, rồi ngay lập tức lao xuống biển.
Phù Dung bị hành động bất ngờ của Quang Thịnh làm cho sững sờ.
Đến khi lấy lại tinh thần thì đã ở dưới nước rồi.
Quang Thịnh để cô đứng dưới nước rồi cách cô một khoảng cách cỡ một cánh tay.
Tươi cười nói:
- Đấy! Có sao đâu nè.
Phù Dung: "..."
Nước có tới phần bụng, bình thường đương nhiên là không sao rồi.
Nhưng ai biết liệu cô có bị chuột rút nữa không? Cô vẫn sợ nha!
Thấy mặt mày Phù Dung tái mét, đứng một chỗ không dám nhúc nhích.
Quang Thịnh mới nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Đừng sợ, có anh ở đây.
Phù Dung chợt thấy trái tim mình đập lỡ một nhịp.
Bởi vì cái nắm tay và ánh mắt của Quang Thịnh rất giống với người ấy.
Cái tên thích dở trò biến thái với cô nhưng lại yêu cô tha thiết.
Nhưng Phù Dung biết, Quang Thịnh hoàn toàn không phải người ấy.
Chỉ là, cô cũng bất giác cảm thấy yên tâm.
Quang Thịnh đã cho cô cảm nhận được một cảm giác an toàn.
Phù Dung tùy ý để cho Quang Thịnh nắm tay mình dắt đi.
Đi đến mực nước mỗi lúc một sâu, mặc kệ từng làn sóng nhấp nhô liên tiếp ập vào người.
Cảm nhận làn nước trong mát, Phù Dung khẽ đưa cánh tay còn lại lên quơ quơ làn nước.
Cảm giác cũng tuyệt đấy chứ.
Và rồi từ từ Phù Dung cũng bỏ tay Quang Thịnh ra, tự mình nô đùa với sóng nước.
Mặc dù lúc này vẻ ngoài của Quang Thịnh trông rất là chính nhân quân tử, thậm chí luôn đứng cách cô một khoảng cách nhất định nhưng có trời mới biết, trong lòng anh ta hiện đang rất khó chịu đây.
Người thương bên cạnh mà không thể ôm hôn, ngay cả đứng gần cũng không dám.
Thật con mẹ nó tức chết! Đúng lý anh có thể đứng gần đấy.
Nhưng mà ai bảo anh đang chỉ mặc có chiếc quần tắm thôi.
Lỡ đụng vào người cô, bị cô phát hiện cậu em của anh nó đang cứng ngắt thì ôi thôi..
xem như bao công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Có thể cô sẽ cho anh một cái tát và mắng anh "biến thái".
Sau đó chạy trối chết và không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Lúc đó thì anh mới đúng là khổ thật sự đó..