Vừa rồi Kim Phúc khoác vai cô, Phù Dung cảm nhận được tay cậu ta vẫn hơi run rẩy.
Vậy mà bày đặt nói lời vô lại.
Kim Phúc tuy cũng đã 18 tuổi, nhưng xưa nay cậu ta chỉ mê game, tiếp xúc thân mật với con gái cũng chưa bao giờ.
Hơn nữa, đám bạn trên thành phố của cậu ta, con gái cũng không khác gì con trai, thế nên, cậu ta đối với con gái hiện tại thì cũng không có phản ứng gì.
Không như Phù Dung, cô đã trải qua một kiếp, cũng đã có chồng.
Cho nên dù Kim Phúc có muốn vô lại, nhưng làm sao có thể vô lại hơn cô được.
Dùng chiêu này với Phù Dung thì cậu ta thua chắc.
Kim Phúc chạy thục mạng đến trường rồi ngồi xuống băng đá thở hổn hển.
Cậu ta cũng không biết tại sao lại phải bỏ chạy như vậy? Vừa rồi cậu ta khoác vai cô, cũng chỉ là chạm nhẹ, cũng không dám ôm sát vào.
Bởi cậu ta chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi.
Nhưng mà, đột nhiên cô lại dựa luôn vào người cậu ta, làm cậu ta trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao.
Kim Phúc cảm nhận được cơ thể cô rất mềm mại, lại có mùi hương thoang thoảng của hoa hồng.
Khiến cậu ta không khỏi muốn ôm cô vào lòng mà hít thở hương thơm.
Có điều, cô lại lên tiếng nói những lời như vậy, đồng thời bàn tay cũng chạm vào mặt cậu ta nữa.
Xúc cảm mềm mại khiến cậu ta vô cùng hoảng hốt.
Phù Dung như vậy là thế nào? Sao không biết e dè gì hết vậy? Cậu ta không thích con gái như thế.
Chỉ là cậu ta ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi lại đột nhiên thì thầm:
- Ơ? Mà sao mình lại để ý cô ta nhỉ?
- Để ý ai vậy?
Chợt một giọng nói vang lên:
Kim Phúc nhìn lại thì thấy là thằng bạn thân của cậu ta, Minh Nguyễn.
Kim Phúc lắc đầu nói:
- Không có gì! Chỉ là nghĩ ngợi lung tung thôi!
Minh Nguyễn ngồi xuống cạnh cậu ta khoác vai hắn rồi nói:
- Ê! Phúc! Mày có thấy con nhỏ Dung xấu xí ma chê quỷ hờn đó dạo này hình như đã thay đổi hẳn rồi không?
Kim Phúc liếc xéo Minh Nguyễn:
- Lúc trước tao có biết nó đâu mà thấy đổi với không đổi.
Minh Nguyễn chợt khựng lại.
Rồi xấu hổ cười ha ha:
- Ý! Tao quên, tao quên.
Kim Phúc chợt tò mò hỏi:
- Mà hồi trước nó thế nào mà mày nói nó thay đổi?
Minh Nguyễn đáp:
- Lúc trước tuy nó cũng không nói chuyện với ai nhưng cũng không có lạnh lùng và đáng sợ như bây giờ.
Minh Nguyễn vốn học chung Phù Dung từ hồi cấp hai.
Cho nên nói về sự hiểu biết đối với Phù Dung cũng không tính là thiếu.
Lúc trước nó cũng từng chọc ghẹo Phù Dung đến mức ngất xỉu.
Kết quả, cha mẹ của Phù Dung chạy đến nhà mắng vốn, làm cha mẹ nó đánh cho một trận nhừ tử.
Đã thế, còn bị mấy anh bà con của Phù Dung đón đường cảnh cáo.
Từ đó mà nó hoàn toàn không dám trêu chọc Phù Dung nửa.
Chỉ là cho dù Phù Dung có bao nhiêu người thân bảo hộ thì cô ấy vẫn rất nhút nhát, ngồi học lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống.
Giáo viên kêu lên trả bài hay phát biểu ý kiến đều lắp ba lắp bắp, không thôi thì cũng nói vô cùng nhỏ, nhiều giáo viên giận hét lên thì lại khóc, nghe được ai trêu chọc cũng khóc, thành tích học cuối năm được lên lớp đã là thầy cô thương tình vớt vát.
Nhưng mà dạo gần đây, nó lại thấy Phù Dung thay đổi rất nhiều.
Không những thành tích học tăng vọt mà cũng tự tin hơn, không còn lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống nữa.
Tuy vẫn không hề nói chuyện với ai nhưng cũng không còn nhút nhát, hay khóc lóc.
Chẳng những thế ánh mắt khi nhìn vào người ta cũng đáng sợ hơn hẳn, kết hợp với khuôn mặt ấy, nhìn vào đến ban đêm đi ngủ mà còn bị ám ảnh.
Gần nhất lại còn biết hát và hát rất hay nữa.
Mà trước nay nó cũng không hề biết cô ấy biết hát.
Phù Dung cứ như là thay đổi thành một người khác vậy.
Nghe Minh Nguyễn nói, Kim Phúc cũng khó hiểu:
- Đúng là khó hiểu, một người sao có thể đột nhiên thay đổi 180 độ như vậy chứ.
Vậy mày có nghĩ ra tại sao nó lại thay đổi không?
Minh Nguyễn liền hất cằm lên, tự tin nói:
- Dĩ nhiên là biết rồi.
Kim Phúc ngạc nhiên:
- Hả?
Minh Nguyễn liền tỏ ra mình là người rành tâm lý mà nói:
- Để tao nói cho mày nghe nha! Tao đoán nó biết yêu rồi nên mới thay đổi vậy đó!
Kim Phúc trợn mắt há hốc mồm:
- Hả? Yêu? Yêu ai?
Minh Nguyễn lắc đầu:
- Yêu ai thì tao không biết! Nhưng theo tao được biết! Con gái chỉ khi đang yêu mới có thể thay đổi kinh khủng vậy thôi.
Nó học chung nó bốn năm cấp hai, gần ba năm cấp ba, vì sao không thấy mấy năm trước Phù Dung thay đổi đi.
Vì thế mà nó đoán, Phù Dung đã yêu rồi nên mới cố gắng thay đổi mình như vậy.
Để người cô ấy yêu chú ý.
Không chừng, người Phù Dung yêu lại thích ca hát, cho nên Phù Dung mới tập hát để gây ấn tượng.
Sau đó Minh Nguyễn còn chém chém miệng tiếc nuối nói:
- Nhưng tiếc là tao không biết đối tượng nó thích là ai thôi..