Phù Dung Vương Phi

Cát vàng cuồn cuộn, khói thuốc súng tràn ngập khắp nơi, cát vàng ở biên cảnh sắp bị nhiệt huyết nhuộm ướt đẫm, mùi máu tươi gần như bao trùm khắp bình nguyên, bốc lên trên không khí vốn là một cõi yên bình tại nơi đây.

Từ mấy trận chiến trước, đại quân của Phượng Quân Chính đã gần kề sát dưới thành của Đồng Quan.

Dưới tình huống kết quả không thể nắm chắc, sau khi Sở Cảnh Mộc cùng Lưu Phong bàn bạc không ngừng, muốn bộ phận chủ lực quay về, một bên kéo dài một bên lui, cuối cùng bị buộc phải đến Đồng Quan.

Hai mươi vạn binh chống lại tám mươi vạn, binhcách xa nhau. Người không phải là thần, ba đầu khó chống lại bốn cánh tay ( ý nói là yếu hơn không thể chống lại kẻ địch nhiều người), vì vậy Sở Cảnh Mộc và Lưu Phong chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, đợi chờ Tiếu Nhạc dẫn quân của Sở gia đuổi tới Đồng Quan.

Liều chết giữ Đồng Quan trong ba ngày, cuối cùng Tiếu Nhạc cũng mang theo quân Sở gia đến!

Sở Cảnh Mộc ở trên cao thành lâu nheo đôi mắt trong trẻo, từ trên nhìn xuống, nhìn toàn bộ cảnh vật ở dưới.

Phượng Quân Chính ở dưới thành ngửa đầu nhìn lên, chiến bào tung bay, oai phong lẫm liệt.

Hai nam nhân, một người ở trên, một người ở dưới, cách nhau thiên quân vạn mã, một người hung ác nham hiểm, một người lạnh lủng cương liệt, ánh mắt ở không trung giao nhau một lúc thật lâu.

Bất luận chết bao nhiêu mạng người, mặc kệ hy sinh bao nhiêu oan hồn, ân oán của họ, ông trời đã sớm an bài mối hận cũ tới đây phải chấm dứt. Hắn cả đời trên lưng ngựa chiến, điều không sợ nhất chính là chém giết nơi chiến trường, đây là sự khiêu chiến quan trọng nhất trong đời hắn, cho nên…..

Chỉ có thể thắng, không thể thua!

Tháng sáu, xuân đi hạ đến, gió mát đầu hạ vẫn như của mùa xuân, khiến người cảm thấy mát mẻ khoan khoái, làm tăng thêm màu sắc của Lạnh Thành.

Hôm nay, thời tiết tốt, sau giờ ngọ, Lục Phù ngồi trên ghế trong hậu viện của Lưu Vân sơn trang nhàn nhã đọc sách, lá cây xanh um cản lại những tia sáng mặt trời chói mắt, vạn vật đều giữ một vẻ trong trẻo, những tia sáng lẻ loi nhưng rất ấm áp. Nơi này đúng thật là một địa phương tốt để nghỉ ngơi vào buổi trưa. Thật khó khăn hai đứa nhỏ không đến làm phiền nàng, trên bàn tròn đá cầm thạch bên cạnh có những món điểm tâm và hoa quả nàng thích ăn nhất còn có một ly trà Long Tĩnh được pha bằng nước mưa đầu mùa. Ngón tay dài nhỏ, trắng nõn của nàng lật từng trang, từng trang sách, như làm không khí vốn thanh tịnh ở Gianh Nam bừng tỉnh, trên tóc cài một cây vân trâm, vài sợi tóc như tơ bay bay hai bên má, đen cùng trắng lần lượt thay đổi một cách tuyệt mĩ, xa xa nhìn lại như vậy thật tao nhã đẹp mắt.

Đã hơn một tháng qua, việc nàng làm nhiều nhất chính là đọc sách, bởi vì đáp ứng với Sở Cảnh Mộc tạm thời không trở về U Thành, vì vậy nàng ở lại Lạnh Thành. Dù sao nơi này cũng là địa bàn kinh doanh lâu năm của Di Nguyệt, thế lực mạnh mẽ như rồng cũng có thể áp đảo bọn rắn độc.Trong mơ hồ, nàng biết Sở Cảnh Mộc đang lo lắng điều gì? Không có việc gì làm, chơi cờ cũng không mang lại sự vui vẻ hứng thú, nhưng thật ra đọc sách có phần nhàn hạ, thoải mái hơn, hiếm khi hai tiểu từ kia không đến làm phiền nàng, gần đây nhất dân chạy nạn ở Lạnh Thành lục tục kéo đến đã được an bài thỏa đấng. Trên đường sắp khôi phục lại sự phồn hoa vốn có, Khuynh Thành chịu không nổi vắng vẻ, mỗi ngày đều muốn chạy ra ngoài, còn Duệ Duệ cả ngày bị tiểu thê tử tương lai bám theo. Chuyện làm ăn đã có Di Nguyệt đảm trách, chuyện tinh báo có Hải Nguyệt lo liệu, liên lạc có Trừng Nguyệt, chỉ có nàng nhàn nhã khiến người ghen tị.

Hơn một tháng qua, loạn quân cùng quân đội của triều đình ở Đồng Quan cũng đã giao đấu hơn một tháng, người ngựa của hai bên đều bị tổn thương, Phượng Quân Chính thủy chung không tấn công vào Đồng Quan, dù sao đó cũng là cửa khẩu của Phượng Thiên, có toà thành được phòng thủ chắc chắn nhất, chiếm hết những ưu thế về địa hình, dễ phòng thủ mà khó tấn công. Còn có hai tướng quân trăm trận trăm thắng của Phượng Thiên phù trợ vì vậy Đồng Quan được bảo vệ một cách vững vàng.

Đồng Quan nếu so ra cách Lạnh Thành rắt gần, hai quân đội trụ cột của Phượng Thiên đang ở thế lực tương đồng trên chiến trường chém giết lẫn nhau, một đao, một kiếm đều hướng về phía đồng bào của mình.

Sở Cảnh Mộc……

Phượng Quân Chính…….

Nếu chỉ trong tình huống như vậy nàng khẳng định Sở Cảnh Mộc nhất định sẽ thắng. Tuy nhiên lại có binh lực bên ngoài tham gia nên Sở Cảnh Mộc không chắc chắn sẽ toàn thắng, trai cò tranh chấp, đắc lợi thủy chung vẫn là ngư ông.

Nhàn nhã đặt sách xuống, quần lụa mỏng màu xanh thủy lam rộng rãi, cổ tay áo đặt trên chiếc ghế màu ngọc bích, hợp lại với nhau như mây lượn lờ bay và gió nhẹ khẽ lay động, cổ tay mảnh khảnh hơi vươn ra, để lộ một mảnh da thịt đẹp đẽ, trắng muốt, cầm chén bạch ngọc trên bàn lên, đó là trà Lòng Tỉnh được pha chế bằng nước mưa, là loại cực phẩm trong các loại trà. Mùi thơm hoa mai phả vào chóp mũi, sau giờ ngọ ở đây nhàn nhã uống một ly trà, khiến tâm tình thư giãn, thật đúng là loại hưởng thụ không gì sánh bằng.

Mi mắt vừa nhìn thấy bóng người, Lục Phù hơi ngước mắt lên, thấy cách đó không xa Vô Danh đang canh giữ, nàng biết Sở Cảnh Mộc sai hắn bảo hộ sự an toàn của nàng. Khóe môi hơi cong lên, đến tột cùng Sở Cảnh Mộc có tín nhiệm tin tưởng Vô Danh không? Nàng hoài nghi một lần nữa.

Tay áo màu xanh lam xinh đẹp vung lên như vẽ một đường trong không trung (ý là ra dấu đó), dáng người kiên nghị của Vô Danh liền thong dong đi tới, hơi hơi vuốt cằm, “Phu nhân, có chuyện gì sao?”

Cười dịu dàng, ý bảo hắn ngồi vào ghế đá đối diện, Lục Phù buông chén ngọc, hơi nằm xuống, khép mắt lại, cười hỏi: “Vô Danh, chúng ta ở Lạnh Thành đã cùng Nam Cung gia cạnh tranh nhiều năm, ba năm trước đây bán trà thịnh hành một thời, Dao Quang rõ ràng thiếu chút nữa đã đánh bại Nam Cung gia, sau lại bị trì hoãn cho tới nay. Vì lý do gì vậy?”

Vô Danh quét mắt liếc nàng một cái, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, lông mi thật dài trên mí mắt trắng nõn như có một tầng mờ mờ ảo ảo, yên tĩnh để chờ đáp án của hắn, đáy lòng hắn xẹt qua một sự kinh ngạc, có điểm khó hiểu, bất quá vẫn thành thật trả lời “Chuyện làm ăn về mua bán trà ở Giang Nam của Nam Cung gia vẫn kinh doanh độc quyền, năm đó Di Nguyệt ra quyết định kiên quyết, tập trung tài chính vào chuyện bán trà chủ yếu là bởi vì trà vẫn được nhân sĩ Giang Nam yêu thích. Đặc biệt là các loại trà như Tước Tiêm, Bích Loa Xuân, trà Long Tỉnh pha bằng nước mưa. Nhưng năm ấy bị hạn hán, phần lớn lá trà ở Giang Nam đều chết khô. Nguồn cung cấp lá trà của Nam Cung gia chủ yếu dựa vào rừng trà phụ cận, còn chúng ta bởi vì có thêm phương tiện vận chuyển, vận tải bằng đường thuỷ nên nguồn cung cấp lá trà ngoại trừ rừng trà phụ cận, còn có rừng trà trên bình nguyên của Vân Lĩnh, ở đấy đất rừng chỗ thấp tạo thành kênh đào bên dưới rừng trà nên ngày đó cũng không bị chết khô hết. Sau đó vì cạnh tranh ở bên trong, Nam Cung gia bởi vì lá trà cung cấp không đủ, cơ hồ thị trường Giang Nam bị chúng ta chiếm trước, sau đó Nam Cung trang chủ xin sự giúp đỡ từ Bạch Linh Phi, muốn hắn dùng giá cả thương lượng bán hết chỗ trà đang có, mới có thể cạnh tranh một cách chúng ta. Nhưng cho dù khách hàng của họ được giữ lại, tuy nhiên năm kia vẫn bị lỗ lãi. "

“Ngươi có biết, Di Nguyệt ra giá cao hơn gấp hai Nam Cung gia mua lá trà của hắn, ngươi có biết vì sao hắn bán cho Nam Cung gia?”

Lục Phù vẫn như trước từ từ nhắm hai mắt lại, hỏi lãnh đạm như mây, nhẹ như gió....

“Bạch Linh Phi ngưỡng mộ Nam Cung tam tiểu thư đã lâu, nhưng vì ác danh của hắn bên ngoài, Nam Cung trang chủ không đồng ý gà nữ nhi duy nhất của mình cho Bạch Linh Phi, nhưng sau khi không thể chống cự được, vì đề bảo vệ sự nghiệp của gia đình mới lấy hôn nhân của tam tiểu thư ra trao đổi vì nghiệp lớn, đem lá trà bán cho Nam Cung gia...”. Mặt Vô Danh không đổi sắc nói, chuyện này đã ồn ào huyên náo ở vùng Giang Nam một thời gian thật dài.

Dưới ánh chiều tà, sự ấm áp thật tự nhiên mơn man trên làn da trắng nõn của Lục Phù toát ra vẻ nghịch ngợm, giống một đứa bé bướng bỉnh, giống như sau cơn mưa, mặt trời mùa hạ mang đến nhiều điểm ấm áp. Khóe môi hơi gợi lên một độ cong xinh đẹp, buồn cười hỏi, "Ngươi biết ta muốn hỏi điều gì không?"

Khóe môi Vô Danh phá lệ cong lên, mấy ngày nay, sự ăn ý của họ đã được bồi dưỡng đến không chê vào đâu được "Nhiều năm qua ở biên cảnh, trước hết không nói đến chuyện Phượng Quân Chính mệt mỏi cô đơn vất vả bôn ba liên lạc với các tướng quân vừa phải nóng lòng muốn nắm trong tay quân đội của hoàng thành bằng tốc độ nhanh nhất. Chỉ cần nói về chuyện lương thảo, hắn vốn không có biện pháp có thề cung ứng toàn bộ, nói về quân đội của Hàn gia ở biên cảnh nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, lương thảo sung túc, nhưng quân hoàng thành căn bản chỉ dựa vào quân đội triều đình nuôi dưỡng, vài năm nay kinh tế mới vừa gượng dậy. Cho nên Phượng Quân Chính có thể dễ dàng chiêu hàng quân đội hoàng thành theo mình. Nếu hắn tiếp nhận những người này nhất định phải cố lương thảo và tài chính lớn vô cùng để cung ứng. Tại biên cảnh với lượng lương thảo vào lúc này chỉ có thể đáp ứng một thời gian ngắn, về lâu dài sẽ không đủ, cho nên chỉ có thể dựa vào.. Vô Danh tạm dừng một chút, sắc mặt hơi có điểm u ám, âm thanh rõ ràng phun ra hai chữ, “Hung nô!”

Lục Phù cười nhẹ, cố tình hơi xoay người, quần lụa mỏng màu xanh thủy lam trên ghế nhìn rất mềm mại,vẻ dịu dàng "Không gian trá thì đâu phải là thương nhân, ta chưa bao giờ buôn bán thua lỗ, huống chi vào thời điểm ta cao hơn người khác một bậc, ta sẽ tận hết khả năng đề áp đảo đối phương, ngươi nói Phượng Quân Chính có gì có thể trao đổi với người Hung nô?”

Sau khi im lặng thật lâu, không khí chung quanh như ngưng kết thành hai không gian, một người không chút để ý, một người trong lòng hóa lạnh. Một người nằm, thờ ơ yên tĩnh, một người dường như có thể nhìn thấy cảnh rối loạn, máu chảy thành sông. Ai cũng không nói gì, sâu trong tiềm thức hắn đã không muốn nghĩ đến vấn đề này, hôm nay lại bị Lục Phù nói ra rõ ràng, thế nhưng trong ngực chỉ cảm thấy phiền muộn và bất an. Dòng máu trong người hắn, một nửa là Phượng Thiên, một nửa là dân tộc Hung nô. Hắn là vương từ của Hung nô, lại bị người Hung nô vứt bỏ, là thần dân của Phượng Thiên, lại chỉ có thể ở bên người nàng, hắn có nỗi khó xử, sâu tận trong lòng, đột nhiên cảm giác trái tim trở nên băng giá. “Điều kiện của người Hung nô nhất định là ranh giới của Phượng Thiên đúng không? Đôi mắt đen láy của Lục Phù mở ra, chậm rãi đứng dậy cẩn thận tiến đến, mái tóc đen như mực không bay phất phơ trên vai, tuy lặng yên nhưng lại tạo ra một vầng sáng chói lọi, mắt của nàng giống như nhẹ nhàng tỏa ra như một dòng suối mát trong thâm sơn cùng cốc, dường như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua trong lòng hắn.

Nét mặt như đao khắc chợt động, nhẹ nhàng gật đầu.

“Điều ngươi không rõ là Phượng Quân Chính trăm phương nghìn kế để trở về chính là muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế vì trước kia hắn là Vương gia của Phượng Thiên, nếu hắn thành công khi trở thành một quân vương chắc chắn sẽ không cho phép lãnh thổ quốc gia của mình lọt vào tay kẻ khác, không phải sao?"

Đôi mắt màu đồng pha lẫn đen của Vô Danh chợt hơi tối sầm lại, trong không khí của ngày hè tản ra màu đen tối như mực, bên trong hiện lên vẻ bất an, "Nếu đó không phải là quốc gia hắn?"

Đây cũng là điều Sở Cảnh Mộc phân phó hắn, nhất định phải bảo vệ Lục Phù một tấc không rời”

Họ đều không nghĩ lý do, chỉ cần liên quan đến Lục Phù hẳn luôn phải nghĩ tới trước một

Nam nhân kia (chỉ Sở Cảnh Mộc) trước khi ra chiến trường, đã phó thác cho hắn, hắn thấy được một vẻ mông lung, bất an và giãy dụa trên mặt của Sở Cảnh Mộc.

Nếu Phượng Quân Chính theo đuổi không phải là quốc gia mà là người thì sao?

Lục Phù chợt ngẩn ra, khóe môi tươi cười trở nên cứng ngắc, rất nhanh đã bị nàng thu hồi, nàng hơi mỉm cười cởi mở, "Lí tưởng cao cả nhất của đời nam nhân chính là thống trị thiên hạ, là người thì giang sơn và mỹ nhân tử trước đến nay chỉ có thể chọn một. Cái gì gọi là hữu tình? Cáỉ gì gọi là vô tình? Cái gì là điều chúng ta theo đuổi? Thật ra thường thường không phải quanh năm suốt tháng đều tích lũy khát vọng sao, có đôi khi đó chỉ là một ý niệm của chúng ta. Cho nên chúng ta mới có thể kiên trì, mới có từng bước sai, dẫn đến từng bước sai của một kết cục!”

"Phu nhân cho rằng thứ Phượng Quân Chính muốn chính là giang sơn?" Vô Danh nheo mắt, Sở Cảnh Mộc lại cho rằng thứ hắn muốn chính là mỹ nhân, hắn là nam nhân càng hiểu suy nghĩ của nam nhân hơn.

Hơi thở dài một tiếng, như ai oán, thản nhiên hòa tan trong không khí sực nức hương thơm, Lục Phù nhìn thẳng vào ánh mắt đen như mực, kiên nghị của hắn, nói từng chữ một "Đó là khát vọng của người khác, mục đích của người khác, không phải của ta. Chỉ sợ người Hung nô lập tức sẽ tiến quân, theo tình hình cục diện hiện tại của Đồng Quan, nếu thật sự là người Hung nô xua binh tiến vào biên ải, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cho dù vương gia và ca ca được coi là chiến thần, cũng không thể ngăn chặn khi bị hai bên tấn công. Đồng Quan nhất định sẽ không thể giữ được!"

Vô Danh không nói lời nào, bởi vì những lời nàng nói chính là sự thật, Lục Phù tao nhã cầm lấy chén ngọc, lắc lắc khiến lá trà ở trong nước dập dềnh, khiến nàng nghĩ tới những khóm lục bình, cười dài hỏi "Vô Danh, thành thật nói cho ta biết, thân phận thật sự của ngươi là gì?" Cả người Vô Danh chấn động, nhìn khuôn mặt tươi cười trong trẻo của nàng, trong mắt có một loại ảo giác, nàng đã biết mọi chuyện, tất cả đều do nàng bày mưu nghĩ kế bên trong, đã nằm trong dự kiến, nàng lựa chọn trong tình thế này để hỏi thân phận của hắn, đơn giản chính là muốn xác định bản thân hắn đối với là lợi hay hại, không muốn để mâu thuẫn nội bộ xảy ra, khóe môi hắn nhếch lên cười khổ.

Lục Phù nhìn rất chướng mắt, cười ấm áp nói: "Ngươi không cần hiểu lầm, ta cũng không phái người đi thăm dò thân phận thật của ngươi, cho dù ta đã sớm hoài nghi, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ không làm ra điều bất lợi với ta!"

Vô Danh sửng sốt sắc mặt cương nghị xẹt qua một vẻ vui mừng, rất nhanh đã bị hắn giấu ở đáy lòng, giống như nét mặt trong nháy mắt đó chính là sự tưởng tượng của Lục Phù.

Nàng tin tưởng hắn!

Tuy rằng biết nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra, trong lòng vẫn không nhịn được run lên. Có một người khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự như đóa phù dung giống Lục Phù, dịu dàng hiền hòa, hai má ánh lên sự thẹn thùng, cũng nhẹ giọng nói nàng tin tưởng hắn, tin tưởng vào tương lai của hai người!

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ trong đêm tuyết kia, tuyết bay nhè nhẹ trong không trung, có một dáng người thanh lệ dịu dàng, cho nên lúc đầu hắn vì tưởng niệm giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng (ý nói Nguyệt Lam), cam nguyện đứng ở bên người Lục Phù, làm một người hộ vệ, hiện giờ tầm mắt hắn đã rõ ràng, biết mình nhìn thấy người này thật sự là ai, dáng người thanh lệ này đã nói, nàng tin tưởng hắn!

"Cám ơn ngươi!"

Hắn vẫn còn trong giấc mộng, cho dù là mộng, cũng là một giác mộng đẹp! Vậy là đủ rồi, thật lâu trước kia, hắn chỉ biết nàng không phải Nguyệt Lam, sẽ không thuộc về hắn. Nhưng hắn thề sẽ bảo vệ tốt cho nàng, sẽ không để nàng giống Nguyệt Lam, có một kết cục thê lương. Cho nên, từ rất lâu trước kia hắn đã quyết định phải bảo vệ nàng!

Lục Phù hơi cảm động, nàng nghe cách gọi này, nàng đã nghe qua ba cách xưng hô, tiểu thư, phu nhân, Vương phi, chưa từng có cái thứ tư, đây là lần đầu tiên, nghe được một cái “ngươi", ngươi ta, hắn ngươi!

� có thể xác định ngươi sẽ không làm tổn thương ta, nhưng Vô Danh, Tác Lan Châu có thân phận cao quý như thế, nàng còn không ngại ngàn dặm xa xôi từ Hung nô đến Phượng Thiên tìm ngươi, ta không hiểu ngươi với Vương Đình của Hung nô có quan hệ gì! Mà ngươi và chuyện của ta, mỗi thứ đều không qua nổi mắt ngươi, còn có sự tín nhiệm của Vương gia. Nếu người Hung nô cùng Phượng Thiên giao chiến, ngươi sẽ đứng về bên kia?" Đây mới là chuyện nàng muốn hỏi, nàng không muốn mắt đi một trợ thủ đắc lực.

"Dòng máu của ta có một nửa là Hung nô, một nửa là Phượng Thiên, vì sao nhất định phải bắt ta lựa chọn theo về bên kia?" Hắn nhàn nhạt hỏi, Lục Phù ngưng một chút, buông chén, chén ngọc ở trên bàn đá tạo ra một tiếng vang loảng xoảng trong trẻo, quanh quẩn giữa hai người họ, Lục Phù cười nói: "Một nửa ư? Vô Danh, ta biết quan hệ của ngươi cùng Vương Đình nhất định không phải nhỏ, có lẽ đó là quốc gia của ngươi, có thân phận thuộc dòng họ đứng đầu của một quốc gia!”

Nói như vậy là đủ hiểu!

Trên người hắn toát ra khí thế vương giả một cách tự nhiên, làm thế nào cũng giấu không được, trước kia nàng không hỏi là bởi vì hắn không có tính uy hiếp, hiện tại không thể không hỏi. Trong thời điểm Sở Cảnh Mộc và Lưu Phong ở chiến trường chém giết, người Hung nô tiến quân vào, ít nhất nàng phải đề phòng, sẽ không để gian tế xuất hiện trong loại tinh huống này.

Vô Danh trầm mặc, chuyện này tù trước tới nay vẫn là đáp án gian nan của người đời!

Lục Phù nhìn thật sâu vào mắt hắn, hơi nheo mắt lại, một tia hàn khí xẹt qua, chợt cười lạnh, "Vô Danh, rất khó trả lời sao?"

“Hai bên ta đều không theo bên nào!" Mặc kệ là Phượng Thiên hay là người Hung nô, hắn cũng không theo ai!

Lục Phù dừng ở ánh mắt hắn hồi lâu, chuyển hướng, cười nói: "Lá cây bay về nơi nào, thường thường đều phải dựa vào gió Đông!”

Quả thực không ra ngoài dự đoán của Lục Phù, tháng sáu ngày hai mươi, người Hung nô chính thức xua binh tiến vào quan ải, cùng loạn quân, một trái một phải, hai mặt tấn công Đồng Quan.

Sở Cảnh Mộc và Lưu Phong liều chết trấn thủ Đồng Quan, chiến sự bất đầu kéo dài, sẽ không thua, nhưng cũng rất khó thắng!

Trên khoảng không của Lạnh Thành, bắt đầu ngưng tụ một bầu không khí sợ hãi, ngã tư đường phồn hoa ngày xưa từng ngày, từng ngày một trở nên tiêu điều, trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Tất cả kiến trúc cùng cây cối, tựa hồ bị bao phủ bởi một vẻ bất an và lo âu.

Đi ở trên đường, đập vào mắt chính là những người dân chạy nạn từ Đồng Quan, trên mặt mỗi người đều tiều tụy, ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra một vẻ chờ đợi ngưng tụ, xuyên qua tầng tầng không khi, nhìn về hướng của Đồng Quan.

Trên vai, trên lưng Sở Cảnh Mộc và Lưu Phong chính là niềm hy vọng của vạn dân Phượng Thiên.

Phía sau họ, là vô số nữ nhân, người nhà.

Khi chiến tranh bước vào thời điểm gay cấn, các nơi của Phượng Thiên cũng tiến vào trạng thái phòng bị.

Tại kinh thành, trong hoàng cung, trên mặt Phượng Quân Úy che kín vẻ ưu sầu, trong tay nắm chặt lộ ra tờ giấy, gân xanh trên tay nổi lên, tóat ra một vẻ tức giận và……Phức tạp.

“Nhị ca…..” giọng hắn bởi vì nhớ lại mà trở nên phiền muộn cùng mông lung.

Ngày một tháng bảy, một tin tức được truyền khắp các ngõ nghách của Phượng Thiên.

Hoàng hậu đi về cõi tiên! (về cõi tiên: nói giảm nói tránh, cái này ai cũng hiểu a)

Trong hậu cung tất cả phi tần đến chùa Vân Long tự cầu phúc cho thái tử cả nước đề tang bảy

Lục Phù vừa nghe qua, nét mặt trở nên thất sắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui