Phù Dung Vương Phi

Hái hoa phù dung, trích lá phù dung

Đem về hỏi vị hôn phu, nhan sắc so với thiếp như thế nào.

16 tháng tư, rầm rộ chưa từng có, hai đóa phù dung của kinh thành đồng
thời xuất giá, sáng sớm trên đường lớn kinh thành dòng người xuôi ngược
như nước, mọi người lớn nhỏ đều đứng ở đầu đường, bàn bạc huyên náo như
hoa nở, cùng nhau đợi chờ kiệu hoa đi ngang qua, một sự náo nhiệt chưa
từng có, tiếng người nói ồn ào. Từ trẻ tới già, nhất nhất mọi người đều
muốn nhìn phong thái của tân nương.

Thậm chí là ở phủ đệ của tân nương cũng chật ních người xem, Tô phủ cùng Vân phủ cách nhau không xa, chỉ cách mấy con đường, mà Sở vương phủ
cùng Quang Vinh vương phủ cũng là cách một khoảng khá xa.

Trong kiệu hoa Lục Phù ảm đạm cười, giá y đỏ chói diễm lệ, vẻ tươi cười
của nàng mờ ảo trống rỗng, tiếng người bên ngòai kiệu hoa dường như
không hề lọt vào tai nàng, nàng hôm nay là tân nương.

Phụ thân, mẫu thân, ….Phù nhi hôm nay xuất giá, hai người có biết không?

Trong kiệu hoa nhỏ hẹp, hoa lệ, có điểm hít thở không thông, đập vào mắt là một màu đỏ, sắc đỏ làm cho nàng liên tưởng tới máu tươi, cũng là một màu đỏ như thế! Khăn voan được đặt ở bên cạnh, mặt trên có hình uyên
ương hí nước, là nàng tự tay thêu, đưa cho người nào đó làm quà
cưới…..Trên đường đón dâu mà xốc lên khăn voan là chuyên không lành.

Bất lợi? Lục Phù nở nụ cười châm chọc, khi nào nàng nghĩ tới có lợi đâu?

Kiệu của nàng theo sát đội kiệu của Vân vương phủ, nàng cười khẽ, Băng

Nguyệt cùng Bổn Nguyệt làm việc nàng mười phần yên tâm, cho dù nhìn
không thấy tình huống bên ngoài, nàng vẫn như cũ trong lòng hiểu rõ,
cười khẽ…

Chiêng trống vang tận trời xanh, bốn phía ủng hộ chúc phúc không ngừng,
kéo dài mà đến, Quang Vinh vương cùng Sở vương, đều là người có quyền
thế trong thành, cuộc hôn nhân này, tất nhiên là dân chúng tầm thường
không thể sánh bằng, chỉ riêng thị vệ khuân vác đồ cưới cũng xếp thành
thật dài cả một đoạn đường, phong cảnh này cũng đủ để kinh thành đàm
luận trong một năm.

Cỗ kiệu dừng lại, chiêng trống vang lên hai bên tai, Lục Phù mím môi kín đáo cười, tiện tay cầm lấy khăn voan, che khuất dung mạo như thiên nhân khuynh thành.

Mà hai đội ngũ gắn bó một đôi, Sở vương đằng trước dừng lại, Quang Vinh
vương bên này cũng dừng lại, trên lưng ngựa trắng, Sở Cảnh Mộc một thân
hỉ phục, ngọc thụ lâm phong, này là ngày vui, tất nhiên là càng phát ra
khí vũ hiên ngang. Lúc này nheo hai mắt lại, bình tĩnh nhìn về phía
trước có mấy chục người bịt mặt áo đen.

Đường đường là kiệu hoa của Sở vương cũng có người dám cướp? Đôi mi anh
tuấn nhíu lại, mà đội ngũ đón dâu bởi vậy mà ngừng lại, chỗ này cách khá xa Phương Hoàng đường lớn, mà một số ít người xem thấy cướp kiệu hoa đã quay đầu bỏ chạy.

Kiệu hoa không thể để xuống, nhóm kiệu phu nhìn nhau tự hỏi, ai có can đảm như vậy, dám cướp kiệu hoa của Sở vương?

“Các hạ là người nào?” Thật to gan, ngay cả kiệu hoa của Sở Cảnh Mộc
cũng dám ngăn đón? Khí thế lãnh liệt, gió xuân hóa thành lưỡi dao sắc
bén, kinh người.


“Ha ha, lão tử không chỉ dám ngăn đón mà còn dám cướp, các huynh đệ,
kinh thành hai đóa phù dung, đọat về làm áp trại phu nhân, lên!” Một
trận hét lớn, mặt sau một gã mặc áo đen múa kiếm, lao về phía Sở Cảnh
Môc. Mười mấy người, bổ nhào về phía kiệu hoa, mà mười mấy người khác
đánh về phía sau chỗ kiệu hoa của Lục Phù….

Sở Cảnh Mộc nghiêng đầu tránh thoát ngọn đao, thầm nghĩ thôi nguy rồi!
Hôm nay là ngày đón dâu, hắn tay không tấc sắt, tệ hơn chính là đi theo
toàn là vương phủ hộ vệ bình thường, nhìn đao sắc bén, còn có người mặc
áo đen đôi mắt lạnh lùng như băng. Sở vương theo hướng kiệu hoa mà đi,
tuỳ tay cầm lấy một thanh gỗ. Người mặc áo đen không buông tha đuổi theo Sở Cảnh Mộc, mà kiệu hoa bởi vì người áo đen thế tới ào ạt, kiệu phu
tay không tấc sắt, luống cuống tâm thần, bận rôn lo lắng để kiệu hoa
xuống.

Sở Cảnh Mộc trong lòng thất kinh, chiêu thức của người măc áo đen sắc
bén vạn phần, cuốn lấy hắn không thể phân tâm, khóe mắt thoáng thấy kiệu hoa của Vân Uyển Phù bị liên lụy, luống cuống tâm thần, tỳ nử của Vân
Uyển Phù sớm đã run run tránh ở một bên, hai đội nhân mã loạn thành một
đòan, mà người mặc áo đen lại có dấu hiệu tăng nhanh chiêu thức.

Mục đích của bọn họ là cướp người, không đả thương ngừơi, vì muốn bảo vệ mạng sống, mọi người đều trốn sang một bên không dám chống chọi với
người mặc áo đen. Một tiếng kinh hãi, Vân Uyển Phù bị cướp đi về phía
sau, mà Sở Cảnh Mộc ngăn không kịp, trong mắt tia lạnh lùng hiện lên,
xẹt qua khuôn mặt tuấn tú, xuống tay càng thêm lãnh khốc, chiêu thức
muốn giết người.


Lục Phù cũng bị bức ra khỏi kiệu hoa, Bổn nguyệt cùng Băng Nguyệt theo
sát, mà Quang Vinh vương nhìn một mảnh hỗn loạn, có chút đăm chiêu. Bên
tai vang lên lời nói của Lục Phù ở phong ba đình, cần làm gì nên làm gì
liền làm đó…..

Hắn rút ra bảo kiếm trên yên ngựa, đón nhận kiếm của người áo đen, cực lực xoay qua nghênh địch.

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu vang lên, trong hỗn loại Bổn nguyệt
thấy một người áo đen ôm Vân Uyển Phù mà đến, ý bảo hắn buông, mà Tô phủ hộ viện lãnh ý của Băng Nguyệt vọt lên, Uyển Phù lập tức bị tách ra,
khoảng cách giữa hai đoá phù dung không tới hai thước, khăn voan không
thể kéo lên, Vân Uyển Phù chỉ biết xoay quanh, nghe bên tai tiếng thét
chói tai tiếng ốn ào chỉ biết kêu tên của Sở vương.

Bỗng nhiên một trận va chạm mà đến, lưng chấm đất, hô lên một trân đau,
hình như có người đụng vào trên người mình, giữa bụng có một trận ấm áp, khăn voan mở ra, Uyển Phù kinh hãi, đứng dây, ghé vào trên người nàng
Lục Phù cũng ngẩng lên, khăn voan cũng rớt.

Hai đóa phù dung tuyệt lệ dung nhan vào mắt, Lục Phù ở trong mắt Uyển
Phù hiện lên vẻ kinh diễm, phù dung nước biếc như nhau, thanh tươi xinh
đẹp, khuynh quốc khuynh thành, mặc dù trong lúc hỗn loạn vẫn như cũ ý
cười trong suốt, như xuân hoa sáng lạn, như mẫu đơn ngưng tụ, quý khí
diễm lệ, quốc sắc thiên hương, mặt mang u sầu, phong tư như hoa đáng
thương.

“Quận chúa vạn an!” Lục Phù cười. So sánh với nhau gần 5 năm, rốt cuộc thấy được diện mạo thật đúng là tuyệt sắc.

“Tô tiểu thư” Vân Uyển Phù thầm khen, thật sự là làm cho bách hoa thất sắc.

Tất cả những người chung quanh hai nàng nhìn không chớp mắt, tựa hồ
ngừng thở chính là Quang Vinh vương, đáng tiếc là hắn chỉ nhìn bóng dáng của Lục Phù.


Bổn Nguyệt Băng Nguyệt chạy nhanh lại cầm lấy khăn voan, đội lên, thấp giọng nói “Tiểu thư, đây chính là điềm xấu”

Đang kinh ngạc, Uyển Phù cảm thấy màu đỏ hiện lên trước mặt, bên tai
chính là thanh âm của Băng Nguyệt xướng lên “Quận chúa đừng sợ, tình
huống đã tạm ổn, người lúc này chỉ cần chờ Sở vương tới đón ”

Uyển Phù gật gật đầu…

Thanh âm bên tai truyền đến đã nhỏ đi rất nhiều, đột nhiên nàng bị một
đôi tay ấm áp kéo dậy, ôm ấp, mà bên tai là thanh âm quen thuộc của
người thị nữ trấn an, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng ôm lấy người
bên cạnh….

“Mau mau.. Ở trong này” Lục Phù nghe được âm thanh xa lạ, âm thầm xiết chặt tay…

Nàng cũng rơi vào một cái ôm ấm áp, nhẹ nhàng khoan khoái ôm ấp, theo
tới chính là thanh âm ôn nhuận của nam tử “Phù nhi, không có việc gì, có hay không bị sợ?”

Lục Phù lắc đầu, chân mềm nhũn, tùy tiện đã bị ôm lấy, nữ nhân có đôi khi tỏ ra mềm yếu vẫn là biện pháp tốt.

Chỉ có mấy người bị thương nhẹ, mục đích của đám người áo đen chỉ là
cướp tân nương, cũng không đả thương người vô tội, mà quan binh đã đến,
bọn họ bỏ trốn mất dạng

Chuyện này Sở vương giao cho tuần phủ nhưng lại không có chứng cớ bắt người, cũng không thể làm gì được.

Sau một trận hỗn loạn, kiệu hoa còn đang tiếp tục…mà tân nương…đã thay đổi.

Giá y giống nhau, nhưng khăn voan không giống nhau, chính là khác nhau một chút, Sở vương dường như không phát hiện ra điểm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận