Phù Dung Vương Phi

Vào trung tuần tháng sáu, không khí nóng bức đã tràn khắp kinh thành, nhưng bên trong vương phủ gió nhè nhẹ dịu êm vẫn thổi làm giảm đi một
chút oi bức. Từ trước đến nay Sở vương phủ thường mang theo dáng vẻ yên tĩnh hơn là náo nhiệt. Lục phù giờ đang ngồi yên tĩnh trong chòi nghỉ
mát, trên bàn là ván cờ, Băng nguyệt đứng yên một bên cũng không quấy
rầy nàng, đây là thói quen nhiều năm của Lục phù.

Lục phù mỗi khi gặp vấn đề gì, sẽ mang hết những ưu tư đặt lên ván
cờ, để cho chính mình được thả lỏng, nàng dường như đang suy nghĩ,
nhưng nhiều khi giống như chơi cờ để cho qua đi thời gian nhàm chán, tâm tình của nàng sau đó sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.

Sở cảnh mộc rời kinh thành đã hai tháng, cũng không có một chút tin
tức nào truyền về vương phủ. Trong kinh thành, lời đồn đãi nổi lên từ
bốn phía, mọi người đều nói với nhau rằng tân phi bị thất sủng, Sở vương không yêu thương nàng, Lục phù sau khi nghe xong những lời đó chỉ cười
không nói gì.

Bên trong vương phủ mọi người đối với chuyện nầy ngậm miệng không
nói, giống như sợ sẽ làm đau lòng vị vương phi hiền lành và xinh đẹp như tiên nầy. Trong dao trì nước trong vắt, phản chiếu một cây hoa hoè
xanh um cách đó không xa, càng làm cho nó có vẻ cao lớn mạnh mẽ, người
nữ tử mang theo ý cười nhu hoà vui vẻ.

Lục phù trong tay cầm con cờ màu trắng, đang rơi vào mê trận bên
trong, nhớ lại ngày Sở cảnh mộc rời kinh, Tiếu nhạc tiến vào bẩm báo,
nói Vương gia có hoàng mệnh trong người, mấy ngày sau liền rời kinh, hy
vọng vương phi có thể thông cảm.

Nàng cười khẽ..thông cảm ư…Hắn cần sao?? Để cho Tiếu nhạc ở lại
vương phủ, tiếng tốt là giúp đỡ vương phi quản lý vương phủ, nhưng mờ ám ở bên trong, ai hiểu được hắn đang tính toán cái gì? Vì sao kinh thành gió nổi mây phun ( có sóng gió nổi lên, ý nói có tranh giành quyền lực
diễn ra), mà ở vương phủ bóng cây chỉ lay động, chỉ là một mảnh yên
lặng, sợ rằng nhờ vào việc hắn phụng mệnh ra đi đã cản không ít phiền
toái kéo đến.

Sở cảnh mộc thực sự thông minh đến cực điểm, mọi người đều nghĩ hắn

phụng mệnh rời kinh là để trốn tránh việc không như ý trong ngày hôn lễ, để bình phục tâm tình, nhưng họ chỉ biết điểm thứ nhất, không rõ điểm
thứ hai.

Từ lúc sau khi hôn lễ, thế lực của thái tử trở nên ngày càng suy yếu, nguyên bản chỉ còn có vài cựu thần cũ muốn bảo vệ hoàng vị của thái
tử. Mà sau khi hôn lễ, tình thế rõ ràng có lợi cho Quang vinh vương,
không ít đaị thần âm thầm phản chiến làm cho triều đình sóng gió lại nổi lên.

Đầu tiên là việc Hàn quốc trượng có người cháu ở kinh thành chọc ghẹo biểu muội của Quang vinh vương, bị gián quan ba cấp, binh bộ thượng
thư bị thay đổi ngừơi…Tiếp theo là việc của hộ bộ thị lang từ trước tới
nay cùng Vân vương chung đường, những năm qua hắn làm trái luật bị đều
tra ra rằng khi vận chuyển lương thực đi cứu trợ ở Hà nam, hắn ở giữa bỏ túi một món lãi lớn. Tiền dùng để cứu nạn mà cũng tham ô, làm cho dân
chúng óan than, hoàng đế tức giận, ra lệnh nêm phong Lâm phủ, bắt cả nhà giam lại, chờ sau sẽ giải quyết.

Trong triều ai ai cũng cảm thấy bất an, mọi người đều cố tự bảo vệ
mình, Quang vinh vương cùng Tấn vương giao tranh dần dần trở nên gay
cấn, tư thế ác liệt lan tràn, giống như tình hình của nạn ôn dịch ở Hà
nam, liên quan đến thật nhiều quan viên, muốn bắt giam thì bắt giam,
muốn cách chức thì cách chức, muốn chém thì chém …..

Từ sau khi chuyện của Lâm bộ thị lang, cả đế kinh hoảng sợ, lệnh
cưỡng chế Ngự sử đại nhân tòan bộ thanh tra hiện tượng tham ô làm rối kỉ cương trong triều,Tấn vương, Quang vinh vương lên tiếng rằng ai tố giác quan viên trong triều có thể thăng quan một bậc, ban thưởng vàng bạc
châu báo. Trong lúc nhất thời, trong triều hỗn loạn có thể ngửi được
mùi máu tanh.

Có những người vì tự bảo vệ mình, những người khác vì báo thù, đứng
ra chỉ chứng đồng liêu, mặc kệ là bằng hữu, giữa lúc ở trong giai đoạn
sóng gió, chỉ vì cầu cho bản thân được bình an, người ta có thể bán đứng tất cả, thậm chí cả lương tâm.

Trên quan trường, mọi người đều tìm cách để sinh tồn, mỗi người đều
trưng bày đủ loại bộ mặt dối trá, ở thời điểm nguy cấp, sinh ra trăm trò vui, quan viên trong triều bởi vì hai vị vương giao tranh, đã bị lưu
đày hay hạ ngục giam lại hơn phân nửa, huyết sắc đẹp đẽ tràn ngập cả

khoảng không ở kinh thành, một không khí hắc ám dày đặc lơ lửng không
tan.

Mặc kệ những tranh chấp đó, trong Sở vương phủ lại bình yên vô sự,
Phương thiên hoàng triều có xu hướng trọng văn khinh võ, quan văn được
thăng chức mau hơn quan võ, trong triều mười mấy năm qua, Hàn thị được
sủng ái cũng có tham gia vào chính trị. Trong triều quan văn hưởng thụ
sung sướn an nhàn, đã sớm trở thành có thói quen hửơng lạc, quan lại bao che cho nhau, người trung gian kiếm lời bỏ túi riêng, mặc kệ là quan
lớn hay quan ở địa phương, tất cả là như thế.

Chuyện phản quốc của Lưu đình 10 năm trước, truyền ra ồn ào huyên náo làm cho cả nước lúc ấy rất tức giận, hòang đế từ đó về sau càng không
coi trọng võ quan, sợ lại tạo phản. Trong triều hoàng tử ra sức tranh
thủ tình cảm, nhưng ở ngòai triều lại xung đột lẫn nhau, bọn họ cũng cực lực mượn sức của võ tướng bởi vì trừ bỏ hoàng đế trong tay có hổ phù,
chỉ có võ tướng có thể ra lệnh đều động quân đội. Do đó bần hàn chi sĩ
nhập ngũ, thông qua chọn lựa mới có thể được đề bạt, võ quan ở trong
quân dần dần bộc lộ tài năng, nắm giữ binh quyền, trừ bỏ Sở cảnh mộc
trong tay có Sở gia quân cùng với năm mươi vạn tinh binh đóng ở ngòai
quan ngọai.

Hàn thị ở biên quan có ba mươi vạn tinh binh, mà ở Nam quận trong mấy năm qua nổi lên một người tướng quân tay cầm hai mươi vạn binh mã. Trừ bỏ tất cả những người đó, hoàng thất trực tiếp nắm giữ bát kỳ đội ngũ
phân tán khắp nơi trong nước, do bốn vị trung thần trong hoàng thất nắm
giữ hổ phù, số lượng ước tính có thể lên tới bốn mươi vạn. Còn lại là
một số ít quân đội lẻ loi phân tán rãi rác ở bên ngoài không nghe theo
quân lệnh. Cho nên khi các hoàng tử giao tranh, dù cho đã tranh nhau
trên đàn chính trị nhưng cũng muốn có quân đội làm hậu thuẫn hổ trợ, võ
tướng là người bọn họ muốn cực lực mượn sức.

Mà tình hình đó, lấy vị thế của Sở vương, trong đấu trường phong ba,
nếu Sở cảnh mộc ở kinh thành, tuyệt đối không thể trốn tránh những phân

tranh đó, mà hắn sớm đã dự đóan được tình huống nầy, thuân tình thế lãnh lệnh rời kinh, đây là phương pháp giữ mình tốt nhất. Mà khi hắn rời
kinh, mọi người đều biết Lục phù không phải người hắn nguyện ý kết hôn,
tự nhiên sẽ không có người đến cửa quấy rầy, cho dù có những quan viên
tới xin giúp đỡ cũng bị Tiếu nhạc cản ở bên ngoài. Cho nên vương phủ
mới có được sư yên tĩnh trong lúc sóng gió như thế nầy.

Cờ đen đi sai nước, thế chết của cờ trắng đã bị phá, lại là bên tay trái thắng….,

Lục phù cười khẽ, Sở cảnh mộc xuất thân văn sĩ, không màng vinh hoa
phú quý, mặc dù lão vương gia hết sức cản trở mà đi vào quân doanh,
thiếu niên nhập ngũ, trở thành tướng quân một cõi oai phong, từng bước
một tới trước, trên người hắn không chỉ tích lũy được mưu lược và kỹ xảo trên sa trường, mà còn là một quyền thần ở kinh thành, thân tàng bất
lộ. Mọi người sợ hãi binh quyền trong tay hắn, ngay cả Tấn vương và
Quang vinh vương cũng kiêng kị hắn ba phần, ai có thể ngờ rằng hắn đã
sớm hiểu được việc tranh đoạt đế vị trong triều.

Rời đi thì quyền lực của hắn càng lớn…..

Chiêu nầy của hắn thiếu chút nữa cũng qua mặt được nàng, khi hắn rời
kinh thành, nàng cũng chỉ nghĩ là hắn muốn trốn tránh việc thành thân
một cách bình thường, đem nàng ném trong miệng hổ lang, nhưng sau đó
vương phủ vẫn như trước yên lặng, nàng mới hiều được huyền cơ trong đó….

Rất có cảm giác của một giấc mộng Nam kha, sau giấc mộng tỉnh giấc,
hiện lên trong óc nàng câu hỏi chính là nàng đã gả cho cái dạng trượng
phu gì?

Hai người chưa nói chuyện với nhau, duy nhất trong đêm động phòng hoa chúc chỉ thoáng nhìn qua, nhưng hiện giờ chỉ một chiêu như thật như
giả, tâm tư sâu như biển, cơ trí hơn người, cuộc tranh vị nầy có hắn
tham gia kích thích không ít, nếu hắn không phải Sở vương, phụ thân của
hắn không phải Sở vân, có lẽ nàng sẽ thưởng thức hắn.

Hai cọp giao tranh, chắc chắn sẽ có một con bị thương, ai sẽ là ngư ông đắc lợi?

Mà hắn cùng nàng, ai sẽ thắng..? Vốn tràn đấy tự tin, nàng chỉ nhìn

một cánh đơn giản Sở cảnh mộc vừa mới rời kinh lại sinh ra nghi vấn nầy
không biết có đúng không?

Sở cảnh mộc, triều đình không có ngươi, lạc thú cũng mất đi không ít….

Ngươi muốn đi, ta càng phải đem ngươi bức trở về…..

Bên trong Tây sương, nàng muốn trồng mấy gốc hoa mai, hắn nhổ hết phù dung, cũng không có quy định không phải không được trồng cầy đúng
không? Hoa mai phải đợi mùa đông mới ra hoa, Toàn bộ Tây sương trong
trẻo nhưng lạnh lùng, nhờ có mấy gốc mai làm khung cảnh cũng ấm áp lên
không ít..

Người cơ trí như vậy, nàng có chút nôn nóng muốn gặp lại…

“Băng nguyệt, nương nói hai tháng nữa chính là đại thọ của nãi nương (bà ngọai) phải không?” Lục phù cười khẽ hỏi.

Băng nguyệt không nghĩ tới nàng đột nhiên hỏi vây, sửng sốt mất hai
gây mới cười trà lời “ Vâng, nhưng giờ ở Hà nam ôn dịch lan tràn, đại
phu nhân nói năm nay sẽ không tham gia đại thọ, chờ ôn dịch qua sẽ bổ
khuyết lễ vật sau.”

“Ngày đại thọ là ngày tốt nhất để tặng lễ vật không phải sao?’

Băng nguyệt trong lòng chợt lạnh một chút, cuống quít đến gần, gấp
giọng nói “ Vương phi, người muốn đi Bình thành sao?” Bình thành là
trấn bên cạnh của Hà nam, nếu tới nơi đó, phải đi qua trung tâm Hà nam,
nơi đó hiện giờ như địa ngục, cực kỳ bi thảm.

“Trong danh sách không phải có người Hà nam sao?” Lục phù cười hỏi, ánh mắt lướt qua nàng có chút đăm chiêu, duy nhất một người không ở
kinh thành, sớm hay muộn cũng phải đi xem, không bằng thừa dịp này mà
đi.

“Vương phi, rất nguy hiểm….”

Mà trả lời nàng chỉ có tiếng cười ha hả của Lục phù, cũng không có lời gì khác….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận