Phù Dung Vương Phi

Bên trong hoàng cung, mưa phùn bay lất phất, khắp nơi xanh vàng rực
rỡ như được bao phủ bởi một vẻ mông lung, Minh châu che dù cho nàng,
còn Tấn vương lại được một người thái giám khác dùng ô che cho hắn, mặc dù mưa gió làm cho cảnh vật nơi đây có chút ướt át nhưng không lầy lội. Khi cơn gió nhẹ thổi qua, mưa phùn tạt vào mặt thật là một cảm giác
sảng khoái dễ chịu

“Vương phi tiến cung đã lâu, sợ rằng còn chưa có dịp tham quan hoàng cung nầy?”.

Dương liễu đã nhẹ đâm chồi như thẹn thùng hưởng thụ cơn mưa ngâu…Sức
sống bừng bừng cũng làm cho tâm hồn của mọi người trở nên nhẹ nhàng
khoan khoái rất nhiều, không có vẻ ủ dột của Di trữ cung.

“Cung điện to lớn bốn phiá đều là lầu cao gác tiá, nhìn có vẻ tương
tự lại có nhiều sương mù, ta sợ sẽ bị lạc đường” Lục phù cười nhìn
cung nữ đang đi từ xa xa, bước chân nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn,
tiếng bước chân gấp gáp giống như vì tánh mạng của các nàng mà phấn đấu.

“Hoàng cung nầy bất quá nhìn bề ngoài có vẻ giống nhau, phong cảnh
bên trong lại khác nhau rất nhiều” Hắn ý vị lẩm bẩm, ý cười trên khóe
môi không giảm, lại làm hắn nhìn có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều.

Lục phù nở nụ cười “ Nói cho ta nghe thử”

Tấn vương cười lạnh hai tiếng, có ý châm chọc, tay cũng giơ lên chỉ “ Ngươi nhìn hai toà cung điện bên kia, có phân biệt được không?”

Nhìn theo tay hắn, đó là hai tòa cung điện được ngăn cách bởi một nhà thủy tạ ở giữa, vẻ bên ngoài được thiết kế giống nhau như đúc, ngói
hồng thanh nhã, những cây cổ thụ phía ngoài đang lay động, không thể dễ dàng phân biệt được, nàng lắc đầu.

“Hai toà cung điện bên kia, một toà là tẩm điện của Minh phi, nàng là ái phi của hoàng đế, lại có quan hệ tốt với Hàn quý phi, một tòa là
cung điện của Thường phi, nàng vốn cũng là sủng phi của hoàng đế, nhưng
lại có lỗi với Hàn quý phi, ngươi cảm thấy phong cảnh của hai cung điện
nầy giống nhau sao? Vẻ tươi cười của hắn có tia châm chọc, còn có chút khinh thường xẹt qua trong mắt. Trong lòng của thái giám đang yên lặng che dù bỗng nhiên trầm trọng, tay cầm dù trở nên run rẩy.

Lục phù đã hiểu rõ vì sao, sự khác biệt trong đó không cần nói cũng
biết, nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, nàng âm thầm buồn bực.
Hàn quý phi được sủng ái cực kỳ, vì sao trong giọng nói của hắn khi đề
cập đến mẫu thân của mình lại có vẻ khinh thường?

Nghiệng đầu nhìn lại, mưa phùn mông lung làm cho hình dáng của hắn có chút mơ hồ, chỉ thấy được rõ ràng khóe môi đang cong lên châm chọc,
trong nháy mắt nàng có vẻ mê mang cùng hoảng hốt.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếp theo là những tiếng bước chân truyền
đến, mùi thơm toả ra từ cây hoa nhài ở đối diện cũng theo đến, Lục phù
khẽ quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng sáng tỏ có một nữ nhân đang đứng,
tuổi không lớn lắm, nhan sắc diễm lệ, cả người một thân tơ lụa, ngọc

bội, trân châu rất quý phái. Dung nhan lộ ra vẻ yếu đuối trong mưa xuân càng thêm động lòng người.

Mà người ở bên cạnh, trong mắt hắn có một tia chán ghét xẹt qua, lạnh lùng nhìn lại là một người phi tử, nàng thấy hắn cũng không hành lễ,
chỉ lẳng lặng đứng đó, mà tia nhìn của nữ tử ngoài vẻ quỷ dị còn có tia
ai oán..Lục phù cười thầm, hoàng tử nầy cùng phi tử của hắn có chút kì
lạ…

“Tham kiến Liễu phi nương nương” Vài người thái giám và cung nữ bên cạnh lên tiếng thỉnh an.

Ánh mắt u oán của Liễu phi đảo trên mặt hắn, mà mặt hắn cũng không
chút thay đổi, lạnh lùng nhìn nàng, một hồi lâu nàng chợt nhận ra sự
hiện diện của Lục phù có chút kinh ngạc, trong lòng dâng lên một tia hận ý, vừa rồi vẫn là vẻ yếu mềm trong nháy mắt lại trở nên ngoan tuyệt..

“Ngươi là ai, bổn cung chưa bao giờ gặp qua ngươi?” Nàng vừa mở miệng đã tỏ vẻ khiêu khích.

Thấy Tấn vương không đáp lời, Lục phù cười cười hơi khom người, “Nô
tì Sở vương phi tham kiến Liễu phi nương nương, nương nương thiên tuế.”

“Sở vương phi..?” Giọng nói của Liễu phi hơi hơi có điểm sắc bén,
sắc mặt cũng thay đổi, như không thể tin còn có chút phẫn nộ, đôi mắt
bắn ra một tia hận ý xa lạ, giống như không thể che dấu tâm tình thật
của mình. “Sở vương phi ở tại Di trữ cung phải không?”

Lục phù nhíu mày, chú ý tới giọng nói của nàng, trong lời nói dường như cố tình cường điệu ba chữ Di trữ cung.

Di trữ cung thì sao?

Nàng là Sở vương đến ở trong Di trữ cung thì có gì quan hệ? Lần trước nàng hỏi Minh châu cũng làm cho nàng thắc mắc như vầy, toà cung điện
kia có gì huyền bí sao?

“Vâng” Lục phù cười, ôn nhu đáp lời, đối với các nữ nhân trong cung,
đặc biệt là người ở trước mắt, bằng trực giác nàng cảm thấy được quan
hệ của nàng ta cùng Tấn vương không đơn giản, Vương phi cùng Quý phi,
thân phận vương phi kém hơn một bậc, tỏ vẻ vâng lời là thái độ khôn
ngoan nhất.

Lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt của Liễu phi chuyển qua Tấn vương
đang đứng một bên, không có phẫn hận chỉ còn ai oán, chứng kiến cảnh đó
làm Lục phù kinh ngạc không thôi, nhìn nàng rồi lại nhìn Tấn vương ở bên cạnh, nàng cười như gió xuân mơn man trên mặt.

Tấn vương lạnh lùng quét qua Liễu phi liếc một cái, đối với ánh mắt u oán của nàng hắn tỏ vẻ thờ ơ “Liễu phi nương nương, đã đến giờ thỉnh
an Quý phi nương nương, đừng vì một chuyện không quan hệ đến ngươi mà
chọc giận Quý phi nương nương.”


Hắn lạnh lùng cảnh cáo, ánh mắt của Liễu phi càng thêm oán hận và lộ
ra vẻ phức tạp hơn, ít nhiều cũng có chút không cam lòng, trừng mắt liếc Lục phù rồi theo đường vòng mà đi, cung nữ và thái giám cũng theo sau, sắc mặt của họ không tốt lắm.

“Thế lực của Tấn vương đã lớn đến nỗi thấy nương nương cũng không
hành lễ sao?” Lục phù cười nói. Không khí giữa hai người trong lúc đó
có ý vị sâu xa.

“Không cần!” Hắn lãnh đạm nói một câu, không có vẻ gì là bị dao động, hai người lại thong thả bước đi trong mưa..

Mưa phùn vẫn bay lất phất trong hoàng cung, không một tiếng động,
đất trời là một mảnh mông lung, làm cho tâm tình của con người cũng trở
nên mông lung mờ ảo..

Một lúc sau, họ đi qua ngự hoa viên, Lục phù thấy khó hiểu nhìn hắn, tường của toà cung điện phía trước rất cao, bậc thang cao ngất, từng
bậc từng bậc hướng lên trên, nhình chung quanh một vòng có thể thấy đây là nơi cao nhất trong hoàng cung.

Mưa vẫn rơi li ti, vài hạt vô tình phất vào mặt, Tấn vương thâm trầm
nhìn lên trên, nghiêng đầu cươì, nhận lấy dù trong tay Minh châu làm
cho hai ngườ che chung một cái dù, Lục phù thấy có chút không thoải mái
và tức giận nhưng chợt nhớ lại hoàn cảnh hiện tại của mình, nàng ráng
nhịn xuống.

“Các ngươi ở lại dưới nầy, không có sự phân phó của ta không được đi lên”

“Dạ, vương gia”

Hắn nói xong ôm lấy thắt lưng mềm mại của Lục phù, cười nói “ Vương phi chúng ta lên đó ngắm cảnh”

Tay thân thiết ôm lấy hông nàng làm cho mũi nhọn trong mắt Lục phù
hiện ra, lần trước bị hắn hít vào hương thơm từ người mình, nàng đã
giận thật lâu, lần nầy lại bị hắn ôm ấp, thật là không thể nào không
giận cùng phẫn nộ, từng bước theo hắn mà đi lên, sự lạnh lẽo cũng dần
dần tích lũy trong lòng, so với trời đông giá rét còn lạnh hơn ba phần.

Lên tới Thành lâu, Tấn vương thu dù lại, Lục phù không khỏi than thầm một tiếng, trên đây trừ bỏ một cái đình không có thứ gì khác, nhìn xa
xa, toàn bộ hoàng cung như thu vào trong mắt, mái cong như đan vào nhau, tường hồng ngói xanh đầy vẻ uy nghiêm, kéo dài tới nơi xa tít, quảng
trường trống trải, đại điện trang nghiêm, lầu các đình thai tinh xảo,
tất cả thu vào trong mắt…Nơi xa xa có vài cung nữ thái giám đang đi tới, trong vòng tường màu hồng, cảnh sắc thật mông lung….Đứng trên cao nhìn
xuống, tất cả cảnh vật đều trở nên nhỏ bé, tất cả cảnh sắc nhân gian như đang đứng ở dưới chân mình, trong nhất thời cảm thấy hoảng hốt, nàng đã hiểu được vì sao hắn mang nàng tới đây..


“Vương gia đã chọn một địa điểm thật tốt” Sau khi ổn định lại tinh
thần yên tĩnh như gương, Lục phù nở nụ cười. Nàng nhịn không được
nhìn xuống cảnh vật bên dưới, cách đó không xa, cách cửa cung là bên
ngoài cung, nàng có thể nhìn thấy cảnh náo nhiệt của người qua lại,
trong mưa gió mông lung, trên mặt mỗi người đều có vẻ chờ đợi. Năm nay
được mùa, mưa thuận gió hoà, đúng là một khoảng thời gian thật tốt,
những thân ảnh bận rộn chất phác ở ngoài kia làm cho trong lòng nàng dấy lên một nỗi hoài niệm

Không biết tại Hoa mai lâu, vẫn còn tiếng cười ồn ào như cũ?, không biết Tây sương có còn ấm áp hương thơm?..

Không biết bên trong vương phủ có người tưởng niệm nàng..

“Như thế nào, nghĩ muốn bay đi?” Tấn vương đăm đăm nhìn nàng đang
nhìn ngoài cung, trong mắt hắn đầy vẻ si mê, không tức giận vẫn nở nụ
cười, trên khoé môi là ý cười tàn nhẫn, giống như vui vẻ khi nhìn thấy
bộ dáng nàng bây giờ, vui vẻ khi đã thành công bẻ gẫy đôi cánh đang bay liệng thỏa thích trong bầu trời xanh của nàng.

“Vương gia thật là tàn nhẫn, tự mình mang ta đến nơi nầy để xem bộ
dáng đáng thương của ta, chặt đứt hy vọng của ta, ta có thể bay ra ngoài được sao?” Tâm tư của hắn như vậy nàng như thế nào lại không rõ “ Vương gia, thật ra không cần làm như vậy, ta đã hiểu rõ tình cảnh cá chậu
chim lồng của ta”

“Sự thông minh của vương phi làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa,
ngươi có biết chổ Thành lâu ngươi đang ngồi có lai lịch như thế nào
không?”

“Nguyện ý nghe vương gia chỉ bảo”

Tấn vương chấp tay sau lưng, nhìn chung quanh chòi nghỉ mát, “Chổ
Thành lâu chúng ta đang ngồi là Tiên đế vì để kỉ niệm xưng đế thành công mà xây nên, Thành lâu chứng kiến sự thành công, đó là một dấu hiệu
tốt. Trong lịch sử, người thành công đều dùng mồ hôi và máu tươi của
người khác mà viết, nó sẽ không ghi lại sự yếu đuối mà chỉ ghi lại sự
mạnh mẽ mới có thể để lại danh tiếng ngàn thu, giống như Thành lâu chúng ta đang ngồi, ý nghĩa của nó ở trong cung không hề phai nhạt. Là máu
tươi và xuơng trắng chất chồng trên tường thành

Lục phù run rẩy một chút, gió nhẹ thổi tóc hắn tung bay, âm thanh của hắn rất mạnh mẽ, thanh thanh trong khoảng không như vọng lại, từng chút từng chút tiến vào trái tim nàng, không biết là bởi vì hốt hoảng hay
kích động, nàng chỉ cảm thấy máu trong người đang chảy rần rật, tim cũng đập nhanh khác thường.

Trong sương trắng mờ mịt cũng có một thân ảnh như vậy, cao lớn đứng
thẳng ở nơi nào đó, đón gió, kiên nghị không sê dịch. Trên người hắn
không nhìn thấy một chút ôn nhu, chỉ còn lại sự cường ngạnh và tàn bạo. Trên người hắn có khí thế vương giả, mặc dù không có hoài bão rộng lớn, lại có khí phách và nhuệ khí làm người kính phục.

Thân ảnh trong mưa gió đứng trên tường thành phát ra khí thế bức
người, khí phách kêu ngạo cũng hiện lên, thốt lên từng tiếng lộ ra hùng
tâm tráng chí của hắn…Có lẽ hắn là người tàn bạo, có lẽ hắn sẽ không có
khí thế quân nhân, nhưng nếu hắn ngồi lên vương vị, nhất định sẽ làm bá
chủ.

Hùng bá một phương, người như thế, không phải là anh hùng, có một danh hiệu để gọi hắn, Tấn vương—Là kiêu hùng.

Dùng xương trắng và máu tươi của người khác để viết nên lịch sử huy

hoàng của chính mình, những lời nầy làm cho nàng thổn thức, …Đây là lý
do mà gia đình nàng phảichịu nỗi khổ diệt môn sao? Đó là một sự thật tàn nhẫn điên cuồng, sinh ra ở hoàng thất phải lãnh khốc và bi ai, không
thể trách hắn có thể nhìn Hàn quý phi đem độc dược đổ vào miệng hoàng
đế, lại không chút tức giận…Một Tấn vương với khí phách tuyệt tình và vô tình như thế, nếu xưng là kiêu hùng cũng không sai…

“Chẳng lẽ vương gia chưa bao giờ nhận biết đứng ở trên cao sẽ cảm
thấy lạnh sao? Nàng bất tri bất giác nói ra một câu, lại nhìn đăm đăm
bóng dáng rắn rỏi của hắn, nàng cũng không hiểu được tại sao mình lại
nói ra những lời nói đó, khi thốt ra rồi mới thầm mắng mình nhiều
chuyện.

Hắn quay đầu lại liếc nàng, ánh mắt của Tấn vương có điểm vui sướng,
vui mừng cười thành tiếng, lại quay đầu nhìn xuống, giọng nói có vẻ đau
thương “ Chỗ cao không khỏi thấy lạnh, đứng trên cao cũng giống như
người đang uống nước, ấm lạnh tự mình biết.”

Lục phù nhìn bóng dáng vững vàng của Tấn vương, có thể cảm nhận được vẻ bi thương cùng cô đơn trong giọng nói của hắn, sinh ra trong cung
đình phức tạp vốn không phải là lựa chọn của hắn, người mới sinh ra bản
tính đều lương thiện. Từ một hài tử ngây thơ thuần khíết cho tới một
Tấn vương tàn khốc của hôm nay, hắn đã trải qua rất nhiều đau thương ai
có thể hiểu được. Lúc nào cũng có kẻ nịnh hót vây quanh, lúc nào cũng
lo lắng sau lưng sẽ bị người ta đâm một đao. Huynh đệ trong lúc nói
cười, ai có biết khi quay người đi sẽ bị một thanh kiếm đâm tới….Ấm lạnh tự mình biết, nói như vậy từ nhỏ hắn chưa từng biết thế nào là ấm áp.
Bóng dáng cường ngạnh lại ẩn dấu vẻ cô đơn cùng tịch mịch..?

Trong giờ phút nầy một Tấn vương cô đơn tịch mịch so với một Tấn
vương ngoan độc tàn bạo càng làm cho nàng cảm xúc nhiều hơn, nàng có
chút đồng tình với hắn, trong lúc nhất thời quên đi thù hận, chợt lòng
có chút phiền muộn.

“Cho dù ta bị lạnh, ta cũng muốn đi trên đám mây nầy, đem thế gian
dẫm nát dưới chân, dù cho huynh đệ hay phụ mẫu cũng vậy. Ai cản ta thì
chết, ta sẽ giết không tha. Được làm vua thua làm giăc, nhất tướng
công thành vạn cốt khô, từ xưa tới nay, không phải đế vương đều đạp lên xương trắng mà đi tới ngai vàng sao? Dù cho con đường phía trước đầy
máu tươi và xương trắng ta cũng muốn đi. Muốn thành công phải đạp trên
người khác mà đi, đây là quy luật.

Bóng dáng kiên nghị, âm thanh kiên định, trên thế gian giống như
không có ai có thể lay động được hắn, nhất thời cả người nàng lạnh giá,
chút đồng tình vừa phát sinh đã biến mất không còn bóng dáng, ánh mắt mê mang có một tia sáng.. Ở dưới thành có vài cung nữ và thái giám đang đi tới, nhìn thấy họ làm nàng xúc động thật sâu, sinh mệnh của họ trong
mắt hắn hạ tiện như những con kiến. Nam tử tàn khốc như vậy, cũng không cần người khác an ủi cũng không nhận lòng thương hại của ai.

Gió mưa dần dần ngừng lại, cảnh vật mông lung dần dần mờ sáng.

Hai thân ảnh của bọn họ một trước một sau đứng ở trên Thành lâu,
không ai nói thêm lời nào nữa, hai cái bóng in dài trên mặt đất, Cùng
là những linh hồn cô tich giống nhau nhưng không có cách nào dung hoà
với nhau, cũng không bao giờ có hai chữa hài hòa.

Đêm nay, Lục phù lại có một đêm không ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận