Phù Dung Vương Phi

Khi Lưu Phong đến thăm nàng trời đã về chiều, Lục Phù nhìn thấy ca
ca vui mừng như một chú chim nhỏ, chạy tới dụi đầu vào ngực hắn làm
nũng. Mặc dù từ nhỏ ca ca hay nghịch ngợm, gây sự nhưng nàng biết ca ca
làm vậy chỉ vì muốn đem tất cả áp lực trong lòng phát tiết ra ngoài,
tận đáy lòng ca ca rất yêu thương hai tiểu muội.
Đứng xa xa, Sở Cảnh Mộc nhìn Lục Phù cười tươi như hoa, nàng cười
thật hồn nhiên vui vẻ với Du Nhã và Lưu Phong, trên mặt hắn hiện lên vẻ
yêu chiều, lòng thầm ngưỡng mộ tình huynh muội thân thiết của họ.
” Phù nhi, không biết khi nào ngươi mở rộng lòng mình, có thể cười với ta như thế?” Hắn thở dài rồi bước đi.
Tình cảm huynh muội của họ vững chắc và đáng quý hơn bất kì vật gì trên thế gian này, không có gì có thể phá vỡ được.
Trong đình viện ở Tây Sương, Lưu Phong cười xoa xoa mặt Lục Phù
“Chậc chậc, vẻ mặt của tiểu nha đầy này là vẻ mặt của một kẻ gây tai
họa mà, so với trước đây càng xinh đẹp hơn, gây họa càng thảm hơn a”
Nàng ngước mắt lên nhìn Lưu Phong, bĩu môi “Huynh cũng anh tuấn mà, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
Lưu Phong – phong độ có thừa, vừa nho nhã lại vừa trầm tĩnh, giỏi
giang, giống như sắt thép được tôi luyện trên sa trường. Ca ca bướng
bỉnh ngày nào của nàng hôm nay đã trở thành một nam tử anh hùng đỉnh
thiên lập địa.
Lục Phù chợt nhớ tới ngày giỗ hôm đó mình đã gặp một người, nàng
lên tiếng hỏi: ” Thì ra người muội gặp trong ngày giỗ hôm đó chính là
huynh, thật là … huynh làm muội sợ phải trốn trong căn phòng tối, ngay
cả thở cũng không dám thở mạnh.”
“Người đó là muội sao?”
Lục Phù gật đầu nở nụ cười, nếu ca ca biết lúc đó thiếu chút nữa hại nàng bị đông vì lạnh, nhất định sẽ tự trách.
“Ca ca, Phù nhi, chúng ta đến chòi nghĩ mát bên kia nói chuyện đi”. Du Nhã cười, nắm tay Lục Phù đi vào chòi nghỉ mát.
Ba người bước vào trong ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có một ván
cờ nhịn không được trêu ghẹo lẫn nhau, nhưng cả ba đều là những người
thông minh nên chỉ đề cập tới những chuyện vui vẻ, tiếng cười của họ làm cho nhiệt độ của ngày hè tăng lên vài phần.
“Muội còn sống là tốt rồi!” Lưu Phong nhìn hai muội muội quốc sắc
thiên hương, xinh đẹp động lòng người, trong lòng cảm thấy thỏa mãn,
hắn cuối cùng có thể tìm được hai muội của mình. Nhìn hai nàng khỏe mạnh hắn cảm thấy thật mỹ mãn, nhưng có điểm đáng tiếc về việc Lục Phù đã
chịu nhiều khổ sở.
“Phù nhi, Ca ca xin lỗi muội! Lúc trước không biết là muội, nếu
không ca ca sẽ không trơ mắt nhìn muội…”Lưu Phong nhìn vẻ mặt tươi sáng
đang mỉm cười của Lục Phù, cảm thấy hổ thẹn và đau lòng vô cùng.
Dù đã chịu nhiều đau khổ nhưng nàng vẫn có thể tươi cười càng làm
hắn đau lòng, càng cảm thấy áy náy vì mình không bảo vệ nàng thật tốt.
” Ca ca nói gì vậy, chuyện đó đâu liên quan đến huynh, huống chi có nhiều người tính kế như vậy, cho dù muội muốn trốn cũng trốn không
thoát, huynh chỉ đứng ngoài cuộc không can thiệp, nếu là muội không
chừng muội sẽ đạp thêm một cái.” Lục Phù cười rất hồn nhiên, một chút
đề phòng cũng không có. Khi biết được ca ca cùng tỷ tỷ còn sống, điều đó đối với nàng mà nói đã là ơn trời ban rồi, nàng còn muốn gì nữa?
“Phù nhi…” Du Nhã cũng nhìn nàng cười.
Bỗng nhiên nụ cười trên mặt Lưu Phong biến mất, sắc mặt hiện ra vẻ

tức giận. Lục Phù và Du Nhã cảm thấy khó hiểu nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía hắn.
“Ca ca, huynh làm sao vậy? Có ai thiếu tiền huynh à, sao lại tức giận?” Lục Phù trêu ghẹo hắn.
“Phu quân của muội thật tốt, đúng là muội phu (em rể) tốt của ta.” Lưu Phong bỉu môi, tức giận nói.
Lục Phù sửng sốt cười khổ, ” Huynh muốn nói đến việc sửa lại án sai cho phụ thân?”
“Chuyện đó về sau ta sẽ tính sổ với hắn.” Tuy thái độ của Lưu Phong
thật hung hăng nhưng giọng nói có vẻ hòa hoãn hơn rất nhiều” Đúng rồi,
Du nhi, Phù nhi, vài ngày nữa ta sẽ lên đường đi về phía Nam.”
“Nhanh vậy sao?” Du Nhã và Lục Phù đồng thời kinh ngạc la lớn.
” Ca ca, chúng ta vừa mới đoàn tụ, huynh không muốn ở cạnh bọn muội
một thời gian sao?” Du Nhã nhíu mày, cảm thấy vô cùng buồn bã.
“Không phải huynh không muốn ở lại cùng hai muội một thời gian “.
Lưu Phong nghiêm mặt nói:” Tấn vương, Quang Vinh vương cùng Thái tử
tranh giành vương vị trong mười mấy năm, hiện tại tình thế đã trở thành Quang Vinh vương tranh đoạt cùng Tứ hoàng tử. Triều đình rối loạn đã nhiều năm, theo dự đóan kinh thành sẽ nổi lên một biến động lớn, bởi vì Tứ hoàng tử được Sở Cảnh Mộc phò trợ có vẻ chiếm ưu thế hơn so với
Quang Vinh vương, nhưng mà…
Các Vương gia tranh quyền đoạt vị mấy năm nay, kết quả thì sao? Kết quả đã làm cho dân chúng sống trong cảnh lầm than, khốn khổ, quan phủ
bao che cho nhau cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân. Trận ôn dịch ở Hà Nam đã giết chết vô số người cho đến nay vẫn còn rất nhiều người dân chạy nạn đang trôi dạt khắp nơi. Triều đình mục nát nên không thể để
nội lọan tiếp tục xảy ra. Quang Vinh vương cùng Tứ hoàng tử giấu tài
nhiều năm, phần thắng sẽ thuộc về ai còn chưa biết. Phù nhi, muội vì báo thù quan tâm đến chính trị cũng được một thời gian, muôi nói thử xem
nếu nội lọan xảy ra một lần nữa thì cục diện sẽ như thế nào?” Trong
giọng nói của Lưu Phong không giấu được vẻ lo lắng, trách nhiệm của một tướng quân chính là cả đời phải bảo vệ quốc gia, cho nên hắn quyết định tạm thời gác lại chuyện oan tình của Lưu gia, toàn tâm toàn ý tránh
gây ra thêm nội loạn.
Ánh mắt của Lục Phù dừng lại nơi ván cờ trên bàn, đó là ván cờ còn
dang dở khi nàng cùng Sở Cảnh Mộc đấu với nhau…..Nó nằm yên tại đây cũng lâu rồi.
Du Nhã và Lưu Phong nhìn nàng với ánh mắt đăm chiêu,” Tấn vương
cùng Hàn gia vừa gánh chịu thất bại lớn, mặc dù mấy chục vạn quân của
Hàn gia bị Vương gia tiếp quản nhưng khẳng định họ sẽ không phục, hiện
tại chỉ còn cách tạm thời khống chế bọn họ, nếu trong lúc này quân đội nơi hoàng thành do bốn vị Tướng quân thống lĩnh bắt đầu có hành động
sẽ sinh ra nội lọan và hậu quả càng nghiêm trọng hơn lần cung biến vừa rồi.
“Nếu lại có nội loạn xảy ra, đợt nội loạn lần này sẽ rất lớn, nhưng quân của Sở gia không thể điều đi, cho dù muốn có hành động gì cũng
không đủ kinh phí để duy trì, vì thế chỉ còn trông cậy vào quân đội của Ca ca ở phía Nam. Có phải sau khi dẹp tan đợt cung biến lần này, Vương gia muốn huynh đem quân về phía Nam chiêu binh mãi mã chờ hành động?”
Lưu Phong nhíu mày, cố ý nhấn mạnh từng chữ: “Hai phu thê các ngươi thật sự rất thông minh”
Du Nhã có chút lo lắng, “Quang Vinh vương có bốn mươi vạn binh mã,
trong khi ca ca chỉ có hai mươi vạn sợ khó chống đỡ được, hơn nữa việc
chiêu binh mãi mã không cần ngân lượng sao?”
Trong thời gian gần đây, nếu triều đình thiếu thứ gì, thì đó chính là — ngân lượng
So với nơi đây thì dân cư ở phía Nam giàu có và đông đúc hơn nhiều nên việc thu gom ngân lượng và lương thảo sẽ trở nên dễ dàng hơn.” Lục
Phù thản nhiên cười.
Ngân lượng? Thứ nàng có nhiều nhất chính là ngân lượng.
” Ca ca, quân đội của Tấn vương và Quang Vinh vương có mặt ở phía Nam không?”
“Có, nhưng không nhiều lắm, sau khi Tấn vương bị thất bại,thế lực
của hắn ở phía Nam gần như bị đánh bại, lần này khi ta trở về phải chỉnh đốn lại tất cả, nhưng lúc này tình hình không được tốt lắm, binh sĩ
trong quân ngũ rất khốn khổ ngay cả cơm cũng không đủ ăn, việc thiếu

lương thảo cung cấp cho đợt huấn luyện làm tinh thần chiến đấu của binh
sĩ giảm đi rất nhiều.”
” Cuối cùng thì vấn đề chính vẫn là ngân lượng phải không?.”
“Không đơn giản chỉ là ngân lượng.” Lưu Phong xua tay, trầm giọng
nói:” Nếu có ngân lượng thôi vẫn chưa đủ, quân đội cũng cần người huấn
luyện, muốn huấn luyện ra một đội quân thiện chiến thì ít nhất sẽ mất
vài năm, xem ra Sở Cảnh Mộc phải rời kinh thành một thời gian.”
“Nhưng mà, Ca ca.” Lục Phù lắc đầu cười ” Quang Vinh vương nhất định sẽ rất chú ý hành động và hướng đi của vương phủ, nếu xảy ra chuyện lớn như vậy hắn không thể không biết.”
“Hơn nữa, Cảnh Mộc ca ca có thể phái thủ hạ của mình hoặc Tướng
quân trong triều đi thay nhằm tránh tai mắt của người khác, muội nghĩ
đây là biện pháp tốt hơn.” Du Nhã cũng góp lời.
Lúc này lẽ ra là giây phút huynh muội đoàn tụ, nhưng cuối cùng lại
trở thành cuộc thảo luận về quốc gia đại sự, có lẽ đó là do họ là con
của quân nhân nên trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến việc phải bảo vệ quốc gia.
“Ca ca, vì sao huynh lại giúp đỡ Vương gia?” Lục Phù tò mò hỏi. Lúc
trước Lưu Phong vốn đang sôi trào nhiệt huyết, hăng say chinh chiến nơi
sa trường, theo lý sẽ không quan tâm đến cuộc phân tranh này. Vì đạt
được mục đích hắn mới tham gia một chân, hiện tại vì lí do gì lại giúp
Sở Cảnh Mộc?
Lưu Phong liếc mắt nhìn nàng, Du Nhã nở nụ cười, thanh nhã như hoa
mai, ” Phù Nhi, muội bị hôn mê đến hồ đồ rồi sao, Ca ca không phải giúp Sở Cảnh Mộc. Ngay từ đầu Cảnh Mộc ca ca đã lựa chọn bảo vệ và phò trợ Tứ hoàng tử, như vậy có nghĩa là Tứ hoảng tử sẽ không gây bất lợi
với Sở gia. Nếu đổi lại là Quang Vinh vương, một khi đăng cơ việc đầu tiên hắn làm chính là tiêu diệt Sở vương phủ. Cho nên chúng ta lựa chọn phò trợ Tứ hoàng tử thì mới bảo vệ được Sở gia, bảo vệ được muội.”
Trong lòng Lục Phù cảm thấy ấm áp, đã nhiều năm trôi qua nàng sống
trong đau khổ dày vò, nhưng hiện tại cảm giác có người thân bảo vệ
cuối cùng đã trở lại, nó không giống sự ấm áp của Tô gia, cũng không
giống sự ấm áp của Sở Cảnh Mộc. Sự ấm áp của tình thân làm cho tinh
thần nàng vô cùng yên ổn. Sự ấm áp này cho nàng biết, thì ra nàng vẫn
còn có gia đình… Người thân của nàng đang ở bên cạnh nàng, hết lòng bảo
vệ nàng.
Chỉ là…
Sở gia… Nàng từng hết lòng dốc sức muốn hủy diệt Sở gia, nhưng trái
lại Ca ca và Tỷ tỷ của nàng muốn nàng phải bảo vệ nó, nàng lại không
thể nói cho họ biết phụ thân của bọn họ bị chính tay Sở Vân giết chết, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy chua xót.
Đây có phải là do âm kém dương sai hay là người tính không bằng trời tính.
Nàng từng nghĩ nếu có thể bình an trở về bên cạnh Sở Cảnh Mộc, sẽ
nguyện ý quên hết thù hận, sẽ quý trọng hắn, đem đến cho hắn tình yêu
thương, ấm áp, nhưng sau khi bình an trở về Sở vương phủ nàng mới phát
hiện thù hận vẫn tồn tại trong lòng nàng, nó chỉ phai nhạt đi ít nhiều.
Một con người — đôi khi tư tưởng và hành động không phải lúc nào cũng thống nhất theo từng bước đi.
Lục Phù cười một tiếng, không nói gì thêm, Lưu Phong nhìn thấy nàng

thản nhiên cười, nhíu mày hỏi:”Phù nhi, muôi không muốn chúng ta bảo vệ Sở gia sao?”
Lục Phù lắc đầu cười nói:” Muội chỉ tò mò hỏi thôi.”
“Phù nhi, hãy quên hết thù hận trong lòng, ngày đó nếu Sở bá bá không làm vậy thì cũng có người khác làm.”
“Ca ca cũng nghĩ như vậy sao?”
“Không phải ta không hận ông ấy, nhưng thấy ông ta nuôi dưỡng Du
nhi nhiều năm như vậy cho nên thù hận trong lòng cũng phai nhạt dần.”
Lưu Phong quay đầu nhìn về phía đình viện trong Tây Sương thở dài.
Không phải hắn không hận, chỉ là không muốn nàng mãi ôm thù hận mà
sống, nếu làm vậy quan hệ giữa nàng và Sở Cảnh Mộc vốn đã phức tạp càng trở nên phức tạp hơn. Chuyện cũ qua đi, hiện tại đối với hắn hạnh phúc của Lục Phù so với thù hận càng quan trọng hơn nhiều. Huống chi
trong ba đứa nhỏ, người chịu khổ nhiều nhất cũng chính là nàng, thân
làm Ca ca, hắn chỉ hi vọng nàng có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.
“Ca ca, Tứ hoàng tử kia là người như thế nào?” Lục Phù cười, tiếp tục thảo luận.
” Ta không rõ lắm, Tứ hoàng tử nhìn rất giống Sở Cảnh Mộc, tuy
nhiên sự giảo hoạt khiến người ta không thể nhìn ra con người thật của hắn. Sở Cảnh Mộc là người quang minh chính đại, còn Phượng Quân Úy, cả người hắn phát ra tà khí, chỉ cần hắn liếc một cái khiến người ta
không rét mà run.” Lưu Phong không khỏi nhớ lại thời điểm gặp Phượng
Quân Úy, không hiểu sao hắn có cảm giác lạnh giá từ lòng bàn chân chạy
thẳng lên tới đỉnh đầu không khỏi làm hắn rùng mình. Hắn đường đường là một Tướng quân chinh chiến sa trường, giết người vô số nhưng khi gặp
Phượng Quân Úy cũng không tránh khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Phượng Quân Uý, người đó, mang theo lòng sự thù hận sâu sắc, mặc dù trong mắt hắn là vẻ tươi cười trong sáng thuần khiết, nhưng cả người
hắn lại toát ra khí lạnh bức người.
“Người này ở trong Hòang cung giả khờ lâu như vậy, tâm tư của hắn thật sự đóan không ra.” Lục Phù không khỏi nghĩ đến Tấn Vương, một nam
nhân tàn nhẫn và đầy phức tạp. Hai tay trắng nõn chống cằm, đôi mắt đen
thông minh, khuôn mặt thanh nhuận như gió xuân. Nàng cảm thấy lòng người thật phức tạp, có những chuyện xảy ra khiến người ta không ngờ tới. Như chuyện Vân Uyển Phù chạy tới đỡ một kiếm cho nàng, hay lúc nàng ở trên vách núi đen lựa chọn đẩy Tấn Vương vào chỗ chết….
Ai… Lòng của nữ nhân giống như mò kim đáy biển, lòng của nam nhân như vì sao trong vũ trụ, đều phức tạp khó dò…
“Người như vậy có thể trị vì thiên hạ sao?”Du Nhã nhíu mày, lòng
nàng chợt động, trong đầu hiện lên gương mặt của người ấy, nàng lắc đầu cười.
“Hắn có thể làm được”
“Du nhi, muội tin tưởng hắn? Lưu Phong nhướng mày nhìn Du Nhã cười, hắn cảm thấy lạ vì nàng chưa hề gặp qua Phượng Quân Úy, tại sao lại
tin tưởng hắn ta?
Lục Phù cười quyến rũ làm cho cảnh vật trong Tây Sương vốn lạnh
lùng bỗng nhiên tràn ngập sắc thái tươi đẹp của hoa xuân và ánh trăng
thu. “Ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của Vương gia”.
Sở Cảnh Mộc vì nước hi sinh nhiều như vậy, hoàn toàn không đơn giản chỉ vì Phượng Quân Úy là biểu huynh đệ của hắn nên hắn phải bảo vệ. Ở
bên cạnh hắn lâu ngày, nàng hiểu rõ trượng phu của mình tuyệt đối sẽ
không vì tình thân mà lấy chuyện quốc gia đại sự ra đùa giỡn. Nàng tin
tuởng vào nhận định của mình qua việc hắn có thể vì quốc gia mà bỏ rơi
nàng.
Ít ra trong chuyện quốc gia đại sự nàng hoàn toàn tin tưởng hắn. Hắn nhất định có lý do chính đáng để ủng hộ Phượng Quân Úy.
Nàng tin tưởng Sở Cảnh Mộc. Nếu Sở Cảnh Mộc tin tưởng Phượng Quân Úy thì nàng cũng tình nguyện tin tưởng hắn.
Du Nhã và Lưu Phong trao nhau một ánh mắt như ngầm nói với nhau hai
người đã đoán đúng, Lục Phù không hề hay biết, vẻ mặt nàng trong giây
phút này giống như vẻ mặt của một nữ nhân chứa chan tình cảm sâu nặng,
mê hoặc động lòng người, nét tao nhã làm gương mặt như bừng sáng, nhìn
thấy vẻ mặt đó làm hai người bên cạnh càng thêm lo lắng.
Trong cảnh rối loạn, mạng của con người như những chiếc lá rụng trôi nỗi theo dòng nước, không ai biết vận mệnh sẽ mang chúng về phương nào?
Lòng của Du Nhã cảm thấy bất an, câu nói của Tấn Vương nơi vách núi
kia, đã khắc sâu vào lòng nàng, nhưng nàng không dám mở miệng hỏi Lục
Phù chuyện là thật hay giả.
Trong lòng Lục Phù có chút lo lắng, nàng đăm chiêu nhìn ván cờ trên

bàn, cắn môi nói:”Ca ca, cầm binh quan trọng nhất là phải tấn công thần
tốc, nếu Quang Vinh vương đem quân đội vào kinh thành, các người sẽ đối
phó hắn như thế nào?”
Quân đội của Tấn Vương và Sở gia quân cũng không hùng mạnh, nếu quân đội của Quang Vinh vương vào kinh thành bọn họ làm sao có thể ứng phó?
“Sở Cảnh Mộc muốn ta đi về phía Nam trước, đem binh mã điều về Nguyên Thành không để cho mấy chục vạn đại quân của Quang Vinh Vương hay biết, chúng ta chỉ có thể dùng đường thủy đi dọc theo Lạnh Thành
vào kinh thành. Nguyên Thành chỉ cách kinh thành một ngày đường, có
thể đem binh mã chặn họ lại bằng đường thủy. Phần lớn binh mã của triều đình là quân tăng cường, không quen với nước, nếu xuống nước bọn họ chỉ là những con vịt bị mắc cạn, hơn nữa bọn họ là quân đội hàng năm đóng
quân nơi biên cảnh, không quen thuộc với địa hình ở phía Nam, còn quân
đội ở phía Nam của chúng ta quen với nước nên so với quân trên cạn càng mạnh hơn.
Lục Phù không nói lời nào, còn Du Nhã lắng nghe không chớp mắt “Ca ca, nhưng mà quân của Hoàng gia đông gấp đôi của huynh!”
Gió vào đầu hạ làm không khí có vẻ nóng bức. Gương mặt như ngọc của
Lưu Phong cũng lộ ra vẻ khó chịu, thở dài nói:”Chuyện đó cũng không còn
cách nào khác, chỉ có thể hi vọng người do Sở Cảnh Mộc phái đi có thể
thu phục Hàn gia quân… Thật ra cũng còn một phương pháp khác… Chính là…
Lục Phù không nói gì, sắc mặt có vẻ nhẹ nhõm, nàng đóan được Ca ca muốn nói gì.
“Phương pháp gì?” Du Nhã hỏi
“Quãng đường từ Lạnh Thành đến kinh thành hoàn toàn do vận tải đường thủy của Dao Quang nắm giữ, nếu nàng ấy đồng ý giúp chúng ta sẽ không
còn vấn đề gì, nếu những con thuyền trong vùng toàn bộ ngưng hoạt đông,
đội quân của Quang Vinh vương buộc phải đi đường bộ, đợi khi họ quay
đầu trở về, nhất định đã lãng phí nhiều thời gian, ta có thể dẫn quân
tiến vào Đồng Quan ngăn chặn bọn họ. Thừa dịp kéo dài thời gian cho Sở Cảnh Mộc, chờ hắn thu phục được Hàn gia quân, binh mã của Sở gia quân
cũng vừa đến, quân của Quang Vinh vương nhất định sẽ bị vây trên đường. Lúc trước Sở Cảnh Mộc từng nói qua, hắn đã thử mọi cách nhưng cũng
không tìm được Dao Quang phu nhân, hơn nữa Phượng Quân Uý thiếu chút nữa chết trong tay nàng. Mỗi lần có chút manh mối gì về Dao Quang, dường
như đều bị người đem những manh mối đó làm rối loạn cả lên, giống như có một lực lượng thần bí muốn chống lại tổ chức tình báo của Sở Cảnh Mộc, nên không thể điều tra chi tiết về nàng. Trừ bỏ việc tra ra được những con cờ của Dao Quang là Ly Nguyệt, Di Nguyệt, Sở Nguyệt, không
thể tra ra người khác.
Lục Phù bĩu môi, nét mặt có chút kì lạ. Sở Cảnh Mộc đương nhiên
không thể điều tra được, nàng không để hắn trong mắt, nếu hắn tiếp tục
điều tra nàng có thể đề phòng một cách dễ dàng, huống chi nàng đã ra
lệnh cho Tuyết Nguyệt phá rối tầm nhìn của hắn, hắn có thể tra ra mới kỳ a.
“Ta cũng nghe qua danh tiếng của Dao Quang, không phải nói tác phong của nàng trong thương trường rất ác liệt sao, rất nhiều thương gia đã
bị nàng làm cho nhà tan cửa nát, một người như vậy không thể nào có lòng muốn giúp triều đình?” Du Nhã thản nhiên nói sau khi chợt nhớ tới
những lời đồn đãi trong thương trường.
Nhìn gương mặt thanh nhã của Du Nhã, trên mặt Lục Phù hiện ra vẻ ủy khuất. Tỷ tỷ đang mắng nàng a!
“Thật ra trên thương trường có nhiều hạng người, chúng ta không thể…”
Nàng còn chưa kịp biện hộ cho bản thân thì đã nghe Lưu Phong thở dài nói “ Thật ra nàng ta chỉ là một nữ nhân giàu có ít người sánh được, lại có lòng dạ ác độc, cũng chưa từng nghe qua nàng làm việc tốt gì,
cho dù có tìm được nàng cũng không chắc nàng sẽ chịu giúp chúng ta.
Người xưa không phải nói họ là gian thương sao, nhất định thấy tiền sáng mắt, tìm được rồi cũng chưa chắc nhờ được!”
Nghe ca ca nói vậy, ánh mắt Lục Phù có chút ai oán….Nàng trừng mắt nhìn hai người họ vài cái.
Ca ca, tỷ tỷ của nàng, trước mặt nàng mắng nàng, đã vậy còn mắng rất hăng say nữa…
Du Nhã nhìn nàng trừng mắt có chút tò mò, cuối cùng hỏi: “Phù nhi…Trừng mắt nhìn chúng ta làm gì?”
“Ta…”Lục Phù bĩu môi, nghẹn lời, bởi vì không thể nói mình chính là Dao Quang nên tức giận:” Muội cũng là thương nhân mà!”
Du Nhã cùng Lưu Phong nhìn nhau cười, liếc nàng cười càng dữ hơn.
Chỉ có Lục Phù tức giận, mày nhíu lại có chút đăm chiêu.
“Ca ca, nếu huynh quay về phía Nam hãy mang Vô Danh cùng đi, muội có chút chuyện muốn hắn đi làm.”
“Muội nói người hộ vệ bên cạnh muội à? Lưu Phong nhớ lại ánh mắt
sắc bén, giọng nói trầm ổn khí phách hơn người của Vô Danh, nghĩ thầm
người này tuyệt đối không phải hạng người tầm thường, Phù nhi, hắn là
người như thế nào?”
Lục Phù cười, môi cong lên “Muội cũng không biết”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận