Phù Dung Vương Phi

Kinh thành vẫn bình yên, gió thu thổi nhè nhẹ thật là yên tĩnh, trái lại Lạnh Thành đang lâm vào tình thế trời long đất lở.
Đúng như dự tính của Lục Phù, quân đội
hoàng thành bị vây tại Lạnh Thành. Khi Sở Nguyệt và Di Nguyệt vừa đến
Lạnh Thành lập tức triệu hồi tất cả người dưới tay Dao Quang, và ra
lệnh thuyền bè chạy đến vùng phụ cận là Nguyên Thành, quân hoàng thành
bị ngăn cách bởi con sông rộng lớn, không thể qua bờ bên kia, nhìn thấy
cả dòng sông và hai bên bờ vắng lặng không một bóng người chỉ biết lắc
đầu thở dài.
Vì không có thuyền, tàu bè của quan gia
không thể vận chuyển hết bốn mươi vạn binh mã và lương thảo, sau khi chờ đợi hai ngày, Đại tướng quân nhanh chóng quyết định dùng đường bộ, tuy
nhiên đã lãng phí rất nhiều thời gian, vừa đến Lạnh Thành bị đại quân
của Lưu Phong chặn lại, bọn họ bất đắc dĩ phải quay về sâu bên trong
Lạnh Thành.
Bốn mươi vạn đại quân chống lại hai mươi vạn, dĩ nhiên quân đội của Hoàng gia chiếm ưu thế hơn, hai bên giằng
co khoảng nửa tháng đã tranh thủ thời gian tạo cơ hội cho Sở Cảnh Mộc
thụ phục quân đội của Hàn gia.
Ba đội quân không ngừng vây hãm Lạnh
Thành, không cần hành động gì chỉ việc làm cho lương thực trong thành bị cạn kiệt là có thể bình định cuộc chiến loạn lần này.
Phải mất hết một tháng mới dẹp yên cuộc lộn xộn.
Ánh chiều tà đỏ như máu, làm cho không khí trong kinh thành thêm nặng nề, tuy nhiên thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh..
Ánh hoàng hôn mông lung phủ lên một toà
phủ đệ huy hoàng, thứ ánh sáng nửa sáng nửa tối ấy càng làm cho toà
phủ đệ trở nên mờ ảo. Trời đã về chiều, cảnh vật thật trống trải thê
lương.
Có một cỗ kiệu hoa lệ dừng lại trước
phủ, theo sau là một đội thị vệ mặc áo màu lam, khí thế sáng ngời, cỗ
kiệu thật to lớn xa hoa được bốn người khiên chứng tỏ nhân vật ngồi bên
trong có thân phận không tầm thường.
Khi kiệu dừng lại, một người nam nhân
trung niên bước xuống, gương măt hài hòa, nhưng ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ gian xảo. Người này chính là thừa tướng đương triều Lí Tể.
Y bào màu xám bay bay trong gió, hai tay chấp sau lưng, ngước mắt nhìn lên tấm biển ghi rõ Quang Vinh vương phủ.
Hắn căn dặn kiệu phu cùng thị vệ ở ngòai chờ đợi, sau đó bước lên bậc tam cấp vào vương phủ.
Thị vệ của vương phủ thấy hắn tiến lên hành lễ ” Tham kiến Tướng gia!”
“Đứng lên đi! Hãy dẫn ta đi gặp Vương gia!” Nhìn lướt qua họ, Lí Tể nhẹ giọng ra lệnh.
“Dạ” đám thị vệ đứng dậy dẫn Lí Tể vào phủ.
Lí tể dường như là khách quen của vương
phủ, khi thấy hắn đi ngang qua, đám thị nữ đều quỳ xuống thỉnh an, hắn
cũng không có nói gì, chỉ gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
“Vương gia, Tướng gia đến rồi!”Tên thị vệ vừa vào cửa liền quỳ xuống thông báo.
“Hãy mời Tướng gia vào”
Quang Vinh vương đang nhìn chăm chú bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp treo trên vách.
Trong bức hoạ là cảnh hoàng hôn, mặt
trời đã lặn xuống một nữa tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, đó là một sắc
thái thật diễm lệ. Cảnh vật trong bức tranh mang lại một vẻ thoát tục
bức phá cho Vương phủ vốn yên tĩnh lạnh lùng này.
Trong tranh có hàn mai đua nở đung đưa
theo gió, khoe sắc thắm, nổi bật trên nền trắng như tuyết của hoa mai

là một dáng người một thân màu trắng, lộ ra nhan sắc thuần khiết giống
như trời đất thuở ban đầu.
Dưới bóng cây, giai nhân tuyệt sắc đang
mỉm cười, một vẻ tươi cười thật xinh đẹp, sáng lạn nhưng không kém phần ấm áp, ý cười như phát ra từ tận đáy lòng, làm hàn mai xinh tươi thanh
nhã cũng thất sắc xấu hổ ẩn mình đi.
Một đôi mắt đen long lanh mang theo vẻ
tươi cười ấm áp, giống như có một dòng nước ấm áp chảy vào lòng người
trong mùa đông giá rét.
Cái mũi xinh cao thẳng, hai cánh môi
màu phấn hồng, thanh nhã như hoa mai mê người, như đóa Phù dung khoe
sắc. Đó là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp động lòng
người, một vẻ đẹp cuốn hút đầy ma lực.
Người trong bức hoạ là Lục Phù.
Sau khi Tấn vương bị thất bại, Quang
Vinh Vương phụng mệnh xét nhà, ở tẩm phòng (phòng ngủ) tìm thấy một bức tranh mỹ nhân. Người vẽ có thể lột tả sắc thái của Lục Phù một cách
xuất sắc, rất sống động giống như nàng đi vào bức hoạ. Hắn âm thầm giữ
lại nó không ai hay biết, vì thế bức họa từ tẩm phòng của Tấn vương đã
chuyển sang thư phòng của hắn.
Gương mặt tươi cười này hấp dẫn ngươi
phải không, Phượng Quân Chính? Quang Vinh vương thì thầm, hắn cùng Tấn
vương hợp tác hại Lục Phù bị bắt nhốt trong cung vì hắn muốn mượn thế
lực của Sở Vương tiêu diệt Tấn Vương. Hắn vốn nghĩ chỉ cần Tấn vương bị thất bại thì Hoàng thành sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn, nhưng không
ngờ lại bị Sở Cảnh Mộc đâm sau lưng. Không chỉ một mình Tấn vương mất
đi tất cả mà thế lực của hắn cũng bị suy yếu rất nhiều.
Không biết từ đâu xuất hiện một Phượng
Quây Uý, một Hoàng tử thất sủng bị nhốt nơi lãnh cung, giấu tài nhiều
năm, nhưng gần đây lại tham dự vào việc triều chính, đồng thời có sự
tương trợ của Sở Cảnh Mộc, Phượng Quân Uý dường như có thể gọi gió hô
mưa như diều gặp gió.
Vì đam mê sắc đẹp của Lục Phù, Tấn vương đã mất tất cả.
Nụ cười ấm áp của nữ tử này là ngòi nổ
cho tất cả những chuyện xảy ra. Hắn vô cùng hối hận lúc trước đã hợp
tác với Sở Cảnh Mộc. Hiện tại hắn mất đi khả năng khống chế triều đình.
Tất cả những chuyện không may của hắn đều do Sở Cảnh Mộc …và Tô Lục Phù gây ra.
Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lục Phù
nơi Phong ba đình, hắn vốn tưởng nàng có thể giúp hắn đạt thành tâm
nguyện, nhưng không ngờ hắn bị hai người họ hại mất đi tất cả.
Phượng Quân Chính, ngươi tự cho một đời thông minh, cũng có lúc hồ đồ như vậy, Phương Quân Chính ngươi không
biết ẩn dấu sau nụ cười ấm áp kia là một cõi lòng băng giá sao?
Chuyện buồn cười nhất chính là Tấn vương vẫn không biết bộ mặt thật của Lục Phù, Tấn vương đã yêu nàng từ cái
nhìn đầu tiên, muốn chiếm lấy trái tim nàng. Còn hắn, mặc dù biết rõ
nàng có một trái tim băng giá nhưng cũng không thể khống chế con tim
mình.
Hắn từng nói qua, muốn chiếm lấy mỹ nhân trước tiên phải đoạt được thiên hạ.
Nhưng hiện tại, thiên hạ càng ngày càng xa tầm tay, thiên hạ mất thì làm sao có được mỹ nhân?
Ánh mắt nhìn chằm chằm bức họa trên tường, đó là một ánh mắt si mê, oán hận và phẫn nộ như đan vào nhau..
Khi Lí Tể bước vào thư phòng, đập vào

mắt là cảnh tượng hắn chưa bao giờ gặp qua, đó là ánh mắt quyết liệt và
cố chấp của Quang Vinh Vương đang say mê chăm chú nhìn về bức hoạ trên
vách.
Quang Vinh vương tuổi trẻ, thông minh, tuấn tú, lại thiện lương rộng lượng. Thêm vào đó hắn tinh thông ca từ
thi phú, thật là một lang quân như ý trong mắt các tiểu thư con quan
trong triều. Sau khi trưởng thành, năm tháng vô tình đã tôi luyện làm
cho tâm hồn mềm mại của hắn trở nên chai sạn như sỏi đá. Từ khi bị dính
vào hai đóa Phù dung của kinh thành, lại gặp rắc rối với Sở Cảnh Mộc,
thì sự mềm mại của hắn càng không thể vãn hồi.
Lí Tể cảm thấy thái độ cố chấp của hắn thật xa lạ, làm cả người lạnh run.
Ánh hoàng hôn tràn vào trong thư phòng, vì nến chưa được thắp lên, làm cho cảnh vật trước mắt trở nên mông lung và cô tịch.
“Vương gia” Lí Tể hô một tiếng, khom người hành lễ.
Quang Vinh vương không quay đầu lại,
cũng không có nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức họa, mỹ nhân
trong ánh chiều tà càng xinh đẹp động lòng người. Thư phòng thật yên
tĩnh đến nỗi làm cho lòng Lí Tể cảm thấy bồn chồn bất an.
Một lúc lâu sau..
“Thừa tướng, ngươi thấy bức tranh mỹ nhân này đẹp không?”
Lí Tể sửng sốt, chưa kịp phản ứng, bây
giờ đã bước vào đầu mùa thu nhưng tại sao vẫn cảm thấy lạnh, người trong bức hoạ hắn không thể nào quên, ai cũng không thể quên được phong thái
của Lục Phù khi nàng cùng Sở Cảnh Mộc chậm rãi bước vào yến hội.
Chuyện cũ của nàng thiên hạ đều biết,
chuyện đóa Phù dung của kinh thành an ủi người dân gặp nạn ở thành An
dương, nàng cũng là người bị tình nghi trong vụ Phù dung huyết án, nơi
Phượng Thiên hoàng triều này, nàng đã trở thành một nhân vật truyền kì,
mọi người đều nghe tiếng. Đợt cung biến vừa rồi phần lớn là do nàng gây nên, một nữ nhân có thể gây ảnh hưởng lớn đến ba người Vương gia quyền
khuynh thiên hạ, phút chốc có thể phá vỡ tâm huyết của họ đã gầy dựng
trong mười mấy năm qua.
“Thừa tướng tại sao lại không nói gì, có phải giọng nói của Bổn vương quá nhỏ chăng?” Dáng người cao lớn không
xê dịch, làm cho Lí Tể cảm thấy giống như có từng cơn gió lạnh toát ra
từ người hắn lan toả trong không khí.
“Dĩ nhiên rất đẹp” đóa Phù dung nổi danh ở kinh thành như thế nào lại không đẹp!
“Thế à? Ngay cả thừa tướng cũng cảm thấy đẹp sao? Ngươi có thấy nàng giống một kẻ gây tai họa?” Lại là một câu
hỏi không đâu vào đâu.
Nét mặt của Quang Vinh vương trở nên thâm trầm, làm người ta không thể đoán hắn đang nghĩ gì.
Lí Tể trầm mặc không biết phải trả lời
như thế nào mới phải, nàng là kẻ gây tai họa ư? Sợ rằng người trong
thiên hạ không nghĩ vậy.
Hắn có thể cảm nhận được ánh hoàng hôn
đang chiếu vào bức tranh nữ tử trên vách khiến người ta càng nhìn kỹ
càng phát hiện một sức hấp dẫn mê hoặc toát ra từ người nàng giống như
hút hồn người đối diện.
“Vương gia, hiện tại không phải lúc
thích hợp để thảo luận về Sở vương phi, chuyện Hoàng gia quân đã bi đánh bại ở Lạnh Thành người biết chưa?” Lí Tể nhíu mày, hắn bắt đầu phò trợ

Quang Vinh vương từ khi Quang Vinh vương hơn mười tuổi, đến nay đã được
mười mấy năm, hắn bỏ ra không ít tâm huyết trên người Quang Vinh vương, ở triều đình tranh quyền đoạt lợi này hắn không thể nhắm mắt làm ngơ, bởi vì trong triều đình từ trước đến nay tân thần có thế hơn cựu thần, một khi Tứ hoàng tử lên ngôi, Quang Vinh vương nhất định khó có thể sống
yên thân.
“Nhìn thấy chuyện của Tấn vương cùng
những việc xảy ngươi vẫn chưa rút ra bài học sao?” Quang Vinh vưong
cau mày, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm:” Hoàng gia quân không quen
thuộc tình hình lại không nghe lệnh của Bổn vương, tự ý vào kinh thành,
hừ!”
“Vương gia, tại sao ngài có thể bình
tĩnh như vậy? Bốn vị Tướng quân làm thế cũng vì muốn giúp ngài”. Nghe
được trong giọng nói của Quang Vinh vương có ý buông xuôi, hai mắt
của Lí Tể như muốn bốc hỏa. Đã đi đến bước này lại muốn buông xuôi, làm
như vậy không phải lãng phí mười mấy năm tâm huyết sao?
Trong trân đoạt vị khốc liệt này, kết
quả nhất định chỉ có thắng chứ không thể thua, một khi Tứ hoàng tử thuận lợi ngồi lên vương vị, bọn họ chỉ còn một con đường chết.
Làm sao có thể buông xuôi được?
Làm sao có thể buông xuôi?
“Ngu ngốc”, Quang Vinh vương hừ nhẹ một
tiếng, sắc mặt âm trầm ủ dột, ánh mắt nhìn về phía bức tranh trên vách
lộ ra một tia hủy diệt, đầy chết chóc.
“Thừa tướng, ngươi không biết sự xinh đẹp của Sở vương phi có thể hủy diệt người khác à?”
“Vương gia”. Lí Tể quát lên một tiếng,
sắc mặt đỏ ửng vì nổi giận và kích động.”Chuyện ngài nên làm lúc này là
nghĩ ra biện pháp để đoạt lại quyền thế, nghĩ ra biện phái lấy lại mặt
mũi thì ngày sau mới có thể ngồi lên ngai vàng, chứ không phải nghĩ về
Sở vuơng phi. Không lẽ ngài muốn nối gót Tấn Vương?”
Đôi mày rậm của Quang Vinh vương nhíu
chặt lại, ánh mắt hiện ra ngọn lửa, trên mặt hắn, chung quanh hắn dường
như cũng có ngọn lửa đang nhảy múa. Lí Tể mặc dù đang tức giận cũng cảm
thấy kinh hãi, nhưng giả vờ làm như không sợ nhìn hắn như cũ.
Ánh mắt của hai người giao nhau, làm cho không khí trong lúc nhất thời trở nên căng thẳng.
“Quân đội hoàng thành đã bị thất bại, ngươi nghĩ hai chúng ta còn có năng lực xoay chuyển tình thế sao?”
“Tại sao lại không được? Tuy bên ngoài
có vẻ Sở gia quân đã nắm Hàn gia quân và Hoàng gia quân trong tay, nhưng dù sao hai đội quân này cũng không phải quân đội do hắn huấn luyện ra
nên sự trung thành nhất định không cao, họ có thể làm phản bất kì lúc
nào, Sở Cảnh Mộc muốn thu phục quân đội của người khác phải mất một thời gian rất lâu. Vương gia, trước mắt thứ chúng ta thiếu chính là
ngân lượng, chỉ cần tìm những người giàu có trong thiên hạ rồi tịch thu
hết tài sản của họ là có thể bổ sung lương thảo, không phải sao? Trong
kinh thành không ít người giàu có, chỉ cần tìm được Dao Quang phu nhân,
một nữ nhân mà sự giàu có sánh ngang với một quốc gia là được”.
“Dao Quang phu nhân là ai? Nàng ta giống như một con rồng thấy đầu không thấy đuôi, ngươi cho rằng Dao Quang phu nhân có thể dễ dàng tìm như vậy? Đã từng có ai thấy dung mạo của nàng
chưa?”
Quang Vinh vương lạnh lùng trào phúng cười hắn. Danh tiếng của Dao Quang ai mà không biết, nhưng mấy ai có thể gặp nàng?
“Ngươi muốn tìm Dao Quang phu nhân,
ngươi cho rằng Sở Cảnh Mộc không nghĩ đến chuyện tìm nàng ta? Người của
ngươi có thể nhanh hơn người của hắn? Một kẻ giấu tài mười mấy năm như
Sở Cảnh Mộc, ngay cả ta cùng Tấn vương cũng đều tra không ra, ngươi cảm
thấy ngươi có thể đấu lại hắn? Trước kia ta cùng Tấn vương đều cho rằng
hắn chỉ là một Vương gia đứng ngoài cuộc trong cuộc chiến giành vương
vị, bây giờ được Tứ hoàng tử chống lưng, ngươi nghĩ trong triều còn có
người đấu lại hắn?”
“Vương gia, không lẽ người cam lòng rút lui?Đã cố gắng nhiều năm, bây giờ lại nhượng bộ hắn?”
Hai vị Vương gia cùng Thái tử phân tranh mười mấy năm, kết quả phần thắng thuộc về Tứ hoàng tử. Tứ hoàng từ
không cần mất chút sức lực nào cũng thắng lợi. Hắn không tin Quang Vinh

vương có thể cam lòng.
Khóe môi hiện ra nụ cười lạnh như băng,
Quang Vinh vương lạnh lùng quay đầu nhìn Lí Tể, sau đó đôi mắt sâu thẳm
lại nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt đẹp đang mỉm cười trong bức hoạ,
hừ lạnh ” Ta sẽ cam lòng sao?”
Sở Cảnh Mộc, ngươi hủy đi tất cả của ta, hãy chờ xem ta hủy của ngươi như thế nào!
Khi Lí Tể rời Vương phủ trời đã về
chiều, thư phòng vẫn không có một chút ánh sáng, bỗng nhiên một người
mặc áo đen nhẹ nhàng tiến vào, khi nhìn thấy hắn, Quang Vinh vương đang
đứng bất động chợt hồi tỉnh.
“Vương gia,chờ thêm một tháng, chúng ta
có thể ra thành.” Hắn thốt ra một câu lạnh lẽo, làm cho bốn phía trong
gian phòng như ngưng kết thành băng.
“Tốt lắm”. Quang Vinh vương cười hai
tiếng, sau đó đứng dậy, đến gần bức họa chăm chú nhìn, một lúc sau hắn
cầm lấy thanh bảo kiếm gần đó, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve
hoa văn trên thanh kiếm để cảm nhận sự tinh xảo của nó. Bỗng nhiên hắn
rút kiếm khỏi vỏ, mũi nhọn lạnh lẽo hiện ra. Ánh sáng từ thanh kiếm
chiếu vào mặt hắn có thể nhìn thấy con ngươi lãnh mị lóe lên trong gian phòng mờ ảo.. Con ngươi sâu thẳm, tối đen, như dã thú nhìn chằm chằm
con mồi, sâu kín phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Mũi kiếm chém loạn xạ vào bức hoạ, trong phút chốc, bức hoạ trên vách đã không còn nguyên vẹn, chỉ thấy những
mảnh giấy bay bay như tuyết rơi trong mùa đông giá rét.
Cỗ kiệu hoa lệ trước cửa vẫn chưa rời
khỏi, sắc mặt của Lí Tể không tốt lắm, từ trong Vương phủ bước ra, mặt hiện rõ sự giận dữ. Các thị vệ gác cửa nhìn thấy bộ dạng của hắn ai nấy đều cúi đầu không dám hé răng.
Trời đã về chiều phía trước vương phủ là một mảnh lạnh lùng giống như không có sự sống. Nhìn thấy hắm chậm rãi
bước ra, một người có dáng vẻ văn sĩ tiến lên gọi: “Tướng gia”, nhìn
thấy sắc mặt hắn không tốt biết đã xảy ra chuyện “Vương gia nói thế
nào?”
Hừ thật to, Lí Tể quay đầu lại, trừng
mắt liếc nhìn tấm biển vàng óng ánh có khắc bốn chữ Quang Vinh vương
phủ, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận “Đúng là phế vật! Chỉ vì một nữ nhân
mà trở nên dây dưa không dứt khoát, Quang Vinh vương thắng hay thua đều
đã rõ”.
Gã văn sĩ sợ hãi ” Nói như vậy tâm huyết nhiều năm của chúng ta đã lãng phí rồi sao?”
Lí Tể không nói gì, chỉ thở dài thật
sâu, một lúc sau mới lên tiếng:” Quang Vinh vương biết rõ mình không
thể đấu lại Tứ hoàng tử nên muốn rút lui, nhưng dường như hắn đối với Sở Cảnh Mộc vẫn còn có toan tính khác”
“Cũng khó trách, vì một nữ nhân mà ba vị Vương gia đều bày mưu tính kế, Sở vương vì có nước cờ cao thâm nên
thắng cuộc. Vì vậy Quang nhất định Vinh vương hận Sở vương thấu xương”.
Văn sĩ cũng cau mày nhận xét.
“Đó không phải chuyện của chúng ta,
chuyện chúng ta nên làm chính là bảo vệ lợi ích của gia đình mình, nếu
không sợ rằng khi Tứ hoàng tử đăng cơ, chúng ta còn có chổ đứng trong triều đình sao?”
“Ý của tướng gia là muốn quy phục Tứ hoàng tử?”
Nhớ tới Phượng Quân Úy mình đã gặp qua
vài lần, sống lưng Lí Tể cảm thấy lạnh giá, vị Hoàng tử kia quá âm
trầm, con ngươi sâu thẳm toát lên vẻ ma quỷ tà mị.
“Chuyện tìm Dao Quang phu nhân tiến hành tới đâu rồi?”
“Vẫn chưa có đầu mối, trong kinh có thể
cùng Dao Quang tiếp xúc, chỉ có Tô gia….À không, Sở vương phi, bởi vì
trên thương trường hai nàng là kẻ địch”
“Hãy dốc hết toàn lực tìm kiếm nàng ta!”
“Dạ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận