Phù Dung Vương Phi

Ánh nắng xuyên qua bức màn chiếu vào phòng làm không khí trở nên ấm áp, trời đã sang thu, sáng sớm bắt đầu trở lạnh.

Mặt trời lên cao, những tia nắng rực rỡ như nhảy múa ngoài sân, nhưng người trong phòng vẫn chưa tỉnh giấc.

Đôi mi thật dài run nhè nhẹ, hai mắt từ từ mở ra, trong sáng có thần, mùi đàn hương thơm ngát gần phai nhạt, chỉ còn lại hương khí nồng đậm. Lục Phù tham lam hít thật sâu, cơ thể đau nhức nhắc nhở nàng tối qua hai người cùng nhau triền miên mãnh liệt thế nào, cuối cùng nàng đã trở thành thê thử thật sự của Sở Cảnh Mộc. Lục Phù nghiêng đầu, hai má ửng hồng.

Thì ra sáng sớm thức dậy nhìn thấy người bên cạnh, là cảm giác ấm áp và sung sướng như vậy.

Nàng nhìn những dấu môi hôn nhàn nhạt khắp người, không nhịn được mỉm cười.

Hai người cuối cùng đã trở thành phu thê, một đôi phu thê đúng nghĩa!

Sở Cảnh Mộc ngủ giống như một hài tử, gương mặt thanh nhuận thả lỏng, không giống vẻ thâm trầm khi thức dậy, khóe môi cong lên tao nhã, giống như đang mơ thấy chuyện gì rất vui. Một nam nhân trên chiến trường tung hoành giết địch, nhưng lại thanh nhã như thế, làn da không giống của một tướng quân bình thường, không ngâm đen như họ, trái lại da thịt trắng trẻo, nếu trên người không có những vết thương sâu cạn, nàng còn nghĩ hắn chưa từng ra chiến trường.

Rất nhiều vết kiếm sâu cạn trên người Sở Cảnh Mộc, từng vết từng vết đều do hắn bị thương trong lúc giao tranh. Mọi người đều ca tụng hắn anh dũng nơi sa trường rong ruổi giết địch như thế nào, nhưng có ai hiểu được hắn phải trãi qua bao nhiêu đau khổ, đổ bao nhiêu máu tươi và chịu bao nhiêu vết thương mới tôi luyện nên một Sở Cảnh Mộc thành tựu như ngày nay. Trong lúc máu chảy đầu rơi, ai là người giúp hắn băng bó vết thương?

Mặc kệ bao nhiêu đau đớn, cũng không lộ cảm xúc ra ngoài, nàng và hắn, đều là những người ẩn nhẫn, sẽ không để vết thương thấy ánh mặt trời, sẽ cố gắng dấu che bằng mọi cách.

“Đau không?” Lục Phù vuốt ve vết thương đáng sợ trước ngực hắn, kéo dài từ xương quai xanh tới bụng, rất dữ tợn và khủng bố. Miệng vết thương đã lành, nhưng có thể nhìn ra bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng, trong nháy mắt nàng muốn đem người khiến hắn bị thương chém thành muôn đoạn.

Khi thân thể Sở Cảnh Mộc nhẹ chấn động, Lục Phù mới biết hắn đã tỉnh giấc và nghe thấy lời nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sâu như biển của Sở Cảnh Mộc, hắn không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ trán nàng nở nụ cười “Không đau!”

“Chỉ nhìn thôi ta còn thấy sợ, vết thương này tại sao có vậy?” Nhìn vết xẹo xấu xí cũng khiến nàng sợ hãi, nghĩ cũng biết tình trạng lúc đó nguy hiểm đến độ nào.

ht="8">

“Chuyện đã lâu, ta quên rồi” Ánh mắt Sở Cảnh Mộc tối lại, gượng cười, chuyện chiến trường hung hiểm, không thích hợp kể với nàng, chỉ khiến nàng thương tâm thêm.

Hắn biết chỉ có ôm nàng vào lòng mới làm vơi bớt nỗi thương tâm của nàng.

Phù nhi của hắn, từ đây về sau hắn sẽ không để nàng lộ ra chút biểu tình đau thương nào, cuộc sống của nàng đã trãi qua quá nhiều đau khổ. Mặc dù hắn không thể xóa đi những vết thương trước kia, nhưng có thể bảo đảm từ đây về sau nhất định không để nàng chịu thêm đau khổ hay mang thêm vết thương nào nữa cả.

Sở Cảnh Mộc hy vọng cả đời nàng có thể giữ mãi vẻ tươi cười ấm áp, giống như tình cảm ấm áp hiện tại.

Lục Phù cũng cười, không tiếp tục hỏi nữa. Khi cảm nhận được sức nóng của ánh nắng chiếu trên bàn tay, nàng nhắc nhở hắn “ Trời không còn sớm, Vương gia không phải nói hôm nay chúng ta đi biệt viện sao?”

“Hiện tại Bổn vương chỉ muốn ở trên giường..chậc chậc…ăn món ngon nhất thiên hạ thêm chút nữa…” Sở Cảnh Mộc vừa nói xong, bàn tay trên lưng Lục Phù đã nhẹ nhàng sờ nắn da thịt ấm áp mềm mại, đầu vùi vào cổ thơm ngát của nàng, tinh tế cắn mút.

Một trận tê dại lan ra toàn thân của Lục Phù, sáng sớm vừa mới hết đỏ mặt, xấu hổ lại sinh sôi, “Vương gia…”

Giọng nói ngọt ngào có chút bất đắc dĩ, độ ấm trong phòng tăng lên đột ngột, nắng đã lên cao, sau một phen nháo loạn cũng gần giữa trưa…

Vùng ngoại ô, ánh nắng ấm áp bao phủ cả một vùng rộng lớn, trong không khí thoang thoảng hương cỏ xanh, xa xa một con ngựa trắng như tuyết đang chậm rãi đi tới, trên lưng nó là một đôi tình nhân, làm cho không khí cũng trở nên ngọt ngào.

“Vương gia sao còn chưa hắt xì?” Lục Phù cười khẽ, ngửa đầu nhắm mắt lại để cảm nhận hương cỏ xanh bay trong gió, đó là hương vị đã lâu nàng chưa được hưởng. Nghĩ đến dáng điệu của Bôn Nguyệt sau khi xem sổ sách, nàng cảm thấy buồn cười. Nhất định Bôn Nguyệt sau lưng trách Sở Cảnh Mộc sao chưa chịu trở về.

“Đừng lo lắng, Tiếu Nhạc sẽ giúp nàng” Sở Cảnh Mộc tỏ vẻ không lo lắng nhún nhún vai, ai có thể nghĩ, đường đường là Vương gia, Vương phi lại lén lút trốn thị nữ ra ngoài ch

“Phụ thân và các vị mẫu thân đều đi du ngoạn, hết năm mới trở về, đến lúc đó sẽ thoải mái một chút vì có sự giúp đỡ của họ”


“Các vị nhạc mẫu đều là thương nhân?” Sở Cảnh Mộc lấy làm kì lạ hỏi.

“Có vị là người trong giang hồ, có vị là thương nhân, đều là những nữ nhân có thể gánh vác một mình, phụ thân nên cảm thấy diễm phúc?” Nàng cau mày, cười ha hả, khi nghĩ đến người của Tô gia, đều có thể khiến nàng cười một cách vui vẻ.

“Phù nhi, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

Lục Phù gật đầu, Sở Cảnh Mộc do dự một chút, mím môi “ Ta cảm nhận được Tô gia không đơn giản, lần trước khi ngươi ở trong cung, vẻ mặt của Thất nhạc mẫu rất giống…” Hắn muốn nói nhưng không tìm được từ để hình dung Thất phu nhân.

Lục Phù nghiêng đầu, suy nghĩ, trong mắt có điểm bối rối, do dự thật lâu, cuối cùng nói “Thất nương là người xuất thân giang hồ, năm đó danh hiệu của bà là nữ la sát đệ nhất thiên hạ, bà có làm ngươi sợ không?”

Chuyện của Dao Quang, không biết vì lí do gì, trong tiềm thức nàng không muốn nói cho hắn. Thân phận này gây ra nhiều tranh cãi, vì Tô gia, vì muốn dành một con đường lui, nàng muốn giữ lại cho riêng mình.

“Thì ra vậy” Sở Cảnh Mộc cũng không hoài nghi lí do thoái thác của nàng, ngược lại giống như chợt nghĩ ra điều gì, áp sát vào tai nàng “Mệt không? Ta sẽ cho ngựa đi nhanh hơn, nếu không trời sẽ tối mịt không thể đến kịp”

Lục Phù đỏ mặt, khuỷu tay thúc nhẹ vào bụng hắn, một tiếng cười sang sảng lập tức vang lên, vấn đề này mà hắn cũng dám hỏi? Tối hôm qua yêu cầu vô độ, hôm nay lại náo loạn hết một buổi sáng, không mệt mới lạ. Thân thể của nàng còn ẩn ẩn đau, mà người gây ra phía sau vẻ mặt lại khoan khoái như đường làm rộng mở.

“Còn không phải tại ngươi!”

“Đêm động phòng hoa chúc này ngươi thiếu ta lâu vậy, ta sớm nói phải trả cả vốn lẫn lời cho bổn vương, ngày hôm qua ngay cả lãi còn chưa đủ” Hắn xấu xa nói xong, ở trên vành tai Lục Phù ăn chút đậu hủ, ôm lấy thắt lưng nàng, giục ngực chạy nhanh hơn, con ngựa cất vó làm cát vàng tung bay mù mịt. Sở Cảnh Mộc giục ngựa thật hăng hái.

Hoàng hôn vừa buông xuống, con ngựa đã dừng lại ở trước cổng một sơn trang.

Sơn trang nằm trên đỉnh núi, một mái ngói đỏ tươi giữa rừng cây xanh bao la bát ngát, cảnh vật hài hoà một cách tự nhiên. Ánh nắng chiều chiếu vào mắt, gió mát thổi mơn man, gương mặt thanh nhuận của Sở Cảnh Mộc cảm thấy thật thanh thản. Vách núi xa xa được mây bay lãng đãng như sương khói bao phủ, tạo nên một vẻ mông lung tuyệt đẹp. Những hòn đá có hình thù kỳ lạ trong cảnh mông lung mờ ảo, càng có khí thế bức người.

Trên núi cảnh vật yên tĩnh khiến lòng người cũng trở nên thanh thản, đúng như lời Sở Cảnh Mộc, nàng thật thích hoàn cảnh nơi này.

Xa xa, một nam tử trung niên dẫn theo nữ tử trung niên cùng một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân đứng chờ nơi cửa. Trên mặt đỏ ửng đẩy vẻ hưng phấn, đang mong đợi họ.

“Thuộc hạ tham kiến Vương gia,Vương phi!” Sở Cảnh Mộc vừa mới đỡ Lục Phù xuống ngựa, ba người liền bước lên đón chào, quỳ xuống thỉnh an, giọng nói cao vút.

“Quý thúc, Quý thẩm, Tiểu Mi, mời đứng lên!” Sở Cảnh Nộc nâng nam tử trung niên dậy, cười rất chân thành, quay đầu lại vui vẻ bảo Lục Phù “ Phù nhi, họ là thị nữ và hộ vệ bên người nương của ta, Tiểu Mi là nữ nhi của họ”

Lục Phù còn chưa kịp trả lời đã nghe lời khen ngợi, trong trẻo vang lên, “Thật đẹp, giống như iên nữ tỷ tỷ”

Nhìn lại là một thiếu nữ thanh tú động lòng người, khoảng mười ba mười bốn tuổi, thuần khiết như không khí trong lành sau núi, đang cười một cách chân thành, ngây thơ như tờ giấy trắng. Một hài tử lớn lên nơi núi rừng, không giống những đứa nhỏ khác, vừa nhìn đã thích, hơn nữa vì từ nhỏ nàng thiếu đi sự hồn nhiên của tuổi thơ, cho nên càng thêm hâm mộ. Lục Phù không nhịn được cười thật tươi.

“Tiểu Mi, không biết lớn nhỏ, không gọi tỷ tỷ gì đó mà phải gọi Vương phi!” Quý thẩm cau mày trách Tiểu Mi, tuy rằng bà cũng bị vẻ đẹp của nàng khiến cho ngây ngẩn nhưng chỉ dấu trong lòng, không hờn giận dạy dổ Tiểu Mi. Quý thúc cũng trừng mắt Tiểu Mi, ánh mắt có chút trách cứ.

Tiểu Mi uỷ khuất chu môi, thật mà, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Phù đảo quanh “Thật sự rất đẹp!”

“Ngươi…”

Quý thẩm vừa muốn nổi giận, Lục Phù đã nở nụ cười ấm áp như gió xuân “ Không sao, Quý thẩm đừng quá câu nệ”

“Phải” bà nở nụ cười, những nếp nhăn trên mặt vì vui vẻ mà nhăn lại thành một đường cong, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng “Vương gia, Vương phi, mau đi thôi, bữa tối đã chuẩn bị xong”

Sở Cảnh Mộc thật tự nhiên nắm tay nàng đi phía trước, Quý thẩm và Tiểu Mi theo cách đó không xa, Quý thúc dắt ngựa đi sau cùng. Từng đợt hương hoa dại bay vào mũi, giống như lan giống như cúc, một vài bụi hoa ở giữa đình viện nở ra những nụ hoa nhỏ không tên, vừa hồng,vàng xen lẫn với màu tím, không phải loại hoa đài các, chỉ là hoa dại bình thường. Bên cạnh vườn hoa có một cái bồn bằng gỗ nho nhỏ, nước trong suốt gợn sóng lăn tăn. Cách đó không xa có một cái giá, phía dưới là đu dây đang đong đưa theo gió. Nhìn cách bày trí của đình viện cũng có thể cảm nhận được một loại không khí trong lành thanh nhã.

“Thích không?” Sở Cảnh Mộc nàng, nghiêng đầu thấy ánh mắt nàng đang nhìn chăm chú vườn hoa, không nhịn được cười hỏi, đồng thời khoát tay biểu những người khác đi trước chuẩn bị bữa tối.


“Thích, nơi này tất cả do bà bà bày trí phải không?” Ánh mắt nàng vẫn không rời những cánh hoa nhỏ lay động theo gió, và đu dây đang lắc lư ở xa xa.

“Nơi này, mỗi cành cây ngọn cỏ đều do mẫu thân ta bày trí, lúc trước phụ thân muốn giúp nhưng bị bà từ chối. Khi ta còn nhỏ rất thích nơi đây, thường xuyên tới đây hoài niệm giọng nói và nụ cười của mẫu thân” Giọng nói của Sở Cảnh Mộc nhẹ như nước lại nồng như mực đầy vẻ tưởng niệm, Lục Phù không nhịn được nắm chặt tay hắn, không một tiếng động an ủi.

Nhìn không ra, mẫu thân của hắn là một nữ nhân dịu dàng và tao nhã như vậy, vườn hoa xinh xinh, thanh đằng xanh tươi, đu dây đong đưa theo gió, giấc mộng trong cuộc sống của bà dường như rất đơn giản, đó chính là sự yên tĩnh và thanh thản.

Không biết khi nào, hai người họ mới có được cuộc sống như vậy!

Lục Phù thật sự hâm mộ, hâm mộ vẻ trong sáng và thoải mái nơi này.

Bữa cơm chiều bao gồm thức ăn đơn giản, đầy bàn toàn bộ là đồ ăn sáng, không tinh xảo giống như vương phủ nhưng ngon miệng vô cùng, khiến Lục Phù khen không ngừng rằng tay nghề của Quý thẩm thật tốt.

Vì tâm trạng vui vẻ nàng luôn cười tủm tỉm, khóe môi không ngừng cong lên.

Thức ăn đều do họ tự làm, thịt do Quý thúc săn được, cá bắt từ trong suối về, nước dùng để nấu cũng là nước suối trong veo, hương vị thơm ngon khiến Lục Phù cảm thấy thật ngon miệng. Nàng ăn hơn bình thường ba phần, Sở Cảnh Mộc nhìn thấy vui cười hớn hở.

“Xem ra chúng ta nên thường tới đây vài ngày, để Quý thẩm dưỡng Phù nhi béo lên ” Tránh cho khi ô luôn không hài lòng về trọng lượng của nàng, giống như gió thổi cũng bay, khiến người không biết tưởng Sở vương nuôi không nổi một nữ tử”

“Cơm vừa xong, trời đã về chiều, Sở Cảnh Mộc kéo Lục Phù đến sau núi ngắm mặt trời lặn.

Trong cảnh đất trời mờ mịt, thiên địa cùng màu, một màu đỏ rực nhuộm đầy nhân thế, nàng cảm nhân được trên lưng bàn tay mình cũng nhiễm màu đỏ. Ở xa xa nhìn lại, mặt trời đỏ như máu chầm chậm lặn xuống sau núi, thật chậm như muốn lưu lại sắc thái cuối cùng của nó. Mặt trời ở giữa hai núi từ từ lặn xuống, cả núi rừng gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mùi cỏ xanh và hoa dại thoang thoảng đưa hương, một tia nắng hoàng hôn bi tráng đều không có, chỉ có vẻ xinh đẹp sáng lạn.

Hoàng hôn là một vẻ đẹp độc đáo, sắc thái riêng của nó không thể bỏ qua.

Sở Cảnh Mộc từ phía sau ôm thắt lưng nàng hỏi “Đẹp không?”

“Đẹp vô cùng!” Lục Phù mỉm cười, giờ phút này nàng hoàn toàn đắm chìm trong cảnh đẹp của hoàng hôn, chung quanh là những bông hoa nhỏ màu tím nhạt, mặc dù mặt trời đã lặn xuống, vẫn vươn mình đón gió, tất cả đều đẹp trong mắt nàng, tâm tình cũng trở nên vui sướng. Cuộc sống của nàng chưa từng có những phút giây thanh thản như thế này.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, mùi hương cỏ cây trong trẻo, như dòng suối ấm áp, giống như có thể rửa sạch tất cả tội ác của nàng luôn cả bàn tay dính đầy máu tươi. Lục Phù bỗng nhiên hiểu được vì sao Sở Cảnh Mộc mang nàng lên đến đây.

Vì hắn muốn nàng có những khoảnh khắc yên tĩnh và ngày tháng không buồn lo.

“Cám ơn ngươi! Phương Đông!” Lần đầu tiên nàng gọi tự của hắn. Sở Cảnh Mộc kích động xoay người Lục Phù lại, đoạt lấy hai cánh môi đang tươi cười của nàng, mùi thơm toả ra trong không khí, thật thâm tình hôn lên môi nữ tử đã chiếm trọn trái tim và của hắn.

Hạnh phúc cũng theo đó chậm rãi lan ra trong không khí, mang theo sự ấm áp.

Nhà của nàng thật ấm áp!

Trên núi ngày trôi qua thật êm ả, sáng sớm vào lúc mặt trời mọc có tiếng chim hót líu lo khiến tinh thần sảng khoái, không có lừa gạt trong thương trường, không có tranh đấu nơi triều đình, hai người có thể thả lỏng tinh thần để hưởng thụ cảm giác thanh thản này. Đây là đoạn cuộc sống họ vất vả mới có được nên hai người rất quý trọng.

Du sơn ngoạn thủy trở thành tiết mục được cả hai yêu thích nhất, nước từ núi chảy xuống, như còn lưu lại giọng nói của họ, tạo thành một giai điệu thật hài hoà. Nước suối trong veo, tay chạm vào lạnh lẽo nhưng khi uống mát lạnh. Lục Phù thích vô cùng cảm giác tươi mát khi uống vào miệng này.

Có một lần, nàng theo Sở Cảnh Mộc vào rừng săn bắn, nhấm nháp thành quả của mình, Khi nhìn con mồi trong tay Sở Cảnh Mộc nhiều hơn, Lục Phù bĩu môi làm xấu “ Ngươi ăn gian”

Vì thế, mỗi lần săn thú, Sở Cảnh Mộc đều vụng trộm làm cho nàng ba phần, nhìn thấy nàng thoả mãn tươi cười, hắn cũng cười như gió xuân, tiếng cười nói trong không gian trống trải của núi rừng như vọng lại không tan.

Duy nhất chứng kiến hạnh phúc của họ là nơi núi rừng này.


Gần đây nhân một lần cao hứng, nàng lôi kéo Sở Cảnh Mộc ra ngoài luyện công, trêu ghẹo công phu của hắn như mèo quào, cùng hắn đùa giỡn, cho đến khi mồ hôi đầm đìa gần như kiệt sức.

Lúc rảnh rổi không đi ra ngoài, Lục Phù thường hay ngắm những bông hoa nhỏ trong đình viện, vỗ về chơi đùa. Những nụ hoa mặc dù mỏng manh nhưng tràn đầy sức sống,còn dính những giọt sương long lanh, toả hương thơm ngát khiến người mê mẩn tâm thần.

Đôi khi nàng ngồi trên đu dây, được Sở Cảnh Mộc đung đưa từ phía sau, nghe hắn kể chuyện thời thơ ấu hay những hiểu biết nơi vùng quan ngoại, sau đó cả hai cười vui vẻ.

Quý thẩm vừa làm một món điểm tâm thật ngon tên gọi Đoàn viên. Lục Phù rất thích vì vậy cả ngày quấn lấy Quý thẩm học cách làm để khi trở về phủ có thể ăn. Nàng dành một buổi sáng ở trong nhà bếp theo Quý thẩm và Tiểu Mi học nghề. Sở Cảnh Mộc trêu ghẹo bảo nàng đừng đốt nhà bếp là được. Lục Phù cười hì hì, vui vẻ học cả buổi sáng. Sau khi làm xong nhìn Tiểu Mi trợn mắt, biểu tình có điểm quái dị. Nếu học không thành về sau không có mà ăn, như có dự cảm Lục Phù ngước nhìn lên thoáng thấy hình dáng tuấn tú đi bên ngoài, nàng cười rộ lên.

Sở Cảnh Mộc kinh hãi nhìn Lục Phù đang tươi cười hớn hở cầm món điểm tâm đen thui quái dị, biểu tình buồn bã, rõ ràng món điểm tâm có màu vàng, sao của nàng là màu đen?

Lục Phù xấu hổ muốn chui xuống đất “ Phù nhi, ngươi xác định sẽ không độc chết ta, sau đó tìm trượng phu khác?”

“Nhỏ mọn” Tám chín phần là bởi vì hắn mới đả kích nàng, dù vậy cũng không cần ngược đãi hắn? Sở Cảnh Mộc dở khóc dở cười nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng, biết là giả vờ nhưng không muốn vạch trần.

“Quý thẩm nói dù màu sắc có chút quái dị, nhưng hương vị không tệ lắm, Vương gia thử một miếng đi!” Lục Phù làm ra vẻ vô tội cười, nét mặt vô hại. Chính nàng cũng cảm thấy không thể ăn, nhưng nghĩ mình thông minh chẳng lẽ học nấu nướng cũng không xong.

Sở Cảnh Mộc trừng mắt nhìn Quý thẩm và Tiểu Mi phía sau. Hai người cảm thấy hổ thẹn cúi đầu bởi vì họ không nói màu của điểm tâm thật sự có chút giống độc dược.

Không thể từ cSở Cảnh Mộc phải đưa ra điều kiện trao đổi thành hắn theo Quý thẩm học, nếu về sau nàng muốn ăn, hắn sẽ làm cho nàng. Biết thời thế mới anh hùng, vật đen đen kia chỉ nhìn thôi cũng biết không phải cho người ăn, hắn thật không dám nếm thử. Mặc dù nói như thế, nhưng chuyện học là do hắn cam tâm tình nguyện.

Phòng bếp bị một đại nam nhân chiếm cứ, Lục Phù và Tiểu Mi từ bên ngoài nhìn vào cười cười khi thấy hắn chạy tới chạy lui cùng Quý thẩm học từng bước một. Nhìn biểu tình buồn bã của hắn, cầm trong tay đồ lăn bột, gương mặt thanh nhuận ửng hồng, trừng mắt nhìn nữ nhân không lương tâm đang cười đến chảy nước mắt ngoài kia.

Một đại nam nhân vì thê tử tình nguyện học trù nghệ, đường đường Sở vương gia vì muốn thê tử vui vẻ cam tâm xuống bếp học nghề, nếu thuộc hạ biết được, hắn không còn hình tượng gì nữa.

“Tiên nữ tỷ tỷ, Vương gia đối với người thật tốt!”

Mặt mày Tiểu Mi hớn hở, khen một cách chân tình, giống như có làn gió thổi qua trái tim Lục Phù, nàng nghĩ, cho dù đầu thai một lần nữa, cũng không được tình cảm tốt đẹp trong sáng này.

Lục Phù cười vuốt vuốt tóc Tiểu Mi, vẻ mặt thương yêu “ Tiểu Mi về sau tìm phu quân cũng phải tìm người như vậy”

Sở Cảnh Mộc cưng chiều đã muốn vượt qua sự tưởng tượng của nàng, nàng đối với hắn lạnh lùng tính toán, trái lại hắn dùng tình cảm chân thật đến nhận thức nàng không một câu oán hận. Nàng cười nhìn vào trù phòng, Sở Cảnh Mộc mặc dù xấu hổ nghiêm mặt, nhưng vẫn chăm chú hỏi Quý thẩm cách làm, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên và dung túng, hai má dính bột nhìn vô cùng đáng yêu. Nếu lúc mới gặp nhau, có người bảo nàng, một ngày Sở Cảnh Mộc sẽ xuống bếp, chú tâm học nấu nướng, đánh chết nàng cũng không tin.

Một Sở Cảnh Mộc như thế, sao nàng có thể nhẫn tâm thương tổn?

Một như thế, sao lại không thương cho được?

“Tiên nữ tỷ tỷ, cái gì là phu quân?” Tiểu Mi ngây thơ hỏi.

Lục Phù sửng sốt, nghiêng đầu nhìn con ngươi trong trẻo như nước đầy vẻ hiếu kỳ của Tiểu Mi nghĩ thầm Tiểu Mi rất ít khi xuống núi, ngày ngày chỉ tiếp xúc với mẫu thân và phụ thân. Một nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi, ngay cả phu quân là gì cũng không biết còn lấy làm lạ, có thể thấy Tiểu Mi được bảo hộ kỹ như thế nào. Lục Phù không nhịn được mỉm cười.

“Phu quân chính là người sẽ cùng ngươi dắt tay cả đời, đến lúc đầu bạc răng long, hai người giống như tay phải và tay trái của Tiểu Mi vậy, không thể tách rời, nếu tách ra, máu sẽ chảy đầm đìa rất đau”

Tiểu Mi có chổ hiểu chổ không gật gật đầu, nàng hoang mang chớp chớp mắt, buồn bực hỏi “Trợ thủ đắc lực là phải cùng một chỗ, có phải ngay cả lúc ăn cơm, ngủ, hay đi nhà vệ sinh cũng không phân ra?”

Lục Phù sợ run, thật lâu mới định thần lại, trong mắt lộ ra vẻ bất lực, vỗ vỗ vai nàng, mặt cứng ngắc, “Tiểu Mi, ta lớn như vầy rồi, ngươi là người đầu tiên hỏi một cách chân thật đến nổi ta không trả lời được”

“Vậy có phải Tiểu Mi rất lợi hại?” Hai mắt nàng sáng rực lên.

Lục Phù cười không nổi “Rất lợi hại”

Tiếp theo tiếng lợi hại của nàng, là tiếng thét vui sướng chói tai của Tiểu Mi. Lục Phù vừa cười vừa cảm thán, có thể hồn nhiên thật tốt, không sầu không lo.

Trong phòng bếp, trán Sở Cảnh Mộc đã lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú, thời gian dần trôi qua, mấy khối điểm tâm nóng hổi cuối cùng cũng ra lò. Gương mặt thanh nhuận của hắn cười nhẹ, khóe môi cong lên, có chút khẩn trương đem tới trước mặt

Lục Phù nhìn mặt hắn dính đầy bột trắng và mồ hôi, rất cảm động, vừa muốn cừơi, nhưng cố nhịn khóe môi run run. Nàng cầm lấy miếng điểm tâm, trước ánh mắt chờ mong của Sở Cảnh Mộc, cắn một miếng. Mùi vị thơm tho tan ra trong miệng, ngon vô cùng. Có lẽ do tâm ý, món điểm tâm này mang theo sự thương yêu và quý trọng của Sở Cảnh Mộc, nàng cảm thấy còn ngon hơn của Quý thẩm làm.

“Ngon lắm!” Nhìn vẻ vui mừng trong mắt Sở Cảnh Mộc, lòng Lục Phù rung động, cầm nửa miếng bánh còn lại đút vào miệng hắn, Sở Cảnh Mộc nhanh chóng nuốt hết.


“Quả nhiên, Bổn vương so với ngươi khéo tay hơn!” Sở Cảnh Mộc thản nhiên trêu ghẹo, cười vô cùng vui vẻ.

Lục Phù trừng mắt, giơ tay lau bột trắng và mồ hôi trên mặt hắn, mồ hôi dính vào tay, ấm áp xẹt qua lòng bàn tay, nam nhân này, thật sự dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình.

Mấy miếng điểm tâm nhanh chóng rơi vào bụng Lục Phù, Sở Cảnh Mộc thật cao hứng tìm hiểu thêm những món điểm tâm nàng thích ăn, lôi kéo Quý thẩm vào bếp, muốn học nữa. Vì đã có kinh nghiệm, lần này hắn học thật nhanh, cũng làm rất nhanh.

Cả một buổi chiều, Sở Cảnh Mộc đều ở trong bếp cùng Quý thẩm học nghề, còn Lục Phù ngồi trên ghế đá bên ngoài, mỉm cười hạnh phúc, gió nhẹ thổi tóc bay bay, yên tĩnh mà an nhàn, đẹp như một bức tranh.

Buổi chiều, trăng đã lên cao, trời sắp vào thu về đêm có chút lạnh, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Bận rộnc cả ngày, Sở Cảnh Mộc than mệt, nhất định lôi kéo Lục Phù cùng hắn đi tắm ôn tuyền.

Bụng dạ khó lường!

Phía sau sơn trang có một suối nước nóng tự nhiên, nước chảy róc rách từ trên núi xuống, khói nhè nhẹ bay lên trắng đục mờ mờ ảo ảo, mông lung không rõ cảnh vật.

“Thật là một nơi thoải mái” Đùa giỡn nước trong ôn tuyền, Lục Phù thoải mái dựa vào Sở Cảnh Mộc, thân hình trắng nõn vì hơi nóng mà trở nên ửng hồng rất mê người.

Tóc dính vào má, hai má mịn màng không chút phấn son, nhưng lại đẹp như mơ, như một bức tranh, Sở Cảnh Mộc ôm nàng, nhịn không được khen ngợi “ Phù nhi,…. ngươi rất đẹp!”

Lục Phù sửng sốt, hơi mỉm cười, mắt cũng lười mở ra, trong khói trắng giọng nói có vẻ mơ hồ “Ta giống nương của ta, năm đó bà là mỹ nữ nổi danh khắp kinh thành”

“Về sau nếu chúng ta có nữ nhi, gọi là Khuynh Thành, nhất định sẽ giống ngươi, đẹp khuynh quốc khuynh thành!” Sở Cảnh Mộc cắn cắn vành tai mềm mại của Lục Phù, vô cùng thân thiết nỉ non, dường như thấy được một hài tử giống nàng như đúc, cười thật đáng yêu.

Hài tử….Hắn thật hy vọng nàng có thể mang thai, nhưng điều kiện trước tiên chính là phải dưỡng nàng mập lên một chút, nàng gầy như vậy, hắn ôm còn sợ đau, nói chi đến chuyện sinh nở.

“Vương gia…..” khóe môi Lục Phù cong lên thật tao nhã, giống như muốn cười, nhịn không được phản đối “Tên này thực tục!”

Một đôi phu thê thân thể dính sát nhau, tựa vào nhau cùng bàn luận về hài tử, thường thường chỉ có một kết quả…..

Thân thể Sở Cảnh Mộc sớm đã có phản ứng, vật nóng bỏng để sau thắt lưng nàng từ lúc nào, hai tay quấy nhiễu vòng eo mềm mại, dịu dàng vỗ về chơi đùa thân dưới mềm mại của nàng, không cần chú ý, Lục Phù cũng cố thể cảm nhận được áp lực gấp gáp ở phía sau.

Lục Phù xoay người, thân hình như bạch ngọc bày ra trước mắt Sở Cảnh Mộc, trên mặt đỏ ửng, mượn sức nước, ôm lấy cổ hắn, giọng nói kiềỵ mê hoặc “Vương gia không phải nói mệt mỏi sao?”Nàng nói xong còn đùa dai mút lấy vành tai vì nàng mà trở nên ửng đỏ, rót vào thân thể hắn một luồn khí nóng, tê dại, khóai cảm vô cùng khiến sức kềm chế của hắn gần như tan rã.

“Phù nhi, ta có thể mệt chút nữa!” Như tuyên thệ đè lên thân thể nàng, hai thân thể trần trụi kề sát vào nhau không còn khe hở, những chiếc hôn không ngừng rơi xuống, trong miệng nàng tuỳ ý tìm hương thơm “Phù nhi, ngươi nóng lên rồi, ta giúp ngươi hạ nhiệt”

Một trận mưa hôn từ cổ rơi xuống, Lục Phù chỉ có thể ngửa đầu, mặc hắn trên người nàng hôn tạo ra từng đợt khí nóng. Nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa hồng hồng trước ngực nàng, tinh tế cắn mút khiến Lục Phù run rẩy, rên rỉ không kềm chế, làm nước trong ôn tuyền càng thêm nóng bỏng, giống như đang sôi sùng sục.

Đôi mắt Sở Cảnh Mộc tràn đầy dục vọng, Lục Phù chủ động phối hợp khiến dục niệm trong đầu hắn tăng vọt không kềm chế nổi, động tác cũng trở nên vội vã, kéo hai chân nàng quấn lấy thắt lưng tráng kiện của hắn “Phù nhi, ôm ta!”

Một mệnh lệnh, làm nàng ôm chặt cổ hắn, một cái cắn răng, kiên quyết chìm vào trong cơ thể nàng, mạnh mẽ có sức luật động ra vào, tiếng rên rỉ và thở dốc, cùng tiếng nước chảy, lại hài hòa một cách khác thường.

Ánh trăng xấu hổ trốn vào tầng mây, yên lặng chúc phúc cho đôi tình nhân hữu tình.

Triền miên qua đi, hai người vẫn ôm nhau trong ôn tuyền, lẳng lặng ôn lại tình cảm mãnh liệt vừa qua, Sở Cảnh Mộc ôm nàng, giống như cả đời cũng ôm không đủ, không muốn buông tay, thân thể mềm mại ngát hương trong lồng ngực cùng thân hình cường tráng của hắn tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

“Phù nhi, ánh trăng hiện ra kìa” Sở Cảnh Mộc nựng nựng hai má non mềm của nàng, ngước mắt nhìn về phía chân trời, trăng sáng giống như mặt của hài tử đang cười khúc khích.

Lục Phù ngước mắt, rồi nhắm lại, môi gợi lên một độ cong mê người “Trăng tròn quá, thật tr�

“Ngươi hạnh phúc không?” Sở Cảnh Mộc vuốt vuốt mái tóc dài ướt đẫm của nàng, dịu dàng hỏi, lòng bất tri bất giác có chút khẩn trương, hắn toàn tâm toàn ý muốn nàng được hạnh phúc vui vẻ.

“Hạnh phúc! Hạnh phúc giống như đang nằm mơ vậy!” Bởi vì mệt mỏi, giọng nói của Lục Phù giống như từ phía chân trời vọng lại, xa xôi mờ ảo.

“Không phải nằm mơ, ta sẽ mang đến hạnh phúc cho ngươi! Cả đời đều hạnh phúc như vậy!” Sở Cảnh Mộc càng ôm nàng thật chặt, nỉ non, như thề.

Có loại hạnh phúc ——giống như một miếng băng mỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận