Phù Dung Vương Phi

Những tháng ngày hạnh phúc trôi qua thật mau, mùa thu mang theo tiếng cười của Sở Cảnh Mộc và Lục Phù từ từ đến gần, có vẻ ưu thương và thê
lương.

Mùa thu làm cho núi rừng hoa cỏ kém tươi rất nhiều, lá cây trở nên
vàng úa, một màu vàng ảm đạm, từng cơn gió thổi qua khiến những chiếc lá vàng rơi rụng trên mặt đất bay tán loạn.

Nửa tháng trên núi là những ngày không sầu không lo, Sở Cảnh Mộc và
Lục Phù cuối cùng rời đi trong ánh mắt lưu luyến của ba người nhà Quý
gia.

Từng cơn gió thổi qua khiến lá vàng rơi nhè nhẹ. Các dòng suối nhỏ nơi vách đá vẫn trong lành như trước.

“Nếu thích, sau này ta sẽ cùng ngươi đến nữa, chịu không?” Sở Cảnh
Mộc thân thiết hôn má nàng. Hắn nhìn ra sự quyến luyến trong mắt Lục
Phù lên tiếng trấn an.

“Nếu có thể hưởng thụ những tháng ngày nhàn nhã thế này thật tốt”
Đáng tiếc! Họ là những người của thế tục, mang nhiều gánh nặng trên
vai, không thể hưởng thụ cuộc sống yên bình như vậy. Những ngày tháng
nhàn nhã có thể rửa sạch tội ác trong lòng, hay những hoảng hốt khi nhớ
chuyện đã qua, khiến tâm hồn đạt tới loại bình thản hiếm có.

Con ngựa trắng chậm rãi đi dọc theo đường núi, cả hai thừa dịp ngắm
cảnh núi rừng tuyệt đẹp, tiếng cười đùa lâu lâu lại vang lên.

“Hô......” có tiếng xé gió truyền đến, Sở Cảnh Mộc đang mỉm cười bỗng nhiên nghiêm lại, con ngựa trắng cũng nghiêng đầu như muốn che chở cho Lục Phù.

Một mũi tên sắc bén ghim thật sâu vào cây đại thụ phía sau, một bóng
đen xuất hiện trước mặt họ, nét mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên những tia sắc bén lạnh lẽo.

Đó là người mặc áo đen bên người Quang Vinh vương? Dù chỉ gặp một lần nơi Hoa quế lâm, nhưng hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ.

Cả người hắn tản ra sát khí lạnh như băng, Sở Cảnh Mộc tập trung tinh thần đề phòng bất trắc.

“Phù nhi, nếu tình hình không ổn, lập tức chạy đi, biết không?” với
kinh nghiệm nơi sa trường điều khiển thiên binh vạn mã, với võ công của
mình, Sở Cảnh Mộc không để người áo đen trong mắt. Nhưng lúc này có chút lo lắng, nếu chỉ một mình thì không sao, nhưng hắn còn mang theo một
người so với mạng của bản thân còn quan trọng hơn, điểm ấy khiến hắn cẩn thận hơn rất nhiều.

Khí thế mạnh mẽ của người mặc áo đen nói cho Sở Cảnh Mộc biết đó là
một mối nguy cơ. Thường thường những kẻ bên người các hoàng tử đều có
thân thủ tuyệt đỉnh, giống như mị ảnh. Cao thủ, nhìn khí thế đã biết,
Sở Cảnh Mộc không lo lắng cho mình, chỉ lo cho bảo bối trong lồng ngực.

“Tốt!” Lục Phù cười nói” Ta sợ chết như vậy, nếu tình huống không tốt, đương nhiên sẽ chạy”

Giọng nói thoải mái hoá giải sự khẩn trương trong lòng Sở Cảnh Mộc,
Lục Phù nheo mắt, hai người sắp tới giữa sườn núi, cả nhà ba người Quý
gia chắc không bị nguy hiểm. Sau sự kiện kiệu hoa năm đó, nàng thấy qua võ công của Sở Cảnh Mộc, cùng Vô danh ngang tài ngang sức, hắn một
người nhất định có thể thoát thân.

Võ công nàng như mèo ba chân, chỉ khiến hắn vướng bận thêm.

Người mặc áo đen lạnh lùng nhìn họ, cổ tay vừa chuyển động đã thấy

trường kiếm sau lưng xuất ra một đường kiếm lóe lên trong rừng, sát khí
lành lạnh, sáng lấp lánh.

Một tiếng cũng chưa nói đã thấy bảo kiếm của người áo đen đâm tới.

Sở Cảnh Mộc phóng qua, nghênh đón đường kiếm của hắn…

Giao đấu trên sườn núi, bọn họ đã chặn ngang còn đường duy nhất xuống núi. Lục Phù khẩn trương nhìn hai người. Sở Cảnh Mộc tay không tấc
sắt, bị kiếm phong của người áo đen vây quanh. Khu rừng âm u yên tĩnh
lâu lâu lại vang lên tiếng tay chạm nhau và âm thanh của kiếm, ngoài ra
không có âm thanh gì khác.

Lòng như lửa đốt, ngay cả con ngựa trắng cũng cảm thấy nôn nóng bất
an, móng trước không ngừng cào cào vào tảng đá bén nhọn, cất tiếng hí
vang.

“Gió xoáy, đừng vội, chủ nhân của ngươi không bị gì đâu!” Lục Phù
thản nhiên cười, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ý bảo nó im lặng, làm ồn
như thế chỉ khiến nàng lo thêm.

Lục Phù âm thầm cắn môi, tình hình có vẻ bất lợi cho Sở Cảnh Mộc, tay không sao có thể đấu với đao kiếm sắc bén? Môi dưới bị nàng cắn đau
nhói.

Hắn không nên bị gì….

Ánh mặt trời xuyên qua rừng cây rậm rạp, ánh sáng le lói tản mát trên mặt đất. Lục Phù nhíu mày, nghiêng đầu bỗng nhiên nhìn thấy mũi tên
cắm trên thân cây, chợt nghĩ ra điều gì, giục ngựa chạy qua, thừa dịp
hai người đang giao đấu quyết liệt, âm thầm vận lực rút mũi tên, thật
bén, so với cành cây có lẽ tốt hơn.

“Vương gia...... Tiếp lấy!” Lục phù hô lên một tiếng, bóng kiếm
của người áo đen vừa bổ xuống, Sở Cảnh Mộc đánh ra hư chiêu, phóng lên
bắt lấy mũi tên Lục Phù vừa ném qua.

Võ công của người áo đen và Sở Cảnh Mộc trong lúc này ngang nhau, khó phân thắng bại, hai cái bóng như hai con rồng nổi trên mặt nước, bóng
kiếm bao lấy thân ảnh của họ không phân biệt được ai là ai.

Bỗng nhiên người áo đen đánh ra hư chiêu, tránh Sở Cảnh Mộc, đường kiếm lạnh như băng hướng con ngựa trắng của Lục Phù đâm tới.

Lục Phù lập tức phóng xuống ngựa, nếu ở trên ngựa chỉ thêm vướng tay chân, thì ra mục tiêu của người áo đen là nàng.

Sở Cảnh Mộc nhìn thấy kiếm của người áo đen hướng về Lục Phù, cuống
tay chân, lo lắng phóng qua. Gót chân Lục Phù vừa chạm đất, kiếm của
người áo đen đã đâm tới. Nhưng đường kiếm đã bị nội lực của Sở Cảnh Mộc đánh bật ra, cánh tay cứng rắn ôm nàng vào lồng ngực.

“Ngươi điên rồi sao? Mau thả ta ra, như vậy ngươi không thể toàn lực
đối phó hắn!” Lục phù lo lắng muốn gở tay Sở Cảnh Mộc đang vòng qua
lưng nàng, nhưng không thể lay động chút nào. Cánh tay của Sở Cảnh Mộc
giống như gọng kềm ôm chặt lấy nàng. Ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt nhìn
thẳng về phía trước cùng người áo đen giằng co.

Hắn không thể buông Lục Phù, cũng nhìn ra được mục tiêu của người áo
đen là nàng. Hắn tuyệt đối không yên tâm để nàng một mình, ít nhất ôm

nàng vào lòng, hắn có thể bảo vệ nàng một cọng tóc cũng không bị tổn
hại.

Không thể buông tay.....

Người áo đen cười lạnh, đâm kiếm tới, nhanh nhẹn, chiêu thức vô cùng
điêu luyện. Vì trong ngực có thêm Lục Phù, đấu pháp của Sở Cảnh Mộc từ
công biến thành thủ. Hơn nữa liều mạng dùng tất cả sức lực để chống
lại, hắn bỏ mặc sự an toàn của mình, chỉ cố bảo vệ sự an toàn của người
trong lồng ngực.

Ánh sáng lóe lên, u quang xẹt qua, Lục Phù kinh hoảng từng trận, đã
gặp qua nhiều cảnh giết chóc, nàng vốn không nên bị kích động như vậy.
Chính vì nhìn thấy ánh mắt kiên cường của Sở Cảnh Mộc, nàng mới cảm thấy bối rối bất an.

Chỉ lo bảo vệ nàng, đem điểm yếu bày ra trước mặt người khác, như vậy người bị thương nhất định là hắn. Đúng như dự đoán, mặc dù nội lực và
võ công của Sở Cảnh Mộc cùng người áo đen ngang nhau không phân thắng
bại. Nhưng vì phải toàn lực bảo vệ Lục Phù, cánh tay hắn đã bị đâm một
kiếm tận xương. Dù vậy tay hắn không hề buông lỏng, vẫn kiên quyết ôm
chặt Lục Phù.

“Vương gia, mau buông ta xuống, tiếp tục như vậy ngươi sẽ bị thương
nhiều hơn!” Tay nàng chạm vào đều là máu ướt đẫm, bàn tay dính đầy máu
tươi của hắn, một màu đỏ ghê người.

“Ngươi không có việc là tốt rồi!” Sở Cảnh Mộc cười nhìn nàng. ngược lại quyết liệt đối mặt người mặt áo đen.

Lạnh lùng giằng co, Sở Cảnh Mộc biết nếu buông Lục Phù ra, có lẽ hắn không bị thương nghiêm trọng, nhưng cao thủ giao đấu thường biến hóa
khó lường, nếu nhất thời cứu không được, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra
cho nàng, đó là chuyện hắn hối tiếc không kịp.

Vì vậy hắn không thể buông tay…

“Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối không để ngươi bị tổn hại, một chút cũng không được. Trừ phi tay của ta bị đứt lìa, nếu không, ta
tuyệt đối sẽ không buông tay!” Chỉ cần nàng an toàn, hắn bị gì cũng
không sao.

Chỉ cần thoát khỏi người áo đen.

“Vương gia......”

Người áo đen cười lạnh, tiếp tục tấn công, hơi thở trầm ổn từ ngực Sở Cảnh Mộc truyền đến tai Lục Phù, hơi thở từ trước đến nay trầm ổn giờ
có chút hổn loạn, vết thương nơi cánh tay khiến hắn mất nhiều máu, có lẽ không chịu nổi.

Người áo đen dường như nhắm ngay nhược điểm này của hắn, chiêu nào
cũng hướng tới Lục Phù trong ngực hắn, còn Sở Cảnh Mộc chiêu nào cũng
muốn che chở nàng.

Ánh kiếm chập chùng ập về phía họ, giống như vô số thanh kiếm đồng
thời chém tới. Sở Cảnh Mộc vốn có thể né tránh tất cả, nhưng Lục Phù có thể bị thương, vì vậy từng chiêu của hắn đều bảo vệ nàng, khiến chính
mình lộ ra sơ hở. Rõ ràng biết hành vi này không khôn ngoan, lại cố

tình làm vậy vì muốn bảo vệ nàng một cọng tóc cũng không bị thương tổn.

“Vương gia, dụ hắn tới bên kia, như vậy Gió Xoáy có thể xuống núi!”
Lục phù nóng nảy, thấy Gió Xoáy cách đó không xa không ngừng hí vang,
dường như lo lắng cho tình cảnh của hai người, Lục Phù nói nhỏ.

Sở Cảnh Mộc gật đầu, đánh ra hư chiêu, ôm Lục Phù phi thân hướng về phía núi bên cạnh.

Người áo đen không chú ý đến con ngựa trắng, một tiếng huýt sáo sắc
bén vang lên, Gió Xoáy hiểu được ám hiệu của Sở Cảnh Mộc, hí vang, chạy
nhanh về phía chân núi. Sở Cảnh Mộc cản người áo đen lại, khiến Gió
Xoáy thuận lợi biến mất trước mắt họ.

Không xong rồi! Sở Cảnh Mộc thầm kêu một tiếng......

Phía trước là vách núi đen......

Hai người liếc nhau, người áo đen sắp đuổi tới, ép họ vào sát vách đá, ba người từ từ giằng co, ai cũng hết sức chăm chú.

Lục Phù cau mày, dường như cảm nhận được dưới chân đang chuyển động,
kinh hãi, phản ứng đầu tiên đẩy Sở Cảnh Mộc về phía sau. Dưới chân họ
là khối đá rời rạc, không chịu nổi sức nặng của hai người, từ từ nứt ra.

Oanh một tiếng...... trong nháy mắt Sở Cảnh Mộc bị đẩy ra, hòn đá dưới chân bị nứt,hắn thét lên kinh hãi, bụng quặn đau.

“Phù nhi......” Mặt không còn chút máu, Sở Cảnh Mộc phản ứng
chậm một chút, không kịp nắm lấy tay Lục Phù, chỉ cảm thấy gió thổi qua
lòng bàn tay. Một nỗi tuyệt vọng thoáng qua, hắn không chớp mắt lập tức nhảy xuống…

Biến hoá này không nằm trong dự đoán của người áo đen, ánh mắt lạnh
lẽo quyết liệt nhìn xuống dưới….Vực sâu không thấy đáy, dưới vách núi sương mù dày đặc, hắn dám nhảy xuống? Hơn nữa không chút do dự…

Sở Cảnh Mộc theo sát Lục Phù nhảy xuống, giữa không trung có thể
miễn cưỡng bắt lấy nàng, tay phải lấy từ ngực ra một thanh chuỷ thủ,
dùng sức cắm vào vách đá, muốn ổn định lại tình thế chỉ mành treo
chuông, nhưng hai người quá nặng, chịu lại không được, chủy thủ trượt
trên vách đá để lại nhiều vệt dài, lòng hắn nóng như lửa đốt.

Đôi mày rậm của Sở Cảnh Mộc nhăn lại, che chở Lục Phù trong ngực, cắn răng, dứt khoát đưa lưng mình áp vào vách đá lởm chởm, lưng cùng vách
đá ma xát, bụng cảm thấy quặn đau.

“Vương gia......” Lục Phù kinh hãi hô to, hai mắt đỏ ửng, tay muốn chạm vào lưng hắn….

“Không nên cử động!” Đôi môi tái nhợt của Sở Cảnh Mộc phun ra ba chữ, trầm mặc cố cắn răng chịu đựng, nàng dường như có thể nghe tiếng da
thịt xẹt qua những hòn đá bén nhọn, mặc dù rất nhỏ…

Nếu co thể khiến sự quặn đau nơi bụng dưới chậm lại, hắn mới có cơ hội mượn lực......

Cuối cùng, chủy thủ cắm được vào vách đá lởm chởm, giữ họ lại, hai
người treo lơ lửng nơi vách đá, dưới chân là vực sâu không thấy đáy.
Sương mù bao phủ khiến lòng họ lo lắng bất an.

Lưng Sở Cảnh Mộc gần như mất cảm giác, máu tươi nhuộm đỏ, những hòn
đá bén nhọn trên vách núi cắt vào lưng hắn, khi tay nàng chạm vào chỉ
cảm thấy đụng vào chất lỏng ấm áp.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy máu của hắn nhuộm đỏ vách đá.

Ánh mắt nàng đau đớn...... Gương mặt ẩn nhẫn của Sở Cảnh Mộc trước mặt từ từ trở nên mơ hồ......

Rất đau a......


“Phù nhi, đừng khóc, không đau!” Sở Cảnh Mộc cắn chặt răng, cố làm
cho giọng mình như thường, nhưng vẫn không nhịn được có chút run rẩy.
Hắn không phải thần, dù sao cũng là con người, có cảm giác, không sợ đau không có nghĩa là không đau.

Nghe hắn nói vậy, nước mắt Lục Phù rơi xuống nhiều hơn, môi dưới bị
nàng cắn đau đớn, cố không khóc. Cảm giác trên tay nàng ngày càng dính nhiều chất lỏng ấm áp.

Hắn vì nàng bị thương tích đầy mình, còn nàng một cọng tóc cũng không bị thương tổn. Nàng trong lồng ngực hắn được bảo vệ thật tốt.

“Phù nhi, ráng lên! Gió Xoáy trở về vương phủ, Tiếu Nhạc sẽ nhanh chóng đến đây, chỉ cần duy trì tới khi họ đến.” Sở Cảnh Mộc thấy nàng
rơi lệ, đau lòng vô cùng! Muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng có lòng mà
không đủ sức.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bị mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn
bắt đầu tái nhợt, gương mặt thanh nhuận trở nên trắng bệch, nàng biết
hắn sắp hết chịu nổi.

“Vương gia, buông tay!” Nếu tiếp tục như vậy, hai người đều mất mạng.

“Bổn vương còn chưa chết, không buông tay!” Tuy giọng nói của Sở Cảnh Mộc không ổn, nhưng vẫn lộ ra vẻ kiên định, không thể nào phản bác.
Hắn biết sắp quá sức chịu đựng của mình, nhưng buông tay không phải tác
phong của Sở Cảnh Mộc. Mặc dù tay đã quá mỏi, nhưng vẫn cố chấp ôm nàng thật chặt, nghĩ đến mạng sống của Lục Phù bị nguy hiểm, lòng bàn tay
hắn dường như có nhiệt khí xẹt qua, sưởi ấm năm ngón tay lạnh như băng.

“Vương gia, ta xin ngươi, buông tay đi! Nếu không chúng ta đều chết!” Đang treo lơ lửng, cũng không ai giúp đỡ, chỉ cần buông tay không bị nàng liên lụy, hắn một người nhất định có thể sống sót.

“Ngươi dám!” Cảm giác được tay của Lục Phù đang gở tay hắn, Sở Cảnh
Mộc đe doạ “Ngươi dám gở tay, Bổn vương lập tức buông ra, hai người
chúng ta cùng nhau rớt xuống, cũng coi như chết cùng mồ”

Lục Phù không dám cử động, chỉ cắn răng trừng mắt hắn.

“Phù nhi...... Bổn vương nói qua, kiếp nầy cho dù xảy ra bất cứ
chuyện gì, cũng không buông tay nữa!” Sở Cảnh Mộc kiên định nhìn nàng,
đổi cách khác, nói ra lời hứa hẹn cả đời quyết không rời.

Hai mắt Lục Phù đẫm lệ mông lung nhìn hắn, nàng nghĩ hắn bạc mệnh sao?

Tình sâu nghĩa nặng như thế, hết lòng hết dạ đều thuộc về Lưu Phù
Nhã, nhưng giữa hai người trong lúc đó có nhiều uẩn khúc, lòng của Lục
Phù nhói lên từng cơn.

Hắn muốn nàng sống, nàng sao không muốn hắn sống

Lòng hai người đều giống nhau, luôn hướng về nhau!

Không khí ấm áp, gió dịu êm, nhưng trong lòng hai người lại đau nhói.

Hai mắt của Sở Cảnh Mộc đột nhiên mở to, chuỷ thủ đã bị gãy.

Cuối cùng vẫn..... Cùng nhau ngã xuống đáy cốc.

Lục Phù cảm thấy bên tai gió mạnh gào thét, miễn cưỡng mở mắt ra,
nhìn thấy đôi môi tái nhợt và ánh mắt chăm chú của Sở Cảnh Mộc, dường
như muốn hấp dẫn linh hồn nàng, chăm chú nhìn nàng, tay không bị thương
vươn ra. Lục Phù cảm thấy hoa mắt, chưa kịp chớp mắt, đã bị Sở Cảnh Mộc
kéo vào bên người.

Sở Cảnh Mộc xoay người đưa lưng về phía dưới che chở cho nàng, hai người theo bản năng ôm chặt lấy nhau.

Không buông tay, quyết không buông tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận