Phù Dung Vương Phi

Gió mát thổi nhè nhẹ, hoa quế tung bay, xoay tròn trong không trung bay xuống mãn viên.

Hoa Mai Lâu, Lục Phù đang cùng Ly Nguyệt thảo luận chuyện làm ăn của Dao Quang trong những ngày gần đây.

“Mấy ngày qua phía nam có tin tức gì không?” Lục Phù khép sổ sách lại, cười hỏi.

“Có tin của Vô Danh gởi về, không lâu hắn sẽ quay về kinh. Phù Dung
các đã phân phó người, tòan lực hổ trợ tướng quân Mục Phong. Người phụ
trách phía nam của chúng ta đã liên hệ với Vô danh”

“Ta biết rồi” Lục Phù ấn ấn vào màng tang, mắt có vẻ mệt mỏi “Vậy
được rồi, là lúc Vô Danh nên trở về. Đúng rồi Ly Nguyệt, mùa đông sắp
đến, năm nay hạ giá than đá xuống một chút”

” Mỗi năm vào mùa đông, giá than đá đều tăng không ngừng, lần này tại sao lại giảm giá như vậy, nếu giảm giá một phần, lợi nhuận của chúng ta cũng giảm đi một phần” Hỉ Nguyệt cảm thấy có chút khó hiểu.

Lục Phù cười, ngón tay thon dài chạy nhanh trên bàn toán, những âm thanh đều đều vang lên.

“Năm nay không giống mọi năm, than đá vẫn do Dao Quang cùng Lâm Thị
cạnh tranh, nhưng năm nay ngành gốm sứ của Lâm Thị bị thất bại, thiếu
tài chính. Vì vậy không có khả năng cạnh tranh với chúng ta, thừa dịp
họ không thể quan tâm gốm sứ và than đá cùng một lúc, chúng ta có thể
diệt trừ thị trường than đá của họ. Ngày sau, Dao Quang có thể độc
chiếm và lũng đoạn việc cung cấp than đá trong kinh thành.” Lục Phù vừa
cười vừa nói Lâm gia sắp lâm vào cảnh gió mây đổi sắc.

Nhân dịp này tích trử nhiều tiền phòng ngừa chiến tranh xảy ra.

“Tốt, ta hiểu rồi, khi trở về sẽ cùng Di Nguyệt và Sở Nguyệt nghĩ ra phương án cụ thể”

Lục Phù gật đầu, cười, thở phào nhẹ nhỏm. Ly Nguyệt nhìn sắc mặt nàng, nhếch môi.

“Một chút ta viết phương thuốc đưa cho Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt sắc cho ngươi uống, buổi tối ngủ ngon hơn”

Ly Nguyệt cười, ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt Lục Phù hiện ra tơ máu,
thâm quầng, cho thấy nàng ngủ không ngon giấc, là đại phu, hắn như thế
nào không biết.

Lục Phù gật đầu, vì nàng mệt mỏi, Ly Nguyệt không ở lâu, sau khi viết một toa thuốc đưa cho Băng Nguyệt ở bên ngoài, liền đứng dậy trở về
hiệu thuốc bắc.

Trời chạng vạng, khi Sở Cảnh Mộc đến đón, Lục Phù đang ghé vào bàn
ngủ say. Ban ngày xử lý sổ sách, nàng thường chợp mắt một chút. Hắn
không đành lòng đánh thức lập tức ôm nàng trở về phủ. Hắn biết, gần
đây tinh thần nàng không được tốt, có chút áy náy.

Hoàng hôn rền vang, ánh tà dương đỏ như máu…

Khi Lục Phù tỉnh lại, nhìn mình đang nằm trên giường trong Tây
Sương, ngẩn người ra sau đó nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn xuyên qua sa
trướng thấy Sở Cảnh Mộc đang dựa vào ghế đệm đọc sách.

Ánh chiều tà rọi vào thật ấm áp.

“Vương gia!”

“Tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa? Sở Cảnh Mộc đặt quyển sách
xuống, kéo nàng qua, đau lòng vuốt vuốt mí mắt nàng “ Hơi xanh xao,
không phải đang uống thuốc an thần à? Sau khi ăn cơm chiều xong, bảo họ
sắc thuốc uống xong ngủ một giấc. Bổn vương hôm nay tuyệt đối không phá
ngươi”

“Tốt, tạm thời nghe vậy” Lục Phù cười, mấy ngày nay nghe những lời
này nhiều rồi, thật hay giả phải chờ mới biết” Tiếng chim hót ngoài cửa
sổ, từng cơn gió thổi vào mang theo mùi hương thơm ngát, thật thoải mái.

Sở Cảnh Mộc ôm Lục Phù, vô cùng thân thiết áp vào má nàng, vẻ đau
lòng nồng đậm như tan trong không khí “ Hôm nay Bổn vương nhất định
không phá ngươi, uống dược xong lập tức đi ngủ, ngày mai nếu còn nhìn
thấy đôi mắt quầng đen này nữa, ta sẽ dùng phấn trắng thoa lên”

Sự quyết liệt trong lời nói của hắn khiến Lục Phù cười khanh khách, tiếng cười như ngọc nát, trong trẻo rung động.

“Khi nào mới chịu ra ngoài ăn cơm? Từ ngày đó ta đều ở Tây Sương ăn
cơm, cũng muốn đi gặp phụ thân! Không phải tha thứ sao? Đã lâu rồi không gặp, Du Nhã ở bên đó ngươi cũng không đi thăm” Thấy tâm tình nàng vui

vẻ, Sở Cảnh Mộc nhịn không được hỏi, Lục Phù cùng Sở Vân căng thẳng, hắn ở giữa thật khó xử. Nhưng hắn cũng không muốn bức nàng, nàng có thể
buông tha, có thể tha thứ, đó là một kỳ tích.

“Ai nói ta muốn tha thứ?” Lục Phù nháy nháy mắt, không quan tâm cười “Giết phụ thân ta, sao có thể dễ dàng tha thứ, nói không chừng một ngày nào đó ta lấy mạng ông ta”

“Phù nhi!” Sở Cảnh Mộc thấy nàng nghiêm túc, trong lòng run rẩy, việc này vẫn là cái gai trong lòng nàng, hắn lớn tiếng “Không được nói vậy!
Khônglẽ ngươi không tha thứ phụ thân sao?

Lục Phù thấy hắn nghiêm mặt tỏ vẻ căng thẳng, biết hắn đang lo lắng. Vừa muốn giải thích, Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt đã bước vào.

“Vương gia, Vương phi, có gì căn dặn sao?”

“Đúng vậy, ta đói bụng, ngươi không muốn bỏ ta chết đói chứ? Lục Phù
làm ra vẻ tội nghiệp nhìn hắn làm nũng, có ý không muốn ra ngoài ăn cơm, tâm tình nàng không tốt lắm, không thích hợp gặp mặt Sở Vân. Mặc dù đã
cố gắng bảo mình tha thứ, nhưng vẫn còn chút khúc mắc, không phải một
hai ngày có thể tan biến.

Sở Cảnh Mộc trừng mắt nhìn nàng, ra lệnh cho các nàng. Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt và Tình Nhân nhanh nhẹn đi chuẩn bị.

Chỉ một lúc sau, mùi đồ ăn truyền đến, cả gian phòng đều có thể ngửi thấy mùi thơm, khiến người chảy nước miếng.

“Ăn nhiều một chút, gần đây gầy quá” Sở Cảnh Mộc bất mãn nói, gắp mấy miếng tương qua bỏ vào bát của nàng, đầy bàn đều là những món nàng thích, Lục Phù bất đắc dĩ cười cười.

Xem ra nếu không nuôi nàng thành heo con, Sở Cảnh Mộc nhất định không bỏ qua.

Bữa cơm thật ấm áp, trong sự quan tâm và thúc giục của Sở Cảnh Mộc, Lục Phù có thể ăn nhiều hơn một chút.

Sắc trời dần dần tối, Băng Nguyệt bưng chén thuốc, là thuốc an thần
buổi chiều Ly Nguyệt viết, hương vị tỏa ra khắp phòng “ Mùi gì kì quá,
còn đắng nữa!

Mùi này có vẻ kì lạ? Lục Phù để sát vào mũi ngửi, cau mày “Băng
Nguyệt, đây là thuốc gì? Ta nhớ rõ thuốc an thần không phải mùi này?

“Vương phi, chuyện này người nên hỏi Ly Nguyệt!” Băng Nguyệt ở bên
cạnh vừa cười nói vừa sắp xếp đồ đạt. Mật đường cho dù ngọt cũng không
làm tan đi vị đắng, khiến gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

“Thuốc đắng dã tật! Hơn nữa dược đều có mùi vị như vậy!”

Sở Cảnh Mộc an ủi vỗ vỗ vai nàng, Tình Nhân sửa sang giường xong, hắn dìu nàng vào nội thất, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

Trời còn sớm, Sở Cảnh Mộc vội vàng đi Đông Đình, gần đây thân thể
của Hoàng đế không tốt. Mặc dù không quan tâm chính sự, nhưng hắn cũng
đề phòng.

Tiếu Nhạc đứng một bên dường như có điều muốn nói, nhưng nói không
thành lời, gương mặt tuấn tú đỏ ửng, miệng há ra rồi khép lại.

Lặng im một lát, gương mặt trắng nõn của Tiếu Nhạc đỏ ửng, ngập
ngừng, âm thầm nhìn nét mặt của Sở Cảnh Mộc. Dường như tâm tình của
Vương gia không tệ, lúc này nếu nhắc tới chuyện hôn sự của hắn và Bôn
Nguyệt, chắc sẽ đồng ý?

“Vương gia, ta......”

“Làm gì ấp a ấp úng, có chuyện gì nói đi.” Sở Cảnh Mộc không quay
lại, thản nhiên nói, vẫn nhìn chằm chằm vào mớ công văn, đang nghĩ tới
sự kiện khác.

Nên là lúc Quân Úy đăng cơ!

Quang Vinh Vương gần như không còn chổ dựa, chỉ có hư danh Vương gia
của mình. Sở Cảnh Mộc kinh ngạc vì sao hắn có thể bình tĩnh như vậy.
Lúc trước tìm hắn hợp tác, rõ ràng nhìn thấy tham lam và dục vọng trong
mắt hắn.

Vì sao khi mất hết tất cả, hắn không có hành động gì?

Chờ đợi dường như không còn ý nghĩa, hay hắn đã chấp nhận số phận của mình? Điểm này gần như không có khả năng, như vậy vì sao? Nhìn thấy Sở
Cảnh Mộc giống như đang tự hỏi, Tiếu Nhạc nuốt những lời muốn nói vào,
miệng há ra khép vào, nghĩ đến dao trì vắng lặng trong Tây Sương, vẫn
lạnh lẽo như cũ, nhớ đến vẻ bất mãn của Bôn Nguyệt, nhịn không được nói” Vương gia muốn nhổ Phù dung trồng lại trong Tây Sương không, Tây Sương
có chút lạnh lùng, Đông Đình, Bắc Uyển và Nam Viên cũng vậy.


Sở Cảnh Mộc ngước mắt liếc hắn, gương mặt thanh nhuận trở nên nhu
tình “Còn nhớ rõ trước kia Phù dung trong phủ như thế nào có không?”

Tiếu Nhạc ngẩn người “Do tự tay Vương gia trồng, từng cây từng cây”

Chuyện ngày, người trong phủ đều nhớ rõ. Năm ấy vào mùa xuân, từng
gốc từng gốc trong vương phủ đều là Phù dung, không cần người giúp, Tiếu Nhạc nhớ rõ khi đó trên mặt Sở Cảnh Mộc vẻ tươi cười so với ánh mặt
trời còn sáng lạn hơn, còn vẻ chờ mong trong ánh mắt thì sâu như biển
cả.

“Năm nay muộn rồi, chờ xuân sau đi, chờ sang năm ta tự mình trồng ”
Sở Cảnh Mộc nhìn lục bình trôi nổi trong ao nở nụ cười. Dường như có
thể thấy cảnh sang năm hoa nở đầy dao trì, Phù Dung khoe sắc mừng hạnh
phúc của họ. Bóng đêm như trù, sắc trời mát mẻ, những đám mây đang nhè
nhẹ trôi, ngay cả ánh trăng cũng dấu mình dưới tầng mây, không thấy ánh
sáng, chỉ có vài ngôi sao rải rác, tạo thành một cảnh đêm đẹp nhưng có
vẻ thê lương.

Trời mùa thu, bóng đêm có vẻ tiêu điều

Đông Đình trở lại yên tĩnh. Tiếu Nhạc đã về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn
một mình Sở Cảnh Mộc, ánh nến trong thư phòng mờ ảo, chiếu lên một bên
mặt trầm tư của hắn. Màn lụa mỏng nơi cửa sổ lay động, Sở Cảnh Mộc trầm ngâm, có một bóng đen đi vào Đông Đình, ánh mắt Sở Cảnh Mộc chợt lóe
lên, hắn đã tiến vào, một thân áo xanh, đuôi lông mày lạnh lùng..

“Mị Ảnh, Quân Úy có chuyện gì?”

Mị Ảnh khom người thỉnh an, trong ánh mắt lạnh như băng không có cảm xúc “ Hoàng tử nói, muốn Vương gia diệt trừ Lưu Tự!”

“Diệt trừ Lưu Tự? Sở Cảnh Mộc thắc mắc cau mày, hỏi “ Mặc dù Lưu Tự là người của Quang Vinh Vương, nhưng hắn chỉ là cây cỏ đầu tường, giữ
lại so với diệt trừ càng thêm hữu dụng”

“Phó thống lĩnh Vân Nhạn đã quy thuận tứ Hoàng Tử, năng lực hay trình độ đều mạnh hơn Lưu Tự, giết Lưu Tự là biện pháp ngắn gọn nhất”

Sở Cảnh Mộc trầm ngâm một lát, gật đầu “Ta biết rồi, chuyện này ta sẽ làm thoả đáng!”

“Thuộc hạ cáo lui!”

Đêm bắt đầu im lặng. Tây Sương, Lục Phù cảm thấy khó ngủ, lăn qua lăn lại không ngủ được. Một cơn gió lạnh thổi qua, trán cảm thấy mát mẻ,
mới phát hiện toàn thân nàng vừa đổ mồ hôi lạnh.

Trong bóng đêm nặng nề, tiếng đàn bắt đầu vang lên, từ từ lớn dần,
hơi có điểm cao vút khác thường. Trong thư phòng Sở Cảnh Mộc không chớp mắt nghiêng tai lắng nghe một chút, mặc dù không để ý lắm, mí mắt vẫn
giựt giựt. Nửa tháng gần đây, mỗi ngày hắn nghe đã muốn trở thành thói
quen, nhưng hôm nay có chút bất an.

Hắn lắc lắc đầu, không quan tâm nữa.

Sau khi nghe thấy tiếng đàn, Lục Phù vẫn không ngủ được, sắc mặt bắt đầu hiện ra một màu đỏ ửng không tự nhiên.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, thân mình trong chăn trở nên nóng rực, hai má đỏ ửng, đôi môi trắng bệch như tờ giấy.

Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt có vẻ quang mang kinh ngạc
xẹt qua, những mũi nhọn lạnh lẽo khát máu theo tiếng đàn trầm bổng, từ
từ ngưng tụ trong mắt.

Những mũi nhọn lạnh lẽo ngày càng ngưng tụ dày đặc trong mắt Lục Phù, vẻ tàn nhẫn và khát máu như đan vào nhau tóat ra sát khí khiến người sợ hãi.

Đôi mắt đó giống như ma quỷ, khủng bố vô cùng. Vẻ trong trẻo đen láy không áp chế được hồng quang, nàng giống như một con búp bê, ở trên
giường ngồi bật dậy.

Giết Sở Vân!

Giết Sở Vân!

Những lời này như ma chú từng đợt từng đợt vang lên trong đầu nàng......

Lục Phù xốc chăn bông, ánh mắt trở lại trong veo, bước xuống giường,
cứng đờ đi về phía cửa, cánh cửa chi nha một tiếng nhẹ nhàng mở ra. Bôn
Nguyệt, Băng Nguyệt quay đầu lại, tỏ vẻ kinh ngạc.


Ngước mắt nhìn sắc trời, Bôn Nguyệt khó hiểu hỏi, “Vương phi, đã trễ thế này, người còn muốn đi đâu?”

Lục Phù cười nhẹ, môi cong lên, gương mặt thanh tú không nhìn ra vẻ
khác thường, ấm áp tươi cười như thường “ Vương gia còn chưa trở về
phòng, ta đi Đông Đình xem, các ngươi ngủ sớm đi”

Không đợi các nàng phản ứng, Lục Phù bước ra ngoài.

“Có lẽ Vương phi mới vừa tỉnh ngủ!” Băng Nguyệt cũng nhìn ra, có chút lo lắng thở dài, ngồi xuống bậc thang, “ Chờ hai người họ trở về,
chúng ta mới nghỉ ngơi!”

Đám mây đen kịt bay bay ở cuối chân trời, chuyển động bất an, những
ngôi sao cũng trốn vào mây, tỏa ra ánh sáng ảm đạm, bóng đêm như muốn
che dấu tất cả tội ác và âm mưu.

Vài tiếng âm u lạnh lẽo xẹt qua ngọn cây, khiến chim chóc đang ngủ ngẫu nhiên kêu lên

Đêm tĩnh lặng không có sự sống, trong vẻ yên tĩnh lộ ra vẻ tĩnh mịch.

Đêm dài yên tĩnh, mọi người đang say trong giấc mộng, một dáng người
mảnh mai chậm rãi đi vào đình viện nơi Sở Vân ở, từ từ, cười lạnh như
băng, trong đôi mắt hồng quang khi thì hiện lên khi thì biến mất.

Trên bậc thang trước cửa, hai người thị nữ đang ngủ gà ngủ gật, khi
bóng đen của Lục Phù bao phủ hai người, một người giật mình tỉnh giấc
ngước mắt nhìn sợ hãi kêu lên “Vương …”

Chữ phi còn chưa thốt lên, Lục Phù cười lạnh, điểm huyệt ngủ của nàng, người thị nữ bên cạnh cũng ngã xuống bậc thang lạnh lẽo.

Lục Phù đẩy cửa bước vào, ánh nến trong phòng lóe lên mờ ảo. Có
tiếng thở bên trong truyền ra, nàng cười, nhưng đó là vẻ tươi cười trống rỗng, vừa muốn bước vào, bỗng nhiên, hồng quang trong mắt tan biến,
từng cơn đau đầu từ từ lan tràn, tư tưởng bị người khống chế cùng phản
kháng trong đầu không ngừng giằng co quyết liệt trong chổ sâu nhất, từng cơn đau nhức dữ dội khiến đầu nàng như muốn nổ tung.

Giết! Giết!

Phù nhi...... Tỉnh lại......

Sát ý tàn nhẫn cùng giọng nói lo lắng dịu dàng trong đầu cố sức
giằng co, như có hai người đang giơ đao kiếm chém giết nhau, một đao
một kiếm, đều khắc vào trên gáy của nàng...

“A...... Đừng......” Một tiếng thở nhẹ, Lục Phù ôm đầu thật chặt, thân mình chậm rãi ngồi xuống, đau đầu khiến nàng cắn chặt môi,
“Đừng...... Mau dừng lại......”

Sư đau đớn như đứt ruột đứt gan truyền đến, Lục Phù thống khổ đôi mắt ướt át, hai tay không ngừng vuốt vuốt gáy của mình, một cái vuốt so với một cái càng dùng sức mạnh hơn, lại vẫn như cũ không làm giảm bớt cơn
đau đớn thống khổ kịch liệt trong đầu.

Giọng nói lạnh lẽo đầy ma lực và giọng nói dịu dàng của Sở Cảnh Mộc
không ngừng đan vào nhau, không ngừng cấu xé thần kinh của nàng, đau đến nỗi hai chân nàng mềm nhũn, ngồi bệch xuống đất, ôm chặt lấy đầu
mình, trầm thấp rên rỉ.

Sở Vân đang ngủ trong nội thất, bị âm thanh trầm thấp thống khổ làm
bừng tỉnh, nhanh chóng đứng dậy, khoác vội trường bào chạy ra nội thất, liếc một cái liền thấy Lục Phù đang quỳ rạp xuống đất, đau khổ khiến
toàn thân run rẩy, đổ mồ hôi lạnh từng cơn, hai bàn tay nhỏ bé không
ngừng đánh vào gáy của mình.

Cố đè nén kinh ngạc, Sở Vân bước nhanh đến gần nàng, “Phù nhi, ngươi bị gì vậy?”

“Đầu đau quá!” đau đầu dữ dội làm cho tâm trí Lục Phù hơi thanh
tỉnh, không ngừng vuốt vuốt đầu mình, dường như làm vậy có thể giảm bớt cơn đau.

“Phù nhi, đừng đánh mình, người tới a...... Nhanh đi kêu Vương
gia lại đây!” Sở Vân không kịp suy nghĩ, cầm lấy tay nàng, loại lực đạo
này, cho dù không có việc gì cũng bị nàng đánh tan.

Giọng nói cao vút đầy vẻ lo lắng như kim châm đâm vào đầu Lục Phù,
nhịn không được đau đớn khiến thần trí nàng bắt đầu được tự do. Lục Phù ngước mắt lên, trong mắt là một mảnh huyết khí màu đỏ tươi.

Giết hắn!

Giết hắn!

Sở Vân chống lại ánh mắt nàng, kinh hãi, cuối cùng ý thức được nàng
không bình thường. Lục Phù dùng hết sức giãy ra khỏi sự kiềm chế, một
chưởng chụp lấy gáy ông, Sở Vân cuống quít kinh ngạc nhìn nàng từ trên mặt đất đứng dậy.

Dung nhan tuyệt sắc tràn đầy sát ý, ánh mắt màu đỏ, khiến người sợ
hãi. Sự lạnh lẽo toát ra từ người nàng lan tràn trong không khí.

“Phù nhi, ngươi bị gì vậy?”

Sát khí trên người Lục phù càng ngày càng đậm, càng ngày càng tăng, đôi mắt đỏ ngầu, khủng bố lạ thường.

“Phù nhi......” với kiến thức rộng rãi Sở Vân chỉ cần liếc sơ
cũng biết nàng bị người khác khống chế, ông không ngừng gọi muốn làm nàng tỉnh lại.


Chưởng phong như bóng với hình đánh tới, từng chiêu tàn nhẫn trí mạng.

Sở Vân lắc mình, không dám cùng nàng đối mặt, gần đây nội lưc của ông so với nàng cao hơn rất nhiều, sợ chọi thẳng sẽ khiến nàng bị thương
,chỉ có thể thủ chứ không tấn công

Lục Phù giống như điên cuồng, dùng toàn lực ra tay không chút tình
cảm, chiêu thức hỗn loạn, chỉ dựa vào sự điên cuồng để duy trì động tác
của mình, thật kì dị, thời gian trôi qua, từ đan điền như có dòng nước
ấm rót vào, kích thích tất cả năng lực trong người, ra chiêu như bão
táp, thật mạnh mẽ.

Sở Vân kinh hãi, không thể tin nhìn ánh mắt điên cuồng của nàng, thầm kêu không xong rồi.

Thật độc ác, đó là cổ độc!

Cổ độc có thể khiến nội lực của nàng trong thời gian ngắn gia tăng
mãnh liệt, từng trận chưởng phong xẹt qua hai má ông. Ông có cảm giác
buồn rầu, cảm thấy ngày càng mệt mỏi, nhưng chiêu thức của Lục Phù ngày
càng thêm bức bách.

Tình huống đảo ngược rất nhanh......

Từ lúc đánh nhau, hai người từ bên trong lôi kéo ra bên ngoài, hai người thi nữ trên bậc thang không hề hay biết.

“Phù nhi...... Tỉnh, tỉnh lại!......” Ông không ngừng la
lớn, lúc này ông không phải lo mạng của mình, mà chỉ quan tâm sau khi
giết ông, hạnh phúc nàng và Sở Cảnh Mộc thật vất vả mới có được sẽ tan
thành mây khói trong nháy mắt, bất an lo lắng làm ông phân tâm. Trong
lúc vô ý bi một chưởng của Lục Phù đánh trúng ngực, máu tươi tràn ra
khóe môi, nhỏ xuống thấm ướt y phục.

Trong lúc bất đồng giọng nói của Sở Vân lọt vào tai, Lục Phù sửng
sốt, chợt dừng tất cả động tác, đôi mắt đỏ ửng từ từ khôi phục lại vẻ
trong trẻo, mờ mịt nhìn bốn phía......

Nhìn chăm chăm vào hai bàn tay mình rồi từ từ nhìn nét mặt tái nhợt của Sở Vân......

“Ta đang làm gì?”

Bước chân của Sở Vân có chút loạng choạng, khóe môi mỉm cười “Cuối cùng đã tỉnh lại”

“Gia Gia!” Thấy bước chân của ông hơi loạng choạng, Lục Phù kinh
hãi, chạy tới đỡ, áy náy nhìn ông suy yếu vô lực “Thật xin lỗi”

Sở Vân khoát tay, cười yếu ớt, “Không liên quan đến ngươi, đừng nên tự trách!”

“Ta......” Lục Phù vừa muốn nói gì, tiếng đàn bỗng truyền đến,
cao vút và bén nhọn, ma tính trong lòng của Lục Phù lại bộc phát, so với lần trước càng thêm điên cuồng và khát máu. Sở Vân vừa nghe tiếng đàn
liền biết không xong, khoảng cách quá gần, ông không thể trốn thoát móng vuốt của Lục Phù đột nhiên vươn tới.....

Tất cả đều dừng lại.....

Tiếng đàn ngừng lại, tiếng đánh nhau ngừng lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Tay phải Lục phù xuyên qua ngực trái của Sở Vân, đó là phương pháp giết người cũ của nàng, móc trái tim.

Mắt của Sở Vân trợn trừng, bên môi ẩn chứa một chút lo lắng tự nhiên, thân thể từ từ lạnh như băng.

Màu đỏ trong mắt Lục Phù biến mất, không thể tin nhìn và cảm giác từ tay phải của mình..... Ấm áp......

Máu thật ấm.

Ánh mắt của nàng từ trên mặt chậm rãi nhìn xuống ngực ông, nơi đó,
máu không ngừng trào ra, nhuộm đỏ mặt đất. Tim Lục Phù như muốn vỡ ra,
cảm thấy mờ mịt, gió lạnh thổi phất qua, lạnh như băng tiến vào cơ thể.

Bỗng nhiên nàng buông tay phải, máu tươi tuôn ra như suối thấm đẫm cả mặt đất.

Chân Lục Phù mềm nhũn, quỳ rạp xuống, kinh ngạc nhìn hai bàn tay mình, lạnh như băng, dữ tợn, bàn tay này, vừa xuyên qua một thân thể,
máu ấm áp trào ra…Thật hồng, chất lỏng ấm áp, vẫn còn dính trên tay
nàng…tay nàng đều là máu! Tay nàng đều là máu.

Lục Phù đờ đẫn nhìn Sở Vân đã chết. Cả người nàng như bị nhấn chìm xuống hầm băng…

Cho đến khi nghe được một tiếng thét kinh hãi.....

Nàng mới từ từ định thần lại, ánh mắt chậm rãi chống lại ánh mắt của thân ảnh thanh nhuận nơi cửa ….

Như cách một biển rộng mênh mông.....

Khóe môi của nàng phát ra trận cười ha hả.

Nợ máu phải trả bằng máu.

Nàng hiểu được, hạnh phúc của mình đã chấm dứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận