Phù Dung Vương Phi

Bóng đêm đen kịt, sự tuyệt vọng bao phủ lấy mọi người. Không ai dám thở mạnh, chỉ đứng yên sửng sốt thật lâu…

Bước chân của Sở Cảnh Mộc từng bước từng thong thả đến gần.

Ánh mắt
nhìn chằm chằm vào Sở Vân đang nằm trên mặt đất, không hề chớp mắt, làm như nhìn không thấy Lục Phù ở bên cạnh, bước chân của hắn rất nhẹ, từng bước dẫm nát trái tim nàng gây ra từng cơn đau mãnh liệt.

Nàng giết phụ thân hắn kính trọng nhất!

Tuyệt vọng như từng cơn thủy triều ập tới, từng trận bao phủ lấy nàng, cuối cùng họ vẫn đi trên con đường này.

Có ai so với nàng càng hiểu rõ hơn mối thù giết cha không đội trời chung, có ai so
với nàng càng hiểu loại hận này, ngày đêm hành hạ thân thể và tinh thần, có ai so với nàng hiểu rõ tâm tình trong giấy phút này của Sở Cảnh Mộc…

Đó là sự tuyệt vọng và tuyệt vọng!

Băng Nguyệt
chạy nhanh hơn hắn vọt tới trước mặt Lục Phù, khiếp sợ gần như biến mất, chỉ còn lại lo lắng. Bôn Nguyệt cũng chạy qua, kéo Tình Nhân căn dặn,
sau đó bước tới bên người Lục Phù. Chỉ có Tiếu Nhạc vẫn còn sửng sờ đứng đó, không cử động nhìn vết máu trên mặt đất trong đình viện

“Vương phi,
sao lại thế này?” Băng Nguyệt thấy nàng giống như si ngốc, không cử động ngồi dưới đất, nhanh chóng nâng nàng dậy, nhưng hai chân Lục Phù mềm
nhũn như không xương, dìu không đứng dậy được, không nói một lời chỉ
lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt đăm đăm nhìn bước chân của Sở Cảnh Một đang đi đến gần Sở Vân.

Tại đây ngoài hơi thở trầm trọng còn có tuyệt vọng như lan tỏa trong không khí, phiền não tràn ngập khắp nơi.

Sở Cảnh Mộc
phủ phục bên thi thể của Sở Vân, trên môi ông còn hiện ra vẻ lo lắng
thật rõ ràng, hai mắt mở lớn giống như chết không nhắm mắt. Trước ngực
có lổ thủng đầy máu, như ma quỷ mở miệng máu rộng muốn nuốt hết cả thế
gian.

Tay Sở Cảnh
Mộc nhẹ vuốt mắt ông, đôi mắt Sở Vân cuối cùng nhắm lại. Cũng mang trái tim Sở Cảnh Mộc nhốt vào hầm băng, không thấy ánh mặt trời, lạnh tận
xương tủy, lạnh đến cứng đờ.

Như có một bóng ma bao phủ lòng mọi người, chỉ có tiếng gió thổi lá cây.. …âm thanh vang lên xào xạt…

“Phù nhi,
ngươi đang làm gì? Vì sao phải làm như vậy?” Giọng của Sở Cảnh Mộc khàn
khàn, cố đè nén bi thương cùng phẫn nộ. Hỏi trầm thấp, nhẹ nhàng, giống như hắn không biết hận.


Giết phụ thân của ta, đâu dễ dàng tha thứ, nói không chừng có ngày ta sẽ lấy mạng ông ta.

Những lời nói ấy đã trở thành sự thật, những lời nói bình thường kia đã trở thành sự thật!

Nàng thật sự giết phụ thân hắn!

“Không phải......” Lục Phù muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Nói không phải nàng cũng không được vì sự thật rành rành, chính tay nàng giết người. Lục Phù cúi đầu, bàn tay dữ tợn đập vào mắt, nàng muốn
lau vết máu càng khiến cho cả bàn tay dính đầy máu tươi. Hai mắt ngấn lệ viền quanh khóe mắt, nàng cố ngăn không cho chúng rơi xuống.

Bàn tay phải giống như ma quỷ dữ tợn, hủy diệt hạnh phúc của nàng, chính nàng cũng
không hiểu, vì sao mình giết Sở Vân. Chuyện vừa mới xảy ra nàng hoàn
toàn không nhớ được gì.

Chỉ nhớ rõ bàn tay này xuyên qua thân thể ông ta, và sự ấm áp của máu.

“Vì sao làm
như vậy?......” Lục Phù thất thần lẩm bẩm. Dung nhan tái nhợt như
tờ giấy trắng, như hàn mai trong mùa đông, diễm lệ mà yếu ớt.

Ánh mắt của
Sở Cảnh Mộc chậm rãi từ trên người Sở Vân nhìn lên, dừng lại nơi bàn tay đầy máu của nàng, mạnh mẽ đẩy Băng Nguyệt và Bôn Nguyệt ra, nắm lấy vai nàng, điên cuồng lắc mạnh, trong mắt đỏ ửng “Vì sao? Phù nhi, nói cho
ta biết tại sao làm như vậy? Vì cái gì….?

“Vương gia, mau buông tay, người làm đau Vương phi!”

“Đau? Nàng
có tim sao?” Sở Cảnh Mộc giận dữ nói, đôi mắt như phun ra lửa nhìn
nàng. Hai tay mạnh mẽ không ngừng lắc bả vai nàng. Đối với Lục Phù,
hắn chưa từng có hành động thô bạo và hận như thế, “Phù nhi, ngươi gạt
ta?” Ngay từ đầu đã gạt ta đúng không? Biết canh phòng trong vương phủ
lơi lỏng, ngươi thừa cơ giết phụ thân ta, ngươi...... Thật sự.....”

Phù dung huyết án, hắn hỏi nàng sẽ xuất hiện nữa không, nàng nói không biết.

Hỏi nàng buông tha thù hận không, nàng nói không có.

Thì ra vẫn không tha thứ.

Trong giây
phút này, một sự tuyệt vọng sâu sắc nảy sinh trong lòng Sở Cảnh Mộc, che dấu tất cả tình cảm chân thật của hắn, trái tim lạnh như băng một lần
nữa rơi xuống vực sâu, lạnh lẽo và tăm tối.


Sở Cảnh Mộc bỗng nhiên cảm thấy hắn chưa từng hiểu nàng.

Hắn nghĩ nàng đã mềm lỏng, không hề tưởng tượng cục diện hôm nay.

Giờ phút này, tim hắn như bị nàng xé thành từng mảnh vụn..

“Chân tướng
gì?” Sắc mặt của Lục Phù trắng như sương, đôi mắt không hồn, mờ mịt, còn có tĩnh mịch khiến nỗi hận của hắn biến thành phẫn nộ.

“Khi nào thì ngươi mới không mang theo sa che mặt để sống, Lưu Phù Nhã! Vì sao mỗi
khi ta đến gần, ngươi nhẫn tâm đẩy ra, dẫn đến cục diện không thể cứu
vãn như ngày hôm nay?

“Không thể
vãn hồi?......” Nhỏ giọng than thở, Lục Phù cảm thấy nặng nề,
trong lời nói của hắn, một lần lại một lần khiến nàng muốn khóc, muốn
kêu oan, nhưng không khóc được, mà muốn ngăn cũng không được.

Nàng không tin, tình sâu như vậy đánh không lại một âm mưu hoàn mỹ.

“Thật hy vọng...... Bổn vương chưa từng quen biết ngươi......”

Lòng Sở Cảnh Mộc đầy áp lực và thống khổ thốt ra một câu. Lục Phù ngước lên, không
chút che dấu nhìn vào con ngươi màu nâu của hắn, không còn thương yêu,
không có cưng chiều, càng không có quý trọng…Chỉ có hận thù…

Nhẹ nhàng một câu. Giống như mũi tên xuyên qua tim nàng......

Lòng nàng đang rỉ máu, từng giọt từng giọt, trầm trọng mà bi ai cô tịch, giống như ánh hoàng hôn đỏ như máu.

Băng Nguyệt và Bôn Nguyệt đăm đăm nhìn họ, âm thầm rơi lệ, cảm nhận được hạnh phúc thật vất vả có được một lần nữa phân ly.

Họ dường như có thể nhìn thấy hai trái tim đang rỉ máu từ một vết thương thật sâu.

Không nói
một lời, ánh mắt đau thương của Lục Phù càng khiến lòng của hắn biến
thành biển lửa mênh mông. Hắn nghĩ cho dù lừa gạt, cũng tình nguyện
nghe nàng giải thích. Sở Cảnh Mộc đau khổ nghĩ. Hắn hy vọng nàng có
thể giải thích, ít nhất điều đó cho hắn biết nàng có ý muốn cứu vãn hạnh phúc của họ.

Nhưng Lục Phù không nói gì, răng hắn nghiến chặt lại, chứng tỏ nàng đã nhận tất cả.


Hận, không
thể khống chế được ngưng tụ, lan ra trong không khí tràn ngập mùi máu
tươi, càng kích thích sự hận thù của hắn, lý trí hoàn toàn biến mất, đôi mắt như biển hiện lên vẻ tàn nhẫn..

Bỗng nhiên…tay hắn không thể khống chế bóp lấy cổ họng của nàng…dùng sức thật mạnh…

“A…....
.” Lục Phù kêu lên đau đớn, lực đạo từ bàn tay hắn buộc đầu nàng ngước
lên, không khí bốn bên như loãng ra. Mạch máu trên cổ nổi lên thật rõ
ràng.

“Vương phi......” Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt kinh hãi đồng loạt xuất ra một
chưởng, mang theo gió lạnh lao thẳng tới tay Sở Cảnh Mộc, đáng tiếc hắn chỉ cần một tay cũng có thể đối phó các nàng......

Tay trái bóp chặt yết hầu của Lục Phù, tay phải không ngừng cùng Băng Nguyệt, Bôn
Nguyệt đánh trả. Ánh mắt đau khổ, lạnh như băng vẫn không di chuyển
nhìn hai má đỏ ửng của Lục Phù, dường như hắn muốn thăm dò điều gì
trên mặt nàng.

Hắn thật sự muốn giết nàng......

Nếu có một ngày, ta giết phụ thân ngươi, ngươi sẽ hận ta sao?

Không biết, Phù nhi, đừng ép ta!

Thì ra.....Nàng đã biết câu trả lời!

Là hận thấu xương......

Có thể thử tin ta một lần không?

Những lời
này, nàng nuốt hết vào bụng, vừa định mở miệng, nhưng đôi môi đỏ mọng
chỉ có thể mấp máy, lực đạo trên tay của Sở Cảnh Mộc lại tăng thêm vài phần, câu nói kia bị nuốt xuống, nói không nên lời.

“Đừng.....” Nét mặt của Du Nhã trắng bệch nghiêm lại. Dọc theo đường đi nghe
Tình Nhân giải thích tình huống, nàng kinh hãi vội vàng chạy đến, mặt
trắng bệch không vì gấp gáp mà trở nên đỏ ửng, trái lại trắng như sương.

Vừa bước
vào cửa, liền nhìn thấy khóe mắt của Lục Phù rơi lệ, trái tim nàng như
bị người đâm một dao, sợ hãi chạy qua. Vì có nàng ở đây, Bôn Nguyệt,
Băng Nguyệt sợ làm nàng bị thương lập tức dừng tay. Sở Cảnh Mộc vẫn
không nhúc nhích, lúc này gương mặt tuấn tú giống như Diêm vương, tay
vẫn xiết chặt làm hơi thở của Lục Phù càng thêm dồn dập đau khổ, nhưng
nàng vẫn không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, lệ từ khóe mắt rơi xuống
từng giọt từng giọt …


Vẻ bi thương trong mắt ngày càng sâu…Ánh mắt càng thêm ngơ ngẩn….con ngươi gần mất đi tiêu điểm…

Không phải ý của ta, thật sự không phải ý của ta, ta không muốn giết ông ấy, Cảnh Mộc, ta không muốn giết người.

Ở trong
cung, ta quyết định buông tha tất cả, không đành lòng làm ngươi đau,
cũng không đả thương người có liên quan đến ngươi.

Ta không độc ác …như vậy.....!

Không có......

“Cảnh Mộc ca ca, mau buông tay, Phù nhi sắp không thể thở nổi......” Du Nhã
muốn gỡ tay hắn ra khỏi cổ Lục Phù, nhưng đáng tiếc có lòng không đủ
sức. Nhìn Lục Phù đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nàng gấp đến nỗi rơi nước mắt, “Cảnh mộc ca ca, mau buông tay...... Van cầu ngươi, mau buông tay
được không? Phù nhi...... Phù nhi sẽ chết,...... Ta van cầu
ngươi......”

Gương mặt thanh lệ mất đi vẻ nhu hoà, mất đi vẻ xinh đẹp thanh nhã, lúc này nàng chỉ là một tỷ tỷ đang đau lòng muội muội.

“Vương gia,
xin người hãy buông tay, đó là Vương phi người thương yêu nhất!” Băng
Nguyệt, Bôn Nguyệt tự biết đánh không lại hắn, lập tức quỳ trên mặt
đất, không ngừng dập đầu.

Những tiếng
cầu xin tha thứ không lọt vào tai Sở Cảnh Mộc, trong mắt hắn chỉ có vẻ
tàn nhẫn ngày càng sâu. Với Lục Phù, cho dù trước đây biết nàng lừa
gạt, lợi dụng, cũng chưa từng có ánh mắt tàn nhẫn như lúc này. Trong
đầu không ngừng quay cuồng hình ảnh tay Lục Phù xuyên qua ngực Sở Vân và ánh mắt trợn trừng của ông.

Tất cả sự việc chung quanh đều không lọt vào tai hắn, chỉ có gió lạnh không ngừng gào théo giận dữ.

“Sở Cảnh Mộc! Buông tay!......” Du Nhã gấp đến nỗi thét lên khi nhìn thấy hơi thở mỏng manh của Lục Phù......

“Vương gia...... Mau buông tay...... Giết Vương phi, ngươi sẽ hối hận cả
đời!” Tiếu Nhạc cũng sợ ngây người, liếc mắt tinh ý nhìn thấy vẻ tàn
nhẫn nhưng đầy nước mắt trong mắt Sở Cảnh Mộc.

Giết Lục Phù xong, hắn biết, hắn cũng bị hủy theo.

Sở Vân một người chết, ba chủ nhân của vương phủ bị hủy.

“Sở Cảnh
Mộc!” mắt Du Nhã sưng đỏ lên, giống hoa anh đào, phẫn nộ trừng hắn,
nhận thấy trong mắt hắn không còn lý trí, cảm thấy sợ hãi, linh cơ lóe
lên.

Tay nàng vung lên, cố hết sức tát vào má hắn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận