Phù Dung Vương Phi

Sở Cảnh Mộc nằm trên ghế đệm, dáng vẻ giống như lười biếng, nếu không có nét mặt
mệt mỏi cùng cái cằm nhọn, Ly Nguyệt nghĩ nam tử đang nằm phơi nắng.

Ly Nguyệt lẳng lặng đứng một bên, tao nhã cười nhẹ, giống như muốn so với Sở Cảnh Mộc, không ai chủ động nói chuyện.

Ly Nguyệt nghĩ nam tử trên nhuyễn tháp đang ngủ...

“Thân thể
nàng như thế nào?” Sở Cảnh Mộc hỏi, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mặt không
thay đổi, giọng nói lạnh như băng, hơi nắm chặt tay chứng tỏ hắn quan tâm.

“Vương phi ngoại trừ ăn uống không tốt, những chuyện khác tốt lắm!” Ly Nguyệt cung kính trả lời.

“Đừng đùa
giỡn Bổn vương, ngươi biết Bổn vương muốn hỏi điều gì.” Giọng nói vốn
lạnh lùng không tình cảm, giờ thêm vẻ không kiên nhẫn chính hắn cũng
không nhận ra mình đang mong chờ câu trả lời.

Đôi mày
thanh tú của Ly Nguyệt nhăn lại cùng một chổ, lãnh đạm mở miệng “Vương
gia, nếu ta nói Vương phi bị trúng cổ độc, người tin không?”

“Ngươi chỉ
là một đại phu, đừng nhiều chuyện!” Sở Cảnh Mộc hừ lạnh, mở mắt ra ngồi dậy, lộ vẻ phẫn nộ cùng hoang mang “Ngươi nói nàng trúng cổ độc?”

“Ta chỉ đoán như vậy!”

“Ngươi tin Bổn vương có thể giết ngươi!” Cả người Sở Cảnh Mộc căng thẳng, giống
như đang phẫn nộ khi bị người đùa giỡn, oán hận nhìn chằm chằm vào người giống thư sinh văn nhã, Ly Nguyệt trước mặt.

“Vương gia
giết một người so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, tại hạ
đương nhiên tin.” Mặt Ly Nguyệt không đổi sắc nói, vẫn tươi cười không
chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Sở Cảnh Mộc “Ta cảm thấy Vương phi là
trong sạch, có người dở trò trên người nàng nên khiến nàng loạn trí.”

“Nàng thật sự bị trúng cổ độc?” Sở Cảnh Mộc nheo mắt, vấn đề này hắn thật muốn biết câu trả lời.

Mặc dù suy đoán nàng có thể bị trúng cổ độc, nhưng nếu đó là sự thật, hắn càng khó đối mặt.

Lúc đó hận
không thể hoàn toàn hận, yêu không thể hết lòng yêu, giằng co ở giữa,
lòng hắn đau như cắt, nhưng vẫn muốn biết câu trả lời, ít nhất có thể
chứng minh, nàng không cố tình hủy đi hạnh phúc của họ.

Ly Nguyệt hơi do dự, nhìn sâu vào mắt hắn, “Vương gia có thể đồng ý với ta một chuyện trước không?.”


“Làm càn!
Ngươi dám đặt điều kiện với Bổn vương?” Sở Cảnh Mộc giận tái mặt, trừng
mắt, trong ngực trào dâng lửa giận nói không nên lời. Mỗi nam tử bên
người Lục Phù, đều hết lòng hết dạ che chở nàng. Điểm này khiến hắn tức giận và ghen tị không thôi.

Ly Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng, làm như không thấy vẻ giận dữ của hắn, cười cười, im lặng chờ đợi.

Hai nam nhân đang trầm mặc như sắp bùng nổ, gân xanh nổi đầy trán Sở Cảnh Mộc. Hắn nén giận nặn ra nụ cười, không cam lòng mở miệng “Ngươi hỏi đi”

“Nếu trong lúc trúng cổ độc Vương phi giết lão Vương gia, hay trong lúc tỉnh táo giết, đối Vương gia có gì khác nhau?”

“Ngươi không biết mình nhiều chuyện lắm sao?” Những lời này được nói ra từ kẽ răng Sở Cảnh Mộc.

“Có lẽ Vương gia cảm thấy tại hạ mạo muội, nhưng là một đại phu, ta muốn lựa chọn
phương pháp điều trị tốt nhất cho bệnh nhân của mình.”

“Đó là những lời nói dối?” Sở Cảnh Mộc hừ lạnh.

Ly Nguyệt cười, “Vương gia có thể lựa chọn tin tưởng lời nói của ta, đương nhiên, cũng có thể lựa chọn không tin.”

Sở Cảnh Mộc
nhìn quét qua hắn. Thủ hạ của Dao Quang là Bạch y thánh thủ, phong độ
có thừa, trên mặt lúc nào cũng tươi cười khiến người thoải mái, nhưng
trái lại hắn thấy chói mắt vô cùng.

“Không có gì khác nhau! Đều là giết người, phải đền mạng!” Lạnh lùng nói xong, ánh
mắt nhìn Ly Nguyệt dò xét. Sở Cảnh Mộc muốn từ trên mặt hắn nhìn ra điều gì, nhưng không ngờ chỉ thấy một vẻ tươi cười.

“Nếu không
có gì khác nhau, ta có thể nói Vương gia biết, với kiến thức của Ly
Nguyệt, đóan không ra trong cơ thể của Vương phi có gì khác thường,
nhưng cũng không chứng minh nàng không trúng cổ độc! Ly Nguyệt cười, nói ra sự thật vì hắn biết lừa gạt Sở Cảnh Mộc là một sự sỉ nhục đối với
Lục Phù. Lời nói dối có thể xoa dịu vết thương nhất thời, nhưng có thể
tạo ra ngăn cách ngàn năm. Hắn không thể kết luận cơ thể của Lục Phù
trúng cổ độc, nhưng khẳng định nàng trúng cổ độc…Chỉ là…không có bằng
chứng.

Muốn rửa
sạch tội phải có chứng cớ! Không có bằng chứng rõ ràng, hắn lựa chọn nói ra sự thật, như vậy đối với Lục Phù là phương pháp tốt nhất.

Ánh mắt của
Sở Cảnh Mộc hung ác cười lạnh, “Bạch y thánh thủ nói nàng không trúng
cổ độc, nói cách khác ngày đó nàng tỉnh táo?”

“Chỉ có thể
nói Ly Nguyệt học chưa giỏi, nhưng ta có thể khẳng định, giết người

không phải là ý của Vương phi.” Ly Nguyệt quả quyết nói.

“Chứng cớ đâu?”

Ly Nguyệt
thở dài, bất đắc dĩ nói: “Không có! Nhưng trời cao có mắt, quan ngoại có rất nhiều loại cổ độc, độc ác tra không ra. Nếu Vương gia muốn chứng
cớ, xin cho ta thời gian, ta sẽ có cách ăn nói với Vương gia.”

Sở Cảnh Mộc lạnh lùng nhìn hắn thật lâu, “Vì sao không giúp nàng nói dối?”

Với thái độ
bảo vệ Lục Phù như vậy, Ly Nguyệt nói ra lời thật, khiến hắn kinh ngạc, nhưng cũng khiến hắn nhìn Ly Nguyệt với cái nhìn khác xưa.

Ly Nguyệt cười, “Ta muốn nói dối, nhưng sự kiêu ngạo của Vương phi không cho phép, trừ khi ta có chứng cớ!”

“Ngươi thật hiểu nàng!”

Ly Nguyệt
sửng sốt, nhìn hắn thật sâu, cảm thấy buồn cười. Sở Cảnh Mộc nhất định
không biết lời nói của hắn giống một trượng phu đang ghen tị, trong đó có mùi dấm chua Ly Nguyệt đều nghe được. Xem ra chuyện này còn có
chuyển cơ, Ly Nguyệt nghĩ thầm.

“Dao Quang
cùng Lục Phù có quan hệ gì?” Hai mắt Sở Cảnh Mộc nheo lại, nguy hiểm hỏi. Kẻ dưới tay Dao Quang như Ly Nguyệt lại bảo vệ “Đối thủ một mất một
còn”, khiến hắn hoài nghi.

Sắc mặt Ly
Nguyệt tỏ vẻ khó xử, cười ảm đạm có chút lạnh lẽo “Chuyện này cùng
chuyện Vương phi giết người không liên quan! Vương gia, ta nói hết rồi
xin cáo lui!”

Ly Nguyệt lễ phép khom người, khi đến cửa, không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói
“Vương gia, thử tin tưởng Vương phi, nếu cảm tình của các ngươi bị hủy
vì một âm mưu hoàn mỹ, như vậy chúng ta sẽ không để nàng ở cạnh ngươi
nữa”

Nói dứt lời nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Chúng ta?

Ánh mắt của Sở Cảnh Mộc trở nên hung ác, bàn tay to gạt một cái, ấm trà trên bàn rơi xuống đất bể nát.

Muốn từ bên người hắn mang nàng đi?


Nằm mơ! Dựa
đầu vào giường, ánh mắt Lục Phù nhìn bức hoạ treo trên tường, hình ảnh xinh đẹp khiến lòng người chua xót, trời chiều rọi vào càng thêm chói
mắt, ôm nhau ấm áp như vậy, đáng tiếc đã gần như trở thành lạnh lẽo.
Mới nhìn thấy bức họa, nàng có cảm giác đó là hạnh phúc xa vời, không
nghĩ tới giờ đây đã trở thành sự thật, thật sự quá xa vời.

Với vẻ mặt
hạnh phúc của nam tử khi ôm nữ tử vào lòng như vậy, nàng nghĩ có thể là vĩnh viễn, nhưng vĩnh viễn cuối cùng cũng không xa lắm. Nàng chưa
từng biết, có thể là ngày mai, có thể là ngày mốt, cũng có thể là trong
nháy mắt.

Thực xin
lỗi, Lục Phù chưa bao giờ nói tiếng xin lỗi, bởi vì nói xin lỗi đại
biểu cho việc mình đã phạm sai lầm, nhưng khi phạm sai lầm rồi sau đó
nói lời xin lỗi dường như có vẻ miễn cưỡng, vì vậy nàng chưa bao giờ
nói.

Nhưng ba chữ này, thường xuyên bồi hồi trong miệng, nàng muốn nói lại thôi.

Lòng co thắt lại, mắt nhắm nghiền, giống như đang nghỉ ngơi. Có tiếng bước chân nhẹ
nhàng đi vào, nàng hơi mở mắt nở nụ cười gọi, “Tỷ tỷ!”

Du Nhã ngồi
vào bên giường, nắm cổ tay gầy gầy của nàng, mới hai ngày, đã ốm hơn đi nhiều, nàng hoài nghi gió thu có thể thổi Lục Phù bay đi.

“Muốn ăn gì
không, tỷ tỷ làm cho!” Mắt Du Nhã ngấn lệ, tay vuốt ve tóc nàng, không
dám chạm vào mặt, đôi mắt kia vì thịt không có giống như càng lớn hơn.

“Đoàn viên!” (1) Nàng trả lời, nhưng lại nở nụ cười, lắc đầu, “Ta thật sự không đói.”

Du Nhã cau
mày, mùi đàn hương phảng phất nơi chóp mũi có vẻ lạnh lùng. Nàng nhìn Lục Phù, dường như có gì muốn nói nhưng không nói gì.

“Tỷ tỷ muốn hỏi gì?” Lục Phù hiểu ý hỏi, nở nụ cười như có như không.

“Không cần
cười với ta như vậy!” Du Nhã trách móc hơi lớn tiếng khiến cả nàng và
Lục Phù đều giật mình. Đây là lần đầu tiên trong đời, Du Nhã nói chuyện với Lục Phù lớn tiếng hơn bình thường.

Mắt Lục Phù
ửngđỏ, nước mắt viền quanh mi, không thể nói được gì, vô cùng ủy khuất,
vì cố đè nén mũi có chút đỏ ửng, nhìn thấy khiến Du Nhã hối hận không
thôi. Nàng bước nhanh tới ôm lấy Lục Phù”Thực xin lỗi, thực xin lỗi..... Phù nhi, tỷ tỷ không phải cố ý, không nên đau lòng....”

Du Nhã vỗ về mái tóc đen mềm mại của nàng, cảm thấy có chút chua xót, “Phù nhi, tỷ
tỷ không phải người ngoài, không cần cười với tỷ tỷ như vậy vì nó khiến
tỷ tỷ cảm thấy mình như người xa lại.”

“Phù nhi,
không muốn cười thì đừng nên cười, không cần miễn cưỡng mình, nhìn muội cười, tỷ tỷ càng đau lòng! Ngoan, không khóc, biết không? Tỷ tỷ vĩnh
viễn đều tin tưởng Phù nhi! Cho dù toàn bộ thế giới không tin, tỷ tỷ
cũng sẽ tin tưởng!” Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, Du Nhã dịu dàng nói chỉ

sợ không cẩn thận lại chạm vào vết thương lòng của Lục Phù. Nàng biết
muội muội không thể chịu thêm sự thương tổn nào khác.

Khi nghe
tiếng khóc đầy áp lực từ vai truyền đến, Du Nhã hơi chấn động, càng ôm
Lục Phù thật chặt, mắt nàng cũng đỏ ửng. Trong ấn tượng của nàng, muội
muội từ trước đến nay chưa từng khóc.

“Không quay
về được!.... Tỷ tỷ, không quay về được!....” Lục Phù khóc nức
nở, nước mắt chảy ra như suối, thấm ướt vạt áo của Du Nhã.

Trở về không được.....

Tất cả không thể trở lại như lúc ban đầu....

Sự ngăn cách này, có thể là cả đời, nàng cùng Sở Cảnh Mộc, hạnh phúc gần như tan biến.

Không thể quay về tình cảm cũ!

Cho dù hắn biết nàng bị hãm hại mới giết Sở Vân cũng không quay về được....

“Có phải tại muội tạo nghiệt giết người nhiều quá, nên ông trời trừng phạt, khiến
muội mất đi hạnh phúc?...... Dù là một giấc mộng, cũng tỉnh lại
quá nhanh......”

“Phù nhi
không cần nói lung tung...... Tại những người đó đáng chết, không
phải ngươi sai!..... Phù nhi, không nên suy nghĩ bậy bạ, thật sự
không phải ngươi làm sai, hãy ngủ một giấc, tất cả sẽ tốt hơn. Cảnh Mộc
ca ca sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc ngươi. Phù nhi, đừng khóc, muội khóc
khiến trái tim của tỷ đau lắm.” Du Nhã trấn an, mắt nàng cũng ngấn lệ,
nhưng cố cắn răng không khóc thành tiếng, hai tỷ muội, một người bị
hủy cũng còn một người chống đỡ.

“Ta từng
nghĩ muốn giết ông ấy, nhưng từ hoàng cung trở về, ta không muốn giết
người, buổi tối hôm đó, ta chỉ nói giỡn muốn giết ông ta, không nghĩ nó sẽ trở thành sự thật. Tỷ tỷ, ta không phải cố ý... Không phải cố ý.....”

“.....”
Du Nhã chấn động,tay đang vỗ vai nàng dừng lại, sau đó làm như không có
việc gì tiếp tục trấn an, “Ta tin tưởng ngươi! Phù nhi còn có tỷ tỷ và ca ca, chúng ta sẽ cùng ngươi, sẽ không bỏ lại ngươi, trừ bỏ Sở gia,
ngươi còn có chúng ta là người thân.”

Sở bá bá giết ai nên khiến cho Phù nhi nổi sát tâm.....?

Nghi ngờ nảy sinh trong lòng Du Nhã, nhưng nàng không dám hỏi Lục Phù vì sợ nghe câu trả lời khiến mình đau khổ.

Bên tai còn vang tiếng khóc của Lục Phù...đang thì thào…. trở về không được!

Chú thích

(1) Đoàn viên là tên loại bánh Sở Cảnh Mộc làm khi ở biệt viện- ý nói thời gian hai người hạnh phúc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận