"Đại phu, dược đến đây." trên trán Triệu Hổ còn túa ra mồ hôi li ti.
Hắn đem lá kim ngân mới hái cùng đường nâu giao cho đại phu.
Đại phu đem lá kim ngân ném vào thuyền tán thuốc đập nát, lọc nước cốt vào chén nhỏ, cho đường nâu vào quấy đều, đưa cho Lý Tú Lan ở một bên.
Lý Tú Lan muốn dùng thìa đút, đại phu nói "Không thể.
Trực tiếp một chén uống hết."
"Để ta." Triệu Hổ nhận chén trong tay Lý Tú Lan, nâng Lý Tú Mai dậy, tay kiềm trụ hai gò má nàng, khiến cho nàng hé miệng.
"Tú Mai, chịu một chút." Triệu Hổ nói xong, đem một chén dược rót vào trong miệng Lý Tú Mai, dùng tay che kín miệng nàng, mạnh mẽ để nàng đem dược nuốt xuống.
Lý Tú Mai thân mình run rẩy, bao tử cuộn lên, đại phu thấy vậy, nói "Tìm cái chậu, để nàng nhổ ra."
"Chậu đây." Nha hoàn cầm chậu qua, Triệu Hổ buông tay, Lý Tú Mai oa một tiếng, ói ra sạch sẽ.
Đợi đến khi nàng chỉ còn nôn khan, phun không ra đồ vật này nọ, đại phu mới để nha hoàn đưa qua nước trắng súc miệng.
"Tú Mai, đỡ hơn chút nào chưa?" Lý Tú Lan đau lòng nói.
Y chưa bao giờ thấy muội muội suy yếu như vậy, mỏng manh giống một cánh ve, nhẹ nhàng gập lại liền chặt đứt.
Lý Tú Mai môi không huyết sắc, mặt trắng nhợt gật đầu, hôn mê bất tỉnh.
"Đại phu?" Lý Tú Lan kích động nói.
Đại phu lại chẩn bắt mạch, nói "Không có việc gì.
Chỉ là thể lực chống đỡ không nổi, ngủ thiếp đi."
Lý Tú Lan lúc này mới yên lòng.
Đại phu nhấc bút viết xuống phương thuốc, giao cho hạ nhân.
"Hoàng bá, hoàng bách, hoàng cầm, cam thảo mỗi cái ba cân, đậu đen hai cân, sắc lấy nước uống.
"
"Cám ơn đại phu." Lý Tú Lan nói lời cảm tạ, hỏi "Xin hỏi đại phu Tú Mai trúng loại độc gì? Lại dằn vặt người như vậy."
"Đoạn tràng thảo." Đại phu nói "Có lẽ là có hạ nhân nhầm vật ấy với lá trà, tiểu thư không may uống lầm."
"Lá trà?" Lý Tú Lan nhướn mày "Loại độc vật này giống lá trà?"
"Phải, lá này giống như lá trà, bất quá đều là rau dại, nghĩ đến là dễ pha lẫn." Đại phu đáp.
Lý Tú Lan hậu tạ đại phu một khoản hậu hĩnh, để hạ nhân đưa đại phu xuống núi.
"Lá trà......" Lý Tú Lan thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt dừng ở ấm trà trên bàn.
Y dùng tay che miệng ấm trà, đem nước bên trong đổ ra, mở nắp ấm, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn lụa, đem bã trà thừa trong ấm đổ len khăn.
"Như thế nào? Có phát hiện gì?" Triệu Hổ ở một bên hỏi.
Lý Tú Lan nhẹ nhàng đẩy bã trà ra, nhìn kỹ, quả nhiên lẫn một ít lá đoạn tràng thảo.
"Cái này là đoạn tràng thảo đại phu nói?" Lý Tú Lan lấy ra một mảnh, hỏi Triệu Hổ.
"Ân." Triệu Hổ nói "Ta trước kia từng thấy qua."
Lý Tú Lan sắc mặt âm u không rõ, cười lạnh một tiếng.
"Dễ nhầm lẫn? Ta xem là có người to gan lớn mật, cố ý hạ độc!"
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bên kia, Hứa Tam Oản cùng Phương Dĩnh nâng cốc nói chuyện vui vẻ.
Đại nha đầu ở một bên thêm rượu, hầu hạ.
"Rượu có chút lạnh.
Ngươi đi hâm nóng một chút." Hứa Tam Oản nâng bầu rượu đưa cho đại nha đầu.
"Dạ"
Đến sau bình phong, tim đại nha đầu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng run rẩy bắt tay vào làm, đem thuốc bột Ngô bà đưa đổ vào bầu rượu, dùng ống tay áo lau đi phấn thuốc rơi vãi dính trên mép bình, lắc lắc vài cái, mới đi hâm nóng.
"Sao lại đi lâu như vậy?" Hứa Tam Oản thấy đại nha đầu rốt cục hâm rượu trở về, hỏi.
Đại nha đầu giật mình một chút, không dám đáp lời, cúi thấp đầu, đem rượu thả lại trên bàn.
"Thập phương ca đừng nóng giận.
Tiểu cô nương đi đường chậm một chút cũng là chuyện thường." Phương Dĩnh hoà giải.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Cần bẩm báo Đại đương gia sao?" Triệu Hổ hỏi.
Lý Tú Lan lắc đầu, nói "Tam Oản hiện tại cùng bạn bè ôn chuyện, tạm thời không cần quấy rầy hắn.
Việc này cũng không được lộ ra ngoài, nếu người nọ dám đầu độc, nhất định có nghe ngóng.
Chỉ là địch nhân ở trong tối, ta ở ngoài sáng.
Việc duy nhất có thể làm, chỉ có chờ, chờ xà xuất động, kịp thời bắt giữ."
Đại nha đầu rót rượu, mắt nhìn nhìn chằm chằm Hứa Tam Oản không rời, thẳng đến khi hắn uống xong một ly, mới thở phào, lại thay hắn rót thêm.
Phương Dĩnh nhấp nhẹ một ngụm, buông chén, liếc mắt nhìn đại nha đầu một cái.
Không biết vì sao, đại nha đầu cảm thấy tim đập nhanh, động tác trên tay dừng lại.
"Hảo tửu." Phương Dĩnh câu môi cười cười, giây lát có chút tiếc nuối thở dài "Chỉ tiếc ta vô phúc hưởng thụ."
"Hửm?" Hứa Tam Oản khó hiểu.
"Tửu lượng không tốt, bất quá mới uống vài chén, cảm thấy độ mạnh của rượu liền cao lên rồi." Phương Dĩnh tràn đầy xin lỗi.
"Không có việc gì không có việc gì." Hứa Tam Oản nói "Tiểu Dĩnh không cần ép chính mình.
Đến, dùng bữa."
"Tẩu tử ngươi tửu lượng cũng không tốt, so với ngươi còn kém hơn.
Uống một chút liền say." Hứa Tam Oản nói tới Lý Tú Lan, khóe mắt đều mỉm cười, thần thái sáng láng, trong mắt phảng phất có ánh sáng.
Phương Dĩnh vui đùa nói "Có tẩu tử đệm lưng, ta cũng an tâm không ít."
Hứa Tam Oản cười ha ha, lại rót vài chén rượu.
Có lẽ là cao hứng, uống thêm mấy chén nhưng lại cũng có chút say.
"Thập phương ca?" Phương Dĩnh thử lắc lắc Hứa Tam Oản, kêu.
Hứa Tam Oản thanh tỉnh chút, hướng Phương Dĩnh nói tiếng xin lỗi "Mới giễu cợt ngươi tửu lượng không tốt, liền làm trò cười."
Hứa Tam Oản đầu đau muốn nứt ra, huyệt Thái Dương thình thịch kéo căng.
Hắn chịu đựng không khoẻ, lắc lư đứng dậy, ôm quyền nói "Hôm nay trước dừng tại đây.
Ngày khác ta lại đến bồi tội."
"Không bằng ta đưa thập phương ca quay về phòng?" Phương Dĩnh tiến lên đỡ lấy Hứa Tam Oản.
"Không cần." Hứa Tam Oản cự tuyệt ý tốt của Phương Dĩnh, phân phó người đưa Phương Dĩnh đến phòng khách.
Phương Dĩnh cũng không cưỡng cầu, xoay người cùng hạ nhân rời đi.
Đại nha đầu đi lên đỡ lấy Hứa Tam Oản, nhỏ giọng nói "Đại đương gia, ta đỡ ngươi."
Không biết trên người đại nha đầu thoa hương liệu gì, ngửi vào mũi không hiểu sao khiến Hứa Tam Oản cáu kỉnh bất an.
Đại nha đầu đỡ Hứa Tam Oản trở về trong phòng, thò đầu ra thấy bốn phía không có người, nhẹ nhàng đóng cửa lại khóa kỹ.
Hứa Tam Oản nằm ở trên giường, tay kéo kéo áo, cả người như lửa đốt, nóng đến dọa người.
Đại nha đầu ngồi ở bên giường, tay xoa mép giường gỗ đàn mộc tốt nhất, lại nhìn Hứa Tam Oản mày siết chặt nằm trên giường.
"Ta còn là lần đầu tiên cách ngươi như vậy gần." Đại nha đầu nỉ non.
Nàng sờ mặt Hứa Tam Oản, Hứa Tam Oản cảm thấy có cái gì lạnh lẽo trượt trên mặt, làm giảm bớt nóng cháy cả người.
Hắn đưa tay bắt lấy, khó nhịn cọ xát lòng bàn tay đại nha đầu, không muốn buông ra.
Đại nha đầu đỏ mặt, tùy ý Hứa Tam Oản cầm lấy.
Đột nhiên nhớ tới lời Ngô bà nói, cởi giày thêu leo lên giường, ngồi trên người Hứa Tam Oản, đưa tay cởi quần áo của hắn.
"Đại đương gia......" Đại nha đầu kìm lòng không đậu kêu lên.
Hứa Tam Oản đột nhiên mở mắt ra, bắt lấy cổ tay đại nha đầu, giống như xách con gà đem đại nha đầu ném xuống giường.
"Ai bảo ngươi làm?" Hứa Tam Oản mặt âm trầm hỏi.
Đại nha đầu bị dọa mất mật, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Hứa Tam Oản dược tính chưa giải, cưỡng chế nôn nóng trong lòng, trầm giọng nói "Trả lời ta!"
"Là.....!Là Ngô đại nương." Đại nha đầu che mặt trầy xước, run rẩy nói.
Ngô bà ở bên ngoài nghe động tĩnh, biết được sự tình bại lộ, thu dọn hành lý chuẩn bị chạy.
Lý Tú Lan dẫn người chặn đứng đường đi của bà ta, cười nói "Bà mai vội vàng như vậy, là muốn đi chỗ nào a?"
"Bắt lại cho ta." Không đợi Ngô bà biện giải, Lý Tú Lan phất tay, nhóm hạ nhân phía sau tiến lên, ngăn chặn Ngô bà.
Xử lý xong Ngô bà, Lý Tú Lan vội vàng chạy về chỗ ở Hứa Tam Oản, thấy đại phu từ trong đi ra, vội hỏi "Hắn thế nào? Có làm sao không?"
"Đại nãi nãi đừng vội.
Theo lão phu xem, đại đương gia chỉ là dùng một ít dược vật thúc tình, cũng không lo ngại." Đại phu vuốt vuốt chòm râu "Chỉ là thuốc này dược tính kịch liệt, phải làm phiền đại nãi nãi thay đại đương gia giải tỏa một phần."
"Cái......" Lý Tú Lan ba một tiếng đỏ mặt.
Giải tỏa......!Giải tỏa như thế nào.
"Cũng không nhất định phải làm tới cuối.
Chỉ cần để đại đương gia tiết thân, có thể bài trừ độc tố."
Đại phu nói xong, vác hòm thuốc rời đi.
Lý Tú Lan đứng trước cửa, đi vào cũng không được, đi ra cũng không xong.
"Lan nhi......" Hứa Tam Oản khàn giọng, ở trong phòng kêu.
Lý Tú Lan cắn răng, nghĩ thầm, cùng lắm thì lại dùng tay giúp hắn một chút, đẩy cửa vào trong phòng..