"Nhị đương gia, ngài đã dậy chưa? Đại đương gia lên tiếng, để mọi người đến đại đường, thương lượng chuyện ngô bà cùng đại nha đầu." Hạ nhân ở ngoài cửa nói.
Trương Đại Thiên vội vàng mặc xiêm y, không có một chút buồn ngủ, trừ bỏ tinh thần hơi uể oải, thoạt nhìn cũng rất tươm tất.
Lại nhìn Phương Dĩnh thần thanh khí sảng hăng hái đi theo phía sau, hạ nhân trong lòng bồn chồn, sao Phương công tử lại ngủ cùng một phòng với nhị đương gia? Không phải đã chuẩn bị phòng khách cho y rồi sao?
"Ngây ngốc cái gì?" Trương Đại Thiên dừng lại cước bộ, quay đầu gọi hạ nhân "Còn không đuổi theo?"
Hạ nhân vội vàng theo sau, cũng không còn tâm trí suy nghĩ về điều đó.
Tới đại đường, tiếng người ồn ào, một đám người tạo thành một vòng tròn, Hứa Tam Oản Lý Tú Lan cùng ngồi phía trên, phía dưới hai người đang quỳ, cánh tay bị dây thừng trói ở sau người.
Hai người cúi đầu, đại nha đầu nhỏ tuổi sắc mặt tái nhợt, run rẩy, giống như ngay sau đó sẽ ngất xỉu đi, ngô bà nhìn qua trấn tĩnh hơn một chút, nhưng trên trán chảy mồ hôi tỏ rõ nội tâm bà ta lo sợ bất an."
"Đại ca." Trương Đại Thiên lên tiếng gọi, Hứa Tam Oản ý bảo hắn ngồi xuống, Phương Dĩnh cũng đi theo ngồi xuống.
"Việc này phát sinh ở Hứa gia trại, là ta quản lý chưa tốt.
Huynh đệ đi theo ta nhiều năm chắc đều biết, Hứa Tam Oản ta bình sinh thống hận nhất cái gì." Hứa Tam Oản chậm rãi mở miệng "May mắn hữu kinh vô hiểm, bất quá hành vi lần này quá ác liệt, phải nghiêm trị không tha!"
"Nghiêm trị không tha!" Mọi người giơ tay hưởng ứng.
Lý Tú Lan đứng dậy, hướng mọi người chắp tay, âm vang hữu lực nói "Các vị huynh đệ của Hứa gia trại, Tú Lan có điều thỉnh cầu." Mọi người an tĩnh lại, Lý Tú Lan tiếp tục nói "Có thể cả gan thỉnh cầu mọi người đem việc này giao cho ta xử trí?"
"Chư vị có ý kiến gì không?" Lý Tú Lan nhìn mọi người chung quanh một vòng.
"Đại nãi nãi khách sáo!" Một người nói "Ngài là phu nhân của đại đương gia, là đại nãi nãi của Hứa gia trại, chuyện lớn nhỏ trong trại tự nhiên có quyền quyết định, chúng ta đều không có ý kiến, toàn bộ nghe đại nãi nãi xử trí."
Lý Tú Lan lại nhìn về phía Hứa Tam Oản, Hứa Tam Oản gật đầu.
"Bào muội của ta Tú Mai, tuy may mắn sống sót, lại không công bị một hồi đau đớn." Lý Tú Lan thanh âm khàn khàn, khóe mắt ẩn ẩn có nước "Sáng nay ta cùng với Tam Oản đi thăm nàng, thân mình suy yếu ngay cả đứng dậy cùng hai ta vấn an cũng không thể."
Lý Tú Lan nói xong nói một hồi, mọi người trong trại đều thở dài.
Người từng gặp qua Lý Tú Mai, đều biết nàng phong thái sáng sủa, giống như thiên tiên hạ phàm, hiền thục hào phóng, khí chất bất phàm.
Sao lại vô tội cuốn vào một hồi phân tranh.
"Đáng chết!" Tính khí đám đại hán sắp bộc phát, nhịn không được rút đao chỉ vào Ngô bà, Ngô bà hoảng sợ co rúm lại, sợ tới mức té ngã trên mặt đất.
Bởi vì cánh tay bị trói nhất thời giãy dụa không được, vặn vẹo trên mặt đất, có chút chật vật.
"Chậm đã." Lý Tú Lan ngăn vị kia đại hán lại, đi đến trước mặt Ngô bà cùng đại nha đầu, từ trên cao nhìn xuống hỏi "Chuyện khác tạm thời đặt ở một bên không nói đến, ta hỏi các ngươi, giữa lá trà trộn lẫn đoạn tràng thảo này là chủ ý của ai?"
Ngô bà đảo mắt, khóc lóc kêu la nói "Đều là lão nô óc heo mù quáng, nghe đại nha đầu giựt giây! Lão nô không biết nguyên lai tâm nha đầu kia ngoan độc như thế a! Thế nhưng vọng tưởng hại chết bào muội của đại nãi nãi!" Ngô bà xê dịch đầu gối, quỳ bên chân Lý Tú Lan "Đại nãi nãi minh giám, chính là đưa lão nô mười lá gan, lão nô cũng làm không ra loại chuyện này!"
Ngô bà quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn đại nha đầu, miệng nói "Đều là nha đầu này không biết xấu hổ, vọng tưởng leo lên cành cây thành phượng hoàng! Nói cái gì sau khi chuyện thành, sẽ cho lão nô cùng A Ngưu tiểu nhi của ta ăn ngon uống tốt, vinh hoa phú quý! Không nghĩ tới......!Không nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng lại ngoan độc như vậy!"
Đại nha đầu bị Ngô bà đổi trắng thay đen một phen làm cho mơ hồ, gào thét nói không nên lời nói, liên tiếp lắc đầu.
Lý Tú Lan lạnh lùng nhìn Ngô bà tự nói tự nghe, mở miệng nói "Bà mai nói chủ ý hạ độc là của đại nha đầu?"
Ngô bà gật gật đầu, đại nha đầu ở một bên khóc, nàng sao lại tin người như thế? Hiện giờ nàng trăm cái miệng cũng nói không rõ, cũng không biết sẽ bị xử trí như nào?
"Đại nha đầu, ngươi nói một chút." Lý Tú Lan nhìn về phía đại nha đầu.
"Nô......" Đại nha đầu nghẹn lại đầu lưỡi, ấp úng nửa ngày, khô khốc nói "Không phải nô......!Không phải nô!"
Đại nha đầu đột nhiên hô to "Đều là Ngô bà! Ngô bà một người!"
"Đại nãi nãi, nô đúng là thích đại đương gia đã lâu, nhưng chỉ dám xa xa nhìn.
Sau đó đại nãi nãi vào cửa, nô lại không dám nghĩ loạn." Đại nha đầu nức nở "Trước đó vài ngày, đại nãi nãi cùng đại đương gia không vui, trong trại đều truyền đại đương gia muốn nạp thiếp.
Vừa đúng lúc có người tới tìm ta nói, để ta dọn dẹp, chuẩn bị lập gia đình.
Nô cho rằng đại đương gia đối với nô cũng có tâm.
Vốn không xác định, Ngô bà lại tìm đến nô, nói nô về sau chính là nhị nãi nãi của Hứa gia trại.
Nô tin là thật, mới......"
"Mới suy nghĩ rõ ràng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trừ bỏ chính thất chướng mắt là ta?" Lý Tú Lan ép hỏi.
"Không phải!" Đại nha đầu cuống quít nói "Nô chưa bao giờ từng có tâm hại người! Nô tự biết mình tội đáng chết vạn lần, thế nhưng việc hạ độc Tú Mai tiểu thư, thật sự không phải nô làm!"
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia!" Ngô bà nếu không phải tay bị trói, hận không thể kéo đại nha đầu qua xé miệng nàng.
"Đủ rồi!" Lý Tú Lan lớn tiếng quát, hai người nín thở.
Ngay cả trại chúng Hứa gia trại cũng bị hù, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng Lý Tú Lan hùng hổ như vậy.
"Ngô bà, ta nghe nói phụ trách việc mua sắm lá trà của Nhị Vượng là bà con xa của bà?" Lý Tú Lan hỏi.
Ngô bà cả kinh, run run đáp "Tính......!Không tính là thân thích."
"Áp giải lên đây." Lý Tú Lan phân phó.
Đám người tránh ra một bên, một nam tử trung niên thấp gầy bị hai hạ nhân vạm vỡ áp giải lên.
"Ngô thẩm......" Nhị Vượng hướng Ngô bà hô.
"Gọi bậy cái gì? Ai là thẩm của người?" Ngô bà nháy mắt ra hiệu, Lý Tú Lan đánh gãy lời bà ta "Bà mai nhưng lại lục thân không nhận."
"Thím, nhận đi......" Nhị Vượng nói "Đại đương gia đối đãi chúng ta không tệ, đây là chuyện súc sinh làm a!"
Ngô bà đặt mông ngồi xuống đất, tim như tro tàn.
"Ta không có quyền quyết định sinh tử của bất luận kẻ nào, chuyện này liền giao cho quan phủ xử trí đi." Lý Tú Lan nói.
Việc này liền quyết định như vậy, quay về trong phòng, Lý Tú Lan không yên bất an, do dự một phen, hỏi: "Ta làm vậy có phải không ổn thỏa hay không?"
"Nói gì vậy?" Hứa Tam Oản hỏi.
"Mã phỉ hướng quan phủ cáo quan, thấy thế nào cũng giống chui đầu vô lưới." Lý Tú Lan vốn định suy nghĩ phương thức thỏa đáng, không muốn biến khéo thành vụng.
"Việc này thật không có gì.
Hứa gia trại hàng năm đều sẽ hướng triều đình nộp thuế ngân, cũng chưa làm qua chuyện thương thiên hại lý gì.
Quan phủ đối với chúng ta, thật ra cũng coi như thân thiết." Hứa Tam Oản cười nói.
Lý Tú Lan kinh hãi, sau một lúc lâu lấy lại tinh thần "Này tính cái gì? Quan phỉ cấu kết?"
"Cái này gọi là quan phỉ một nhà." Hứa Tam Oản nói.
Không đợi Lý Tú Lan mở miệng phản bác, Hứa Tam Oản đột nhiên ôm y, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ "Tối hôm qua, vất vả."
"Vô liêm sỉ......" Lý Tú Lan thoáng chốc xấu hổ không chịu được, phần eo ẩn ẩn đau.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Phu nhân!" Một hạ nhân thở hổn hển tiến lên "Quan phủ vừa mới bắt hai người......"
Lý thị không kiên nhẫn "Quan phủ bắt người đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
"Dạ.....!Nghe nói là người trong Hứa gia trại." Hạ nhân đáp.
"Ngươi nói cái gì?" Lý thị kinh hãi kêu lên.
"Biết người bị bắt là ai sao?" Lý thị hỏi thêm.
"Không biết." Hạ nhân lắc đầu "Tiểu nhân nghe được tin liền vội vàng chạy về nói cho phu nhân, sợ chậm trễ đại sự của phu nhân!"
Lý thị xoay người nói với nha hoàn "Chuẩn bị đi nha phủ."
"Dạ" nha hoàn hạ thấp người, chạy chậm rời đi.
Hừ, Lý Tú Lan a Lý Tú Lan, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng rơi vào trong tay ta.
Lý thị ánh mắt hiện lên một tia oán độc..