Sáng sớm hôm sau, bà mối so với con gà trống nuôi trong trại còn cần cù hơn, sắc trời khẽ sáng, đã ở ngoài cửa chờ Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan lui vào trong đệm chăn, cả người mềm mại vô lực, đẩy Hứa Tam Oản ở một bên, than thở nói "Bà mối bên ngoài chờ, ngươi nhanh đi mở cửa."
Hứa Tam Oản đem Lý Tú Lan ôm sát lại một chút, mắt nhắm nói "Để bà ta chờ."
Bà mối bên ngoài chờ sốt ruột, trời lại lạnh, sau một lúc lâu không thấy người trong phòng có ý tứ ra mở cửa, hướng trong phòng gọi vài tiếng, không ai đáp lại, liền tự mất mặt trở về.
Thẳng đến khi ánh sáng mặt trời sáng rõ, hai người mới từ trong phòng đi ra.
"Làm sao bây giờ? Bà mối nhất định sẽ nhắc cả nửa ngày." Lý Tú Lan đau đầu nói, lặp lại yêu cầu muốn Hứa Tam Oản đi theo, đại khái bà mối thấy hắn sẽ không dám lộ ra bất mãn, cũng an tâm vài phần.
Bà mối quả nhiên không dám oán giận, quy củ hành lễ, mang theo Lý Tú Lan cùng Hứa Tam Oản đến đại đường, tinh tế giảng giải cách bày biện đồ vật cùng kiêng kị khi thành thân.
Hứa Tam Oản múa đao lộng côn lành nghề, lễ nghi phiền phức này đó vừa nghe liền nhức đầu, thỉnh thoảng lại ngồi ở một bên ngủ gà ngủ gật.
Lý Tú Lan nhiều ít đối với chuyện buổi sáng tim tồn tại áy náy, khi bà mối giảng nghe cẩn thận hơn so với dĩ vãng.
Giờ ngọ, trước khi nghỉ ngơi, nha hoàn đưa tới một đĩa điểm tâm.
Lý Tú Lan cầm lên thử một ngụm, tất cả đều là điểm tâm ngọt, y ăn không quen, phất tay để nha hoàn mang xuống.
"Sao?" Hứa Tam Oản đi ra ngoài tuần tra núi trở về, vừa vặn gặp nha hoàn từ trong phòng đi ra "Lan nhi ăn uống không tốt?"
"Bẩm đại đương gia.
Đại nãi nãi nói không hợp khẩu vị, liền để nô bưng đi." Nha hoàn đáp.
Hứa Tam Oản vào phòng, hỏi "Điểm tâm hôm nay không hợp khẩu vị?"
"Ừm." Lý Tú Lan gật đầu.
"Có muốn để đầu bếp nữ lại làm một phần khác? Đừng để đói đến hỏng bụng." Hứa Tam Oản đóng cửa lại.
"Không cần.
Ăn không vô." Lý Tú Lan nửa gối đầu, vẻ mặt buồn bực.
Hứa Tam Oản đi tới, đưa tay xoa trán Lý Tú Lan, thử vài lần, cũng không thấy nóng.
"Thân thể không khoẻ?"
Lý Tú Lan lắc đầu, nói "Cũng không biết làm sao, từ bên ngoài trở về liền như vậy, cả người không thoải mái."
Hứa Tam Oản cười nói "Chẳng lẽ là có?"
"......" Lý Tú Lan không nói gì "Ta cũng không có bản lĩnh này."
"Nếu không tìm đại phu đến xem?" Hứa Tam Oản thu liễm tâm tư vui đùa.
Lý Tú Lan than thở, hữu khí vô lực nói "Ta chỉ sợ mệnh không lâu rồi......"
Hứa Tam Oản nghe lời này, bất mãn nói "Nói bậy bạ gì đó?"
Hứa Tam Oản thấy Lý Tú Lan bộ dáng phờ phạc như vậy, muốn mang Lý Tú Lan ra ngoài đi dạo.
"Ngươi mặc thêm áo lông cừu đi, chúng ta đến một nơi.
Ra ngoài đi dạo một chút, vừa lúc tiêu thực."
Lý Tú Lan cả người đều bị áo khoác lông cừu màu trắng bao lấy, duy chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Hứa Tam Oản khóa người trên ngựa, thuận thế đưa tay kéo Lý Tú Lan một phen.
Hai người một trước một sau, Lý Tú Lan tay khoát lên lưng Hứa Tam Oản, đem cả mặt dán lên tấm lưng dày rộng của Hứa Tam Oản.
Gió lạnh gào thét bên tai.
Lý Tú Lan nửa khắc cũng không muốn rời khỏi Hứa Tam Oản hôm ấm áp như lò sưởi, ôm chặt hơn.
"Híííííiiiiiiiiii ——" ngựa hí một tiếng sau đó dừng lại.
Lý Tú Lan dịch ra chút khe hở nhìn ra ngoài, phía trước là một đường núi nhỏ hẹp, lập tức không muốn đi.
"Chúng ta leo lên đi." Hứa Tam Oản nói.
Buộc ngựa xong, Hứa Tam Oản cùng với Lý Tú Lan một đạo men theo đường hẹp quanh co trên vách núi đá lên núi.
May mắn nơi này không có tuyết rơi, bằng không quả quyết không dám đi núi.
Hứa Tam Oản vừa đi vừa nghỉ, vẫn luôn kéo Lý Tú Lan, hai người thật vất vả đi đến đỉnh núi, Lý Tú Lan thở phào, thở gấp, muốn cởi bỏ áo lông cừu, Hứa Tam Oản không đồng ý, nói "Cẩn thận phong hàn."
Hứa Tam Oản tìm cỏ dại khô héo trải trên đá, hai người ngồi xuống nghỉ chân.
"Nguyên lai phong cảnh bên ngoài núi là như vậy." Lý Tú Lan ngừng thở gấp, nhìn ra xa xa, núi non trùng điệp, như sóng cuộn, từng núi nối tiếp nhau, nhìn không thấy điểm cuối.
"Thật nhớ những lời tiền nhân nói khi leo núi.
Đỗ phu tử có nói: ' Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu (Dịch nghĩa: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé.
Hai câu thơ trên được trích từ bài thơ Vọng nhạc của nhà thơ Đỗ Phủ.
Bài này làm khi Đỗ Phủ đến Lạc Dương, thi hỏng rồi đi chơi Tề, Triệu trong khoảng 736-740.
Trung Quốc có năm ngọn núi cao (ngũ nhạc), bài thơ này nhắc đến núi Thái Sơn.) ' mặc dù đây không phải đỉnh núi lớn, lại rất có khí thế."
Hứa Tam Oản ở một bên nghe, không ngắt lời Lý Tú Lan.
Thật lâu sau, hắn mở miệng nói "Lan nhi, ngươi có từng nghĩ tới thi cử lấy công danh?"
Lý Tú Lan ngạc nhiên, công danh......!Trước kia đúng là có nghĩ tới.
"Triều đình phân tranh, lá mặt lá trái, ta cho dù có may mắn quang vinh đăng triều, lại có thể có năng lực làm cái gì?" Lý Tú Lan cười khẽ "Còn không bằng bình bình thản thản qua cả đời, mặc sức tùy ý."
"Nam tử nếu nam nam thành hôn, cả đời sẽ không được tham gia khoa cử." Hứa Tam Oản khóe miệng khẽ run "Lan nhi nếu muốn đi, ta cũng sẽ không cản trở tiền đồ của ngươi."
Lý Tú Lan nhìn về phía Hứa Tam Oản, ánh mắt lộ ra khó hiểu "Ta nào có ý nguyện như vậy? Ngươi nếu sớm chút thả ta đi, ta cũng không cần nghe bà mối lải nhải mấy ngày.
Vô cùng cao hứng đi thi khoa cử, thi lấy tiến sĩ, thú kiều thê vào cửa, lại vài năm, sinh một tiểu tử béo......"
Lý Tú Lan thấy sắc mặt Hứa Tam Oản ngày càng ảm đạm, cười nói "Ngươi tình nguyện như vậy sao?"
Hứa Tam Oản lắc đầu, ôm lấy Lý Tú Lan, thấp giọng nói "Ngươi là của ta.
Là phu nhân Hứa Tam Oản ta cưới hỏi đàng hoàng.
Ngày ấy ngươi đã chạy không thoát, đời này nghĩ cũng đừng nghĩ lại trốn."
Lý Tú Lan mặt mày mỉm cười, trấn an vỗ vỗ lưng Hứa Tam Oản.
Xa xa hoàng hôn nhuộm đầy không trung, trải rộng như vảy cá, mặt trời sà xuống gần đỉnh núi, chiếu sáng ngọn núi này, giống như phủ lên một tầng lụa mỏng ửng hồng.
Hai người rúc vào nhau, nhìn mặt trời dần khuất bóng, dư quang dừng trên người hai người, có loại ấm áp không tên.
"Trở về đi.
Lát nữa bầu trời tối đen, xuống núi sẽ nguy hiểm." Hứa Tam Oản nói.
Lý Tú Lan gật đầu, cùng hắn xuống núi.
Đường dưới chân cũng ánh vàng rực rỡ một mảnh, giẫm lên giống như là dẫm trên ngọc lưu ly màu vàng.
Chờ hai người cưỡi ngựa xuống núi, trời đã hoàn toàn tối đen.
"Ai u, đại đương gia, đại nãi nãi, các ngươi đây là đi đâu vậy? Muộn như vậy mới trở về?" Hạ nhân gác cửa trại hỏi.
"Lên núi đi dạo một vòng." Lý Tú Lan xuống ngựa, nói tiếng xin lỗi.
Hạ nhân thụ sủng nhược kinh, vội nói "Đừng lo.
Tiểu nhân chỉ là lo lắng an nguy của ngài cùng đại đương gia."
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong nha phủ Ích Châu, Tống Chi Liên vuốt vuốt râu trên cằm, ở trong phòng bước qua bước lại.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng, trên bàn đặt một phong thư đang mở, cùng một con dấu làm từ bạch ngọc trong suốt.
Trong góc phòng, còn đặt một cái rương gỗ sơn son thếp vàng thật lớn, dùng khóa khóa lại.
Tống Chi Liên do dự không quyết, tiến lên kiểm tra rương gỗ, lại lùi tay về, nửa khắc sau, nhịn không được lại sờ lên.
Lặp đi lặp lại vài lần, Tống Chi Liên rốt cục hạ quyết tâm, nửa đêm đi thư phòng, nhấc bút hồi âm cho đối phương..