Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

“Gì? Anh siêu thật đó, em thì chả bao giờ từ chối cho được.” Phù Hiểu kinh ngạc lắm.

Đường Học Chính chỉ cười cười.

“Em xách là được rồi, mấy thứ này cũng đâu có nặng.” Thấy anh chủ động giúp đỡ mình quá đâm ra cô thấy hơi ngại.

“Phải, mấy thứ này cũng đâu có nặng.” Anh gật gù, tỏ vẻ đồng ý với nhận xét của cô nhưng cũng không có ý đưa đồ trả cô.

Phù Hiểu mỉm cười, đưa tay lên rờ mũi, cô liền theo ý anh vậy, “Để em đi gọi xe nhé.”

“Chỗ này cách nhà em không xa thì phải?”

“Ừ, đi dọc theo trục đường này khoảng mười phút là đến.”

“Vậy tụi mình đi bộ về đi.” Đường Học Chính đề nghị, “Hình như nãy anh ăn hơi nhiều, giờ vẫn thấy đầy bụng.”

Phù Hiểu nghe vậy thì cười hì hì, “Cô Dương cứ liên tục gắp thức ăn cho anh chứ gì.” Cô tỏ vẻ mình là người từng trải nên hiểu lắm.

“Rất nhiệt tình.” Đường Học Chính tổng kết lại một cách súc tích.

Phù Hiểu cười nhìn về phía trước, con đường vắng tanh không có lấy một bóng người, chỉ thỉnh thoàng mới có một chiếc xe gào rú lao vụt qua, “Muộn thế này rồi… sợ là hơi không an toàn…” Cô nghe nói: dạo gần đây, có rất nhiều gã côn đồ nghiện hút hay nhân lúc đêm hôm để cướp bóc.

“Yên tâm đi, bọn đó cũng phải ăn Tết chứ, hôm nay thì chúng cũng nghỉ thôi.” Đường Học Chính không đồng quan điểm với cô, anh cười, “Đi nào.”

Thấy anh nói vậy thì Phù Hiểu cũng liền mau chân đuổi kịp anh, hai người sóng bước bên nhau, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống họ tạo nên hai chiếc bóng một dài một ngắn.

“Cơm xong em làm gì?”

“Cùng bà nội đánh bài. Còn anh?”

“Cũng lên bàn bài làm mấy ván.”

“Thắng hay thua thế?”

“Thắng.” Kỳ thật, anh đâu có muốn thắng chứ, nhưng vì có một người rất nhiệt tình là bà Dương ngồi sau anh và nhìn thấy bài anh, thêm với việc hôm nay anh rất đỏ, thế nên dù không muốn nhưng anh vẫn ăn được tiền của ba người kia.

“Thật tốt, còn em thì toàn thua thôi.”

“Tết nhất ở quê em cũng rảnh rang ghê.” Ăn rồi chơi, chơi rồi ăn.

“Ở đâu mà không như thế này chứ? Thế theo anh thì vì lý do gì mà nhiều người ngóng đến nghỉ Tết vậy?” Phù Hiểu lý luận, “Chứ không thì từ trước giờ gia đình anh ăn Tết kiểu gì?”

Đường Học Chính thế nhưng lại híp mắt, ngẫm nghĩ một lát, “Mùng một hình như không gặp ai cả.”

“Hả?” Phù Hiểu thấy khó mà tưởng tượng ra nổi, “Công việc của gia đình anh cũng bận ghê nhỉ?”

“Ờ, cứ đến Tết là họ lại trốn đông trốn tây, cứ như kẻ trộm ấy.”

Đại ca à, rốt cuộc là gia đình anh làm cái gì vậy? Phù Hiểu cố đè nén để không hỏi anh về vấn đề này.

“Trông hai vợ chồng son vui vẻ quá nhể, hay là cho mấy đứa bọn anh vui cùng nha?” Sau lưng họ chợt vang lên một giọng nói đểu giả, hai người biến sắc, quay đầu lại thì thấy từ trong ngõ nhỏ lục tục chui ra bảy tám gã thanh niên tóc tai bù xù và nồng nặc mùi rượu. Thủ lĩnh của bọn chúng là một gã tóc vàng, gã này mồm ngậm một điếu thuốc, tay vung vẩy một con dao găm, “Tết nhất anh em cũng không muốn gây chết chóc, đưa ít tiền cho tụi tao uống mấy ly rượu là xong.”

“Nếu không thì để con vợ mày ở lại chơi với tụi tao cũng được, ông đây không ngại: ả là con đàn bà dâm đãng.” Gã lùn tịt, môi dày cười hô hố, gã này đã say đến không mở nổi mắt ra rồi.

Đám người đó lập tức vào với hùa nhau xì xào, huýt gió một cách lưu manh.

Tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Đường Học Chính.

Bọn người này quả nhiên không cần ngày nghỉ mà. Phù Hiểu gắng gượng lên tinh thần cho mình, sau đó cô nghĩ cách để báo cảnh sát.

Một bóng đen chắn trước mặt cô: là Đường Học Chính, anh đưa túi đồ đang cầm cho cô rồi ung dung dặn: “Không cần đứng xa anh quá, núp vào ria tường là được rồi.”

“Gì?” Nghe vậy là Phù Hiểu thấy căng thẳng liền, “Bọn chúng người đông, anh sẽ chịu thiệt!”

“Yên tâm, chỉ mấy tên này thì anh vẫn đối phó tốt. Nếu em sợ thì đừng nhìn, cũng không cần báo cảnh sát đâu.” Nói xong, anh cởi áo khoác đưa cho cô và đẩy cô lùi ra sau.

“Đường Học Chính!” Phù Hiểu ghì chặt lấy chiếc áo trong tay, lòng cô rối bời, cô cũng không biết có nên nghe theo anh hay không nữa.

“Sao nào? Cũng muốn làm anh hùng hở? Với cái bộ dạng yếu xìu chỉ biết núp váy đàn bà của mày, cẩn thận kẻo lại thành cẩu hùng chổng vó lên giời đấy!” Thấy tư thế của anh thì đám côn đồ biến sắc, chúng nhìn anh bằng ánh mắt hung ác và rút vũ khí ra.

Đường Học Chính vặn vặn cổ, “Bớt nói nhảm đi, nhân dịp Tết, Gia lì xì cho mày nè.”

“Đờ mờ mày!” Gã tóc vàng nhả khói rồi hét lớn một tiếng, “Lên!”

Nhanh như chớp…

Tình huống vừa xảy ra là ví dụ chính xác nhất cho thành ngữ nói trên. Dường như mọi chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt vậy. Cô chỉ thấy Đường Học Chính túm lấy tay tên thủ lĩnh nọ hất một phát là tên kia liền văng vào tường, ngay sau đó anh huých cùi chỏ ra sau… cô như nghe thấy tiếng xương bị vỡ vụn ra vậy.

Ngay sau sát na đó, anh hùng thì đứng còn bảy cẩu hùng thì nằm rạp dưới chân anh mà rên rỉ đầy khổ sở.

“Rác rưởi.” Đường Học Chính còn chẳng cả thở dốc. Anh lạnh lùng quét mắt nhìn mấy gã, thậm chí anh còn chưa kịp làm nóng người đâu.

“Anh không sao chứ?” Phù Hiểu ôm đồ, nhanh chân bước đến bên anh. Cô ngắm nghía anh từ trên xuống dưới, tuy vừa rồi không thấy anh bị thương nhưng trong lòng cô vẫn thấy có hơi lo.

“Yên tâm, lũ chúng nó miệng cọp gan thỏ cả thôi.” Hòng chứng minh điều đó, Đường Học Chính đá chơi một phát, thế nhưng cũng lại có tiếng xương gãy.

“Á –” Tiếng kêu thảm thiết đó chính là của gã lùn tịt, môi dày khi nãy.

“Em nhìn đi, chúng nó yếu xìu ý mà.” Đường Học Chính như thể hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nọ, anh chỉ nhìn cô gái bé bỏng trước mặt mình, “Chúng không làm em sợ chứ?”

Phù Hiểu lắc đầu, “Không đâu.” Coi bộ anh vẫn chưa cho cô cơ hội chịu kinh hách. Nhưng mà… “Bọn họ không sao chứ? Có cần báo cảnh sát không?” Hay là gọi xe cứu thương vậy? Sao lâu thế rồi mà mấy người đó còn không đứng dậy? Cô đâu có thấy anh ra tay nặng à… trừ cái gã bị hất văng lên tường đó.

“Không có chuyện gì đâu, anh biết chừng mực mà. Để bọn nó ở đây tỉnh táo lại là được rồi.” Đường Học Chính mặc lại áo khoác, trông anh lại như chưa hề xảy ra chuyện gì, anh đón lấy đống đồ trên tay cô, “Mình đi thôi em.”

“À…” Nghe anh nói vậy nên Phù Hiểu cũng theo anh rời đi luôn.

Chỉ có điều, cô không hề biết rằng: sự biết chừng mực của Đường Học Chính là mỗi gã đó gẫy từ hai cái xương sườn trở lên, vì cả lũ người đó không ai đứng dậy nổi nên chúng đành phải nằm cả đêm trên nền đất lạnh băng, mãi đến khi có xe cảnh sát đi tuần qua, phát hiện ra chúng và đưa chúng đi bệnh viện. Sau rốt, gã bị thương nhẹ nhất cũng nằm bẹp mất ba tháng, còn bị thương nặng nhất thì không phải gã bị Đường Học Chính đá bay đâu mà là cái gã lùn tịt, môi dày bị anh đá chơi một phát hồi chót cơ, xem phim chụp X-quang của gã đó thì biết, chậc chậc… cực kỳ hoành tráng luôn. Cho nên mới nói: cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói linh tinh, nếu không cái giá phải trả có thể sẽ rất là đắt đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui