Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

“Học Chính à, cậu thật sự không muốn suy nghĩ thêm à?” Trong văn phòng hiệu trưởng, thày hiệu trưởng già thở dài, ông đang phân vân lắm, ông hỏi Đường Học Chính trong bộ quân phục đối diện ông một câu mà đến ông cũng chẳng nhớ mình đã hỏi mấy lần.

“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi ạ.” Không rầu rĩ như thày hiệu trưởng, Đường Học Chính có vẻ phấn chấn hơn ông nhiều, “Cám ơn thày đã quan tâm.”

“Vậy… aizzz.” Cúi đầu nhìn tờ đơn trên tay, thày hiệu trưởng do dự, không nỡ đặt bút ký, “Lão thủ trưởng đã biết chưa?”

“Khi về em sẽ nói cho ông cụ.”

Sao lại khăng khăng thế? Thày hiệu trưởng đặt bút xuống, nói: “Học Chính, có phải cậu gặp chuyện gì khó nói ra không, cậu cứ nói ra đi, thày sẽ giúp cậu nghĩ cách, sao tự dưng cậu lại đòi từ chức thế? Có phải mấy thằng ranh đó tọc mạch gì cậu rồi không? Cậu cứ nói cho thày, thày sẽ cho chúng nó một trận giúp cậu.”

Đường Học Chính cười khẽ, “Thày nghĩ xa quá rồi ạ, em có vướng chút việc riêng, phục vụ trong quân đội không còn thích hợp với em nữa, trước ngày kia, em cũng sẽ nộp đơn xin xuất ngũ cho đơn vị của em.”

Trên khuôn mặt già nhăn nheo của thày hiệu trưởng, ông mắt chữ O mồm chữ A, cậu ta, cậu ta bảo cậu ta muốn xuất ngũ? Thế hệ tương lai mà bọn họ coi trọng… “Học Chính, chuyện này hệ trọng lắm, cậu cứ suy nghĩ cẩn thận đi, tuyệt đối không được hành động nông nổi.”

“Em rõ ạ.”

“Với thành tích cực kỳ xuất sắc của cậu bây giờ, sau này nhất định cậu sẽ giỏi hơn ba cậu, thậm chí vượt xa ông ấy, sao đang yên đang lành cậu lại đòi xuất ngũ?”

Đương sự vẫn cực kỳ bình tĩnh, không chút dao động, “Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cám ơn ý tốt của thày ạ, cám ơn thày đã giúp đỡ em trong thời gian qua.” Anh đứng dậy, thực hiện động tác chào trong quân đội một cách tiêu chuẩn. Sau đó, anh gật đầu chào thày giáo rồi đi ra ngoài.

Thày hiệu trưởng vẫn chưa hồi hồn sau cú sốc, ngay sau một thời gian học ở trường ông, Học Chính… cậu ta… bỗng dưng nói không thích làm bộ đội nữa… Nếu tin này truyền ra ngoài, thì không biết sẽ có bao nhiêu người xông đến mắng ông đây!

Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Đường Học Chính không buồn bận tâm về vẻ rối rắm của thày hiệu trưởng, vừa đi anh vừa gọi điện thoại, thỉnh thoảng chào lại tốp năm tốp ba binh sĩ đi qua anh, cũng không buồn bận tâm đến biểu cảm kinh ngạc của mấy cậu lính đó khi thấy số sao trên vai anh.

Vừa xong một cuộc điện thoại, chuông điện thoại đã lập tức réo vang, anh nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình mà không khỏi nhíu mày, ông cụ nhận được tin nhanh gớm? Anh còn chưa ra khỏi cổng trường đâu nha.

“Đường Học Chính, mày về đây ngay cho tao!”

Giọng ông cụ nghiêm khắc lắm, cũng rất lâu rồi cụ không dùng cái giọng nghiêm khắc đó với anh rồi. Đường Học Chính ủ rũ đi về nhà, đi vào phòng thư pháp của ông cụ Đường thì thấy ông cụ đặt hai tay lên cây gậy đầu rồng, ngồi nghiêm trang ở giữa phòng. Bốn bức tường được phủ kín bởi những bức tranh chữ với những nét chữ như rồng bay phương múa, không gian thoang thoảng mùi mực và ông cụ với vẻ mặt nghiêm trang khiến anh có cảm giác: ngờ như đang bị thẩm vấn.

“Sao thế, ông cụ?” Anh bước lên, ngồi xuống ghế trúc đối diện sập. Dạo rồi, ông cụ không ‘triệu tập’ anh kiểu này lần nào.

“Mặc quân phục thì đứng nghiêm cho tao!” Ông cụ Đường quát.

Ái chà chà! Quả nhiên là anh đã làm gì đó khiến ông cụ bực? “Tại sao?” Đường Học Chính híp mắt.

“Mày còn dám hỏi tại sao à?” Ông cụ đùng đùng nổi giận, “Nếu mẹ mày không nói với tao thì đến giờ tao còn chẳng biết gì.”

Thế nhưng lại là chuyện này, Đường Học Chính đứng thẳng người dậy, hai tay để lên hai bên tay vịn ghế, “Nội nghe được gì?”

“Nghe mẹ mày nói con bé đó hỗn láo, không coi người lớn ra gì!” Ông cụ Đường lườm anh một cái, “Đứa con gái như vậy mà mày cũng dám bênh, làm mẹ mày buồn lo đến mất ngủ!”

Đường Học Chính đanh mặt lại, “Ông cụ, cách duy nhất để kiểm chứng một lý thuyết là phải thực hành nó, nội già nên lú lẫn, quên mất điều đó rồi à?”

“Tốt, tốt, vậy tao hỏi mày, con bé đó có phải con bé lần trước mày định giới thiệu cho tao? Kết quả là con bé dỗi nên không thành, phải không?”

Đường Học Chính thầm rủa hai tiếng, sao lại trùng hợp vậy chứ, “Lần trước là cô ấy hiểu lầm con, dỗi con. Với lại lần đó con cũng không nói cho cô ấy là nội muốn gặp cô ấy.”

“Tốt, tốt, mày đừng đứng đấy mà lẻo mép với lão già này, sự thật mạnh hơn muôn lời hùng biện, tao thấy cô ta như thế, mẹ mày cũng thấy cô ta như thế, mày còn cãi cái gì? Mau chia tay với cô gái đó đi!”

Đường Học Chính kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta phải nhìn vấn đề một cách toàn diện chứ, không thể chỉ nghe lời phiến diện của một bên được. Con là người thế nào nào, nếu vợ con tệ đến mức đó, con còn hì hụi nài nỉ cô ấy lấy con ư? Nếu nội gặp mặt cô ấy, nội hiểu cô ấy hơn thì con cam đoan: nhất định nội sẽ ra lệnh cho con cưới cô ấy về làm vợ ngay lập tức.”

“Hừ, con gái bây giờ á, cứ cô nào tao ưng là mày lại thấy ngứa mắt.”

“Cho nên con mới tìm một cô vợ con cũng thích mà nội cũng thích.” Thấy ông cụ có xu hướng mềm lòng, Đường Học Chính không ngừng cố gắng.

Ông cụ Đường lặng im, Đường Học Chính cũng để kệ ông suy nghĩ.

Đúng lúc này, máy điện thoại mạng nội bộ căn nhà réo chuông, ông cụ Đường húng hắng ho rồi tiếp điện thoại, “Alo… chuyển máy đi… Lão nghe đây… Khỏe, khỏe lắm… Ha ha, cậu nói đi…”

Đầu dây bên kia báo cáo gì đó, ông cụ Đường biến sắc, bắn ánh mắt sắc như đao lâu năm (đao lâu năm nhưng vẫn còn rất sắc bén) sang Đường Học Chính.

Đại khái là đoán được chuyện gì, Đường Học Chính có cái cảm giác gọi là “đã nghèo còn mắc cái eo.”

Ông cụ cúp điện thoại, lườm anh với vẻ không tin nổi.

Đường Học Chính mắt nhìn lỗ mũi, lỗ mũi ngắm sàn, trông anh bình tĩnh lắm.

“Mày… bỏ học, còn đòi xuất ngũ, đổi sang làm nghề khác?” Dù cụ có giỏi dự liệu thế nào cũng không đoán được rằng: thằng ranh này dám làm mấy chuyện đó thật.

“Vâng!”

“Vâng cái cục cứt!” Ông cụ Đường nổi giận, chống mạnh cây gậy đầu rồng xuống, “Tổ quốc bồi dưỡng mày lâu như vậy, mà mày đền đáp Tổ quốc thế à? Ờ, nuôi mày đủ lông đủ cánh rồi, giờ mày định theo bọn tư bản, kiếm tiền đút túi, hưởng thụ cho sướng cái thân mày hả?”

“Con có cách của con, dù không là bộ đội nữa, con vẫn báo đáp Tổ quốc được.”

“Vậy cũng không cần phải xuất ngũ! Nói, rốt cục là vì nguyên nhân gì!”

Đường Học Chính im lặng trong giây lát, “Con sợ chết.”

“Mày nói cái gì?” Ông cụ Đường không tin nổi lỗ tai mình.

“Con nói bây giờ con sợ chết.” Trước kia, anh chưa từng có cảm xúc ấy, nhưng bây giờ, càng ngày cảm xúc ấy càng mãnh liệt trong anh, vợ anh đã cô đơn quá lâu rồi, anh muốn cho cô một tương lai mà ở đó cô có thể được yên tâm.

Người ta nói: đàn ông được chia ra làm hai tuýp người, một tuýp là những kẻ luôn tìm kiếm sự kích thích, tuýp người còn lại là những người thích bình yên. Hiển nhiển là anh thuộc tuýp đầu tiên. Bất ngờ là: có một người con gái có thể khiến anh cam tâm bảo vệ cô, giữ gìn sự bình yên cho cuộc sống của mình và cô.

“Vì cô bé kia mày mới thế, có phải không?” Ông cụ Đường chợt hiểu ra.

“Vâng ạ.” Đường Học Chính đáp, giọng anh cực kỳ kiên quyết.

Ông cụ Đường đập bàn đứng dậy, vác gậy ba toong lên đánh anh, “Tao đánh chết mày, thằng vô dụng, vì một người đàn bà mà mày dám quên đi chức trách của mình hả!”

Đường Học Chính không tránh đòn, mặc cho ông nội ra sức vụt cây gậy đầu rồng lên người mình. Tuy ông cụ đã lớn tuổi nhưng lực đánh thì không nhẹ chút nào. Anh cũng không vận khí công đỡ đòn, chỉ kiên gan chịu đựng, không kêu ca lấy một tiếng.

Không biết đã đánh anh bao nhiêu gậy, ông cụ Đường mệt mỏi, thở hồng hộc, ngồi xuống nghỉ tạm. Đường Học Chính vẫn đứng nghiêm, lúc này, anh mới mở miệng: “Con phụ sự kỳ vọng của nội nên con cam tâm chịu phạt. Nhưng có lời này con sẽ chỉ nói với nội một lần thôi.” Anh thoáng ngừng lại, rồi tiếp: “Đó là quyết định của riêng con, không liên quan gì đến Phù Hiểu cả. Cô ấy mất đi ba mẹ từ khi còn bé, cô ấy đã cô đơn quá lâu rồi, con không thể để sau này, cô ấy phải ngày ngày sống trong lo âu, sợ hãi, sống mà không biết lúc nào mình sẽ mất chồng mình. Con thừa nhận là con ích kỷ, nhưng nhiệm vụ không có con còn có người khác chấp hành, còn hạnh phúc của Phù Hiểu thì chỉ có con có thể mang đến cho cô ấy. Mà với con, làm cô ấy hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.” Anh cũng không biết từ bao giờ, anh đã yêu cô sâu sắc, yêu đến khắc cốt minh tâm, “Con đã nói rồi, con có cách làm của con, nội không phải lo. Chỉ có điều: con không hy vọng còn nghe được những lời phiến diện đó từ nội một lần nào nữa, nếu nhà họ Đường không thể đón nhận Phù Hiểu, thì nội hãy coi như không có đứa cháu trai là con đi.”

Dứt lời, anh xoay người bỏ đi. Con giun xéo lắm cũng oằn, huống chi là người chưa bao giờ biết nhường, biết nhịn như anh. Người nhà anh không biết phân biệt tốt xấu mà coi rẻ Phù Hiểu, anh nhịn họ lâu vậy cũng vì anh mong khi anh cưới cô về, họ sẽ tốt với cô? Nhưng nếu họ cứ khăng khăng theo ý mình, thì anh cũng không cần thiết phải nhiều lời với họ.

“Đứng lại!” Khi anh ra đến cửa, ông cụ Đường gào lên.

Đường Học Chính dừng bước theo lời ông.

“Đừng tưởng có thể uy hiếp tao kiểu đó, thành công của mày hôm nay phần lớn là nhờ cái nhà này. Huống chi những chuyện mày đang làm, nếu không có thân phận tôn quý này của mày, thì mày sẽ không thể tiếp tục công việc đó một cách thuận lợi đâu!” Giọng nói uy nghiêm của ông cụ Đường dội vang trong căn phòng.

“Ông cụ à, khi nội bằng tuổi con nội đã hùng bá một phương rồi, sao con có thể là đứa chỉ biết dựa bóng cha ông chứ?” Huống gì anh còn phải nuôi vợ anh, “Nội lo xa quá rồi đấy.” Dứt lời, anh bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui