Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Dương Mật bước ra khỏi tòa nhà, đứng ở vỉa hè chờ xe. Cô đang ngó trái ngó phải thì đột nhiên có người vỗ vai cô.

Vừa quay đầu lại, cô lập tức tròn mắt lên nhìn cho kỹ, nhưng thứ cô thấy vẫn là khuôn mặt cười tươi rói của ai đó.

“Hiểu! Sao mày lại ở đây!” Cái con ả này nữa, mấy tháng trước, nó kêu là cãi nhau với Đường thiếu, không nói không rằng bỏ về quê. Cô gọi điện thoại hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, nó cứ ấp a ấp úng không chịu nói, chỉ có cái giọng khản đặc của nó là không lừa được ai, nhất định giữa nó và Đường thiếu đã xảy ra xích mích gì lớn lắm, còn nữa, mới dạo trước, cô còn nghe được mấy tin đồn… Dạo này thì cô đang bận tối mặt, không đi đâu được, cô ân hận chết đi được, sao cô lại giới thiệu Đường thiếu cho Hiểu làm quen chứ. Cô còn đang tính xin nghỉ phép một thời gian, về quê an ủi Hiểu, không ngờ nó lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Hòng được bạn tốt “khoan hồng,” Phù Hiểu bỏ ông chồng mới ra lò của mình mà chạy đến tòa nhà nơi Dương Mật làm việc để đợi bạn tan tầm.

“Chẳng phải tao đến đây để rủ mày đi chơi ư?” Cô cười hì hì trả lời.

Mặt mũi hồng hào ghê, Dương Mật ngạc nhiên, kéo cô bạn lại ngắm trái ngắm phải, “Mày… À, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Tốt quá rồi! Cuối cùng cô cũng bỏ xuống được nỗi lo ngay ngáy thời gian qua, cô không kìm lòng nổi, ôm chầm lấy cô bạn.

“Tao vẫn bảo là không có chuyện gì mà mày cứ không tin.” Người nhà họ Dương không biết chuyện năm đó, cô cũng không định nói ra.

“Thì ai bảo mày cứ hay nói dối.” Dương Mật đánh yêu cô bạn.

Phù Hiểu khẽ ho mấy tiếng, ra cô không phải bé ngoan à. “À thì, tụi mình tìm chỗ nào ngồi đi.” Trước dỗ cho con bạn hết giận đã, rồi nó sẽ nói giúp cho cô với chú Dương, cô Dương.

“Được thôi,” Cô cũng muốn hỏi nó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, nguyên nhân đích thực của lần lên Bắc Kinh này của nó là gì.

“Píp píp.” Tiếng còi ô tô truyền đến kéo Dương Mật về với thực tế, cô đúng là đầu đất, sao lại quên là mình đang có hẹn chứ?

“Dương Mật, đi thôi.” Trong chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, một cô gái trẻ tóc ngắn hạ kính xe xuống.

Cô gái này đẹp quá! Phù Hiểu thầm cảm thán trong lòng.

“Tiêu tiểu thư.” Dương Mật vội nhoài đến, “Ừm, cô ấy là bạn thân của tôi, tên cô ấy là Phù Hiểu.”

Đôi mắt tuyệt đẹp tia sang cô gái xinh xắn để mặt mộc đứng sau Dương Mật, cô gái kia mỉm cười lịch sự với cô, “Chào cô.”

“Chào cô.” Cô thản nhiên đáp lời, sau đó quay sang bảo với Dương Mật, “Hai cô cùng lên xe đi, tôi mời hai cô đi ăn, đi ăn một mình chán lắm.”

Thế này thì Dương Mật đúng là khổ mà không kêu ca được, cũng không dám kêu ca.

Người đẹp đang ngồi trên ghế lái chính là nữ kiểm sát trưởng tiền đồ rạng rỡ: Tiêu Thiển Thiển. Hôm nay, vốn cô đến gặp Trưởng phòng Peter của Dương Mật, vừa hay anh ta có việc đột xuất phải đi ra ngoài, nên anh ta bảo Dương Mật tiếp Tiêu Thiển Thiển. Sau khi xong xuôi công việc, Dương Mật – một người vốn giỏi giao tiếp đã lấy được hảo cảm của Tiêu Thiển Thiển. Tâm trạng cô đang tốt lại tiện đường nên cô đề nghị đưa Dương Mật về nhà.

Vốn Dương Mật rất vui, bời vì có thể làm quen với Tiêu Thiển Thiển sẽ mang đến cho cô lợi ích không nhỏ. Chỉ có điều… dạo trước, cô nghe nói Đường thiếu đến CLB Yoga đón mẹ anh ta và Tiêu Thiển Thiển đi ăn trưa, sau đó, Đường phu nhân rời đi trước, còn hai người kia thì cùng lên một chiếc xe… Rõ là một cặp được phụ huynh ủng hộ. Nhưng mà nếu đã vậy, lỡ Phù Hiểu biết thì cô biết ăn nói sao đây?

Tuy mặt ngoài Dương Mật vẫn tươi cười, nhưng lòng cô cứ gọi là nóng như lửa đốt, cô không biết phải trả lời Tiêu Thiển Thiển thế nào mới là tốt nhất.

“Sao thế, mau lên xe đi nào.” Tiêu Thiển Thiển nhướng mày.

Phù Hiểu thấy Dương Mật có vẻ khó xử thì nghĩ cô gái tuyệt đẹp này có lẽ là khách hàng của bạn, vì mình mà bạn do dự không muốn đi cùng cô ấy. Thế là, Phủ Hiểu chủ động nhận lời: “Vậy chúng tôi đành cung kính không bằng tuân lệnh.”

Dương Mật thấy mình đã hết cách nào xoay chuyển tình thế hiểm nghèo này rồi.

Tiêu Thiển Thiển chở hai cô đến một tiệm ăn Nhật từng được giải thưởng quốc tế nào đó về ẩm thực, ba người vào thẳng lô VIP, không lâu sau, một đầu bếp đến từ Osaka bước vào, chào bọn họ theo kiểu Nhật, rồi đi đến bệ bếp sau băng chuyền nhỏ trong lô và bắt đầu chế biến món ăn.

Dương Mật nhấp nhổm lắm, cô chỉ sợ lỡ ai đó không cẩn thận nhắc đến tên Đường thiếu, hoặc nhỡ đâu Đường thiếu gọi điện thoại cho Tiêu Thiển Thiển, nhưng may là bình yên vô sự. Cô nghĩ: có lẽ Tiêu Thiển Thiển cho là hai cô không biết Đường thiếu là ai, nhắc đến anh ta cũng chả để làm gì.

Thấy hai cô gái kia tán gẫu với nhau trong hòa bình, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ cầu là cả ba yên ổn ăn xong bữa ăn này, đừng có xảy ra biến cố gì.

Giữa bữa ăn, Phù Hiểu có tiếp một cuộc điện thoại, cô chỉ nhỏ giọng nói với đầu bên kia mấy câu rồi vội vàng cúp máy.

Tiêu Thiển Thiển nhấm nháp sushi, nửa cười nửa không, hỏi: “Bạn trai?”

Tim Dương Mật như ngừng đập.

Phù Hiểu e thẹn cười.

“Có phải đàn ông ai cũng thích những cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn như cô không?” Uống mấy chén Sake, đầu óc cũng nguội bớt đi, cô nheo mắt lại hỏi.

Phù Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đáp trúng trọng tâm: “Tôi xấu tính lắm.”

“Hừ, chút đỏng đảnh con gái ấy có là gì.” Tiêu Thiển Thiển cười tự giễu. Cô là cô quá bướng bỉnh, không sao bỏ đi sự kiêu ngạo, cao giá của mình, kiểu gì cũng phải đợi anh đến lấy lòng mình trước.

“Tiêu tiểu thư, cô cãi nhau với bạn trai à?” Nghe giọng điệu của cô nàng, Phù Hiểu ướm thử một câu.

Tim Dương Mật cứ gọi là đập binh binh trong ngực!

“… Gã đàn ông đó sắp làm tôi tức chết rồi.” Cô lợi dụng anh để giúp Ninh Ninh là vì tính cách của cô, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô đi nhờ vả người khác dù người đó có là anh chăng nữa. Sao anh không thể thông cảm cho cô một chút chứ? Kể từ sau vụ đó, anh biến đi đâu mất tăm mất tích, dù là cô dỗi, cô lên giường với Vương Tiểu Xuyên thì anh cũng chẳng chịu xuất hiện.

Phù Hiểu tò mò lắm, hóa ra là vẫn có người đàn ông có thể khiến một cô gái vừa đẹp vừa sắc sảo như cô gái này buồn phiền ư.

Dương Mật nghĩ thầm: cũng chỉ có Đường thiếu mới đủ bản lĩnh mà đối xử với Tiêu đại tiểu thư kiểu đó.

Điện thoại của Tiêu Thiển Thiển réo chuông, cô nhìn hai người còn lại một cái, rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại.

“Hiểu, Tiêu tiểu thư đang cãi nhau với bạn trai cô ấy, chúng mình đừng nhắc đến thì hơn.” Dương Mật bịa ra một lời nói dối đầy thiện ý.

“Ờ.” Phù Hiểu thật ân hận: sao lúc nãy mình không nghĩ gì đã buột miệng hỏi người ta vậy.

Vậy là hai người tiếp tục tán gẫu, một lát sau, mãi không thấy Tiêu Thiển Thiển quay vào, bên ngoài lại như có tiếng cãi vã, Dương Mật bảo, “Tụi mình ra ngoài coi sao đi.”

Hai người bước ra khỏi lô VIP thì thấy Tiêu Thiển Thiển đứng với hai cô gái trẻ khác, hình như họ đang cãi nhau. Dương Mật nhìn kỹ hai cô kia xong thì xém xỉu luôn, đó chẳng phải là bạn gái cũ của Đường thiếu – Chúc Đình Đình ư? Còn cô gái mặc Kimono đứng cạnh cô ta nữa, phải chăng là cô nhân tình người Nhật đang được Mạc thiếu sủng ái?

Dù Trái Đất này có biến thành thôn thì cũng đừng mẹ nó nhỏ thế này chứ!

“Hình như có cãi vã, tụi mình qua đó coi sao.” Phù Hiểu không thích tranh cãi với người khác, định qua đó xem có thể giúp hòa giải không.

“Tụi mình đừng qua đó thì hơn…”

“Tiêu Thiển Thiển, đừng vì bây giờ A Chính đang cùng một chỗ với cô mà đắc ý vội, ai chẳng biết vụ bê bối của cô với Vương Tiểu Xuyên!” Tuy chia tay với Đường Học Chính là chuyện từ năm ngoái nhưng Chúc Đình Đình nghĩ lại: thấy là thời gian diễn ra chuyện đó gần với thời gian Tiêu Thiển Thiển về nước, cô đoán cô nàng là bên thứ ba, cô nàng chen chân vào nên A Chính mới bỏ rơi cô một cách vô tình. Mối hận cũ được dấy lên, cô mắng cô nàng giữa đường giữa chợ.

Đương nhiên là Tiêu Thiển Thiển biết đến nhân vật mang tên Chúc Đình Đình này, cô cười lạnh một tiếng, “Thế thì sao nào? Người ta không để bụng đâu, bản tiểu thư đâu có giống cô chứ? Tôi đã muốn người đàn ông nào, thì anh ta có làm gì cũng không thoát khỏi tay tôi đâu!”

Kể từ khi biết có rất nhiều người gọi Đường Học Chính là A Chính thì Phù Hiểu khá là mẫn cảm với cái tên này. Cô dừng bước, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Kẹo Mật, mày có biết nhân vật nam chính trong câu chuyện của họ là ai không?”

“Tao… không biết.” Dương Mật nhả ra mấy chữ trên một cách gian nan.

“Tiêu Tang, cô đang cùng một chỗ với Đường thiếu thật à?” Nhân tình của Mạc Vu Phi hỏi. Cô biết là dạo trước, Mạc thiếu mê mẩn Tiêu Thiển Thiển lắm, việc này vẫn khiến cô lo lắng suốt, hôm nay gặp được cô nàng, cô muốn xác nhận lại cho chắc ăn.

Ở trước mặt Chúc Đình Đình nên Tiếu Thiển thiển đâu chịu lép vế, “Đường Học Chính là người đàn ông của tôi, còn gì muốn hỏi không?” Cho dù bây giờ, anh không phải nhưng tương lai, nhất định anh sẽ là của cô.

Tại sao phản ứng của cô chậm chạp vậy, tại sao cô không bịt tai Hiểu lại chứ, tại sao! Dương Mật thầm gào lên trong bụng.

A Chính; Đường thiếu; Đường Học Chính… tất cả những cách xưng hô đó đều chỉ để gọi một người duy nhất, Phù Hiểu ngây ra. Mấy cô đó đang thảo luận về ông chồng mới cưới của cô?

Thấy vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Phù Hiểu, Dương Mật càng tin vào suy nghĩ của mình. Cô không thèm băn khoăn những chuyện khác nữa, vội nói: “Hiểu, hay là tụi mình đi trước đi.” Con bé đâu dễ gì lấy lại tinh thần chứ, đừng có vì chuyện hôm nay mà rầu rĩ lại nha.

Phù Hiểu rất bối rối. Cô tin tưởng Đường Học Chính nên cô biết: Tiêu Thiển Thiển đang nói dối. Nhưng bây giờ, trong tình huống này, nếu cô không nói rõ thân phận của mình ra với họ thì tương lai khi gặp nhau nhất định sẽ rất bấn; Còn nếu bây giờ, cô xông đến và bảo với họ: “Các cô đừng cãi nhau nữa, tôi là vợ Đường Học Chính đây!” Thì đến cô cũng sẽ cho là cô bị hoang tưởng nặng nữa là họ.

Rơi vào đường cùng, cô chợt nghĩ ra một cách, cô kéo Dương Mật, ra hiệu cho bạn đừng lên tiếng, ngó ba cô gái đang cãi vã nhau kia một cái, rồi rất nhanh, cô kéo bạn quay vào lô VIP trong im lặng, đóng luôn cửa lô lại một cách sẽ sàng.

“Hiểu…”

“Lát nữa tao sẽ giải thích với mày sau, tụi mình vờ như không biết chuyện gì cả nhé.” Cô vừa kéo bạn ngồi vào chỗ cũ, vừa dặn dò.

Thấy hành vi khác thường của bạn, Dương Mật cho là bạn vừa phải chịu sự đả kích lớn, cô không dám đổ thêm dầu vào lửa, đành phải gật đầu.

Khoảng mười phút sau, Tiêu Thiển Thiển trở lại, sắc mặt không được tốt cho lắm. Cô là tuýp người dễ bị chi phối bởi tâm trạng. Trừ những lúc công việc bắt buộc phải nhẫn nhịn ra thì bình thường: khi vui, cô sẽ rất bình dị, dễ gần, nhưng chỉ cần tức giận là cô sẽ xị mặt ra luôn. Về khoản này, cô giống y chang Đường Học Chính của thời niên thiếu, chỉ có điều cô không nhận ra thôi.

Phù Hiểu không ngờ: người Tiêu Thiên Thiển thích hóa ra lại là Đường Học Chính, cô chợt nhớ ra hôm ở quán bar, Mạc Vu Phi có nhắc đến “người đẹp Tiêu” nào đó, rất có thể chính là cô ta, bạn gái cũ của Đường Học Chính, người đẹp mà Mạc Vu Phi chưa cưa đổ. Không vì lý do gì, cô bỗng thấy hơi lúng túng khi ngồi với cô ta, nên cô cũng rụt rè hẳn, cuối cùng ba người họ ăn qua quýt rồi tan cuộc.

Tiêu Thiển Thiển một mình lái xe rời đi, để lại đôi bạn thân cuối cùng cũng có thể tâm sự riêng với nhau, hai cô vào một quán cà phê, Dương Mật cho là bạn vừa chịu sự đả kích lớn nên lo lắm, không dám hỏi han gì.

Vì chuyện vừa nãy nên Phù Hiểu thấy bây giờ mà cô nói cho Dương Mật sự thật thì cứ quái quái sao ý. Nhưng cô vẫn hắng giọng, khi chắc chắn là Dương Mật đang không uống cà phê, cô liền lên tiếng, “Kẹo Mật, tao kết hôn rồi.”

Nghe vậy, suýt nữa thì Dương Mật ngã từ xích đu xuống, “Mày lấy ai?!”

“À, thì là… Đường Học Chính đó.” Cô sờ sờ mũi vẻ e thẹn.

Cảm nghĩ đầu tiên của Dương Mật: Phù Hiểu điên rồi!

Cảm nghĩ thứ hai: Tiêu Thiển Thiển điên rồi!

Cảm nghĩ thứ ba: cô cũng điên rồi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui