"Liệu ai có thể dùng tình yêu mà có được cả núi Phú Sĩ"
(Lời bài hát "Dưới núi Phú Sĩ"-Trần Dịch Tấn)
........
Đường Ý về đến nhà đã là nửa đêm, ngôi nhà đã không còn vắng vẻ như xưa, trước cửa nhà và phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Trong lòng cô cảm thấy có chút ấm áp.
Cô lặng lẽ đứng ngoài hành lang lấy chìa khóa, cạnh sắc của chìa khóa như đâm vào lòng bàn tay, cô đứng yên một lúc rồi nhấc chân bước vào.
Người đàn ông đang dựa vào sô pha trong phòng khách, Đường Ý đang định mở lời, nhưng khi nhìn thoáng qua chiếc bánh trên bàn, cổ họng cô như bị cái gì chặn lại không thể nói được câu nào.
Hôm nay là sinh nhật của Giang Kiều Thành, cô thật sự đã quên mất.
Có lẽ người đàn ông đang trong giấc ngủ say nhận ra điều gì đó và đột nhiên tỉnh dậy, trong tiềm thức thực hiện động tác đẩy kính, nhưng tay anh không chạm vào vật thật, và anh hoàn toàn tỉnh táo.
Đường Ý nắm chặt lòng bàn tay, có chút đau nhức, nhưng giọng nói cô vẫn giữ được sự bình tĩnh:
"Thật xin lỗi."
"Hả?"
Giang Kiều Thành bị cận thị nhẹ, lúc không đeo kính luôn đem lại cảm giác ủy mị, Đường Ý cũng có cảm nhận như thế mỗi lần anh không đeo kính.
"Sinh nhật của anh, em quên mất."
Không phải vì quá bận rộn với công việc.
Cũng không phải là bất kỳ lý do nào khác.
Cô chỉ đơn giản là vô tình quên mất.
Đường Ý không bao giờ che giấu bất cứ điều gì ngoại trừ tình cảm, tính tình cô thẳng thắn cũng khiến người khác khó trách móc.
Giang Kiều Thành nhìn cô cười nhẹ:
"Không sao, cũng không phải ngày đặc biệt quan trọng."
Nhưng Đường Ý hiểu anh, cô hy vọng anh sẽ tức giận, cho dù là cãi nhau, cũng sẽ tốt hơn sự thấu hiểu của anh.
Chỉ là hiện tại, giữa họ vẫn tồn tại sự khách sáo và khoảng cách vô hình khó gỡ bỏ.
Đường Ý không muốn kết thúc mọi thứ như vậy, cô nói:
"Ngày mai em được nghỉ.
Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?"
"E rằng không được."
Giang Kiều Thành đứng lên, dáng người cao lớn che gần hết ánh sáng, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi:
"Sáng mai anh sẽ trở lại Bắc Kinh."
Sáu tháng trước, studio của Giang Kiều Thành và một công ty trò chơi ở Bắc Kinh đã hợp tác phát triển một trò chơi mới.
Trong những tháng gần đây đã đi đến giai đoạn cuối cùng và studio này hoạt động tại Bắc Kinh.
Đường Ý không khỏi cảm thấy áy náy:
"Vậy sáng mai em sẽ đưa anh ra sân bay."
Giang Kiều Thành lần này cũng không từ chối, nói:
"Đã muộn rồi, anh thu dọn đồ đạc và nghỉ ngơi sớm."
"Ừm."
Đường Ý nhìn anh đi vào phòng ngủ, khi quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên bàn có bánh ngọt, mím môi gọi anh,
"Giang Kiều Thành."
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo tia hy vọng.
Đáng tiếc bọn họ cách xa, ánh sáng không đủ, Đường Ý lúc đó cũng không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy chiếc đồng hồ điện tử treo ở góc đã trôi qua số không.
Là một ngày mới.
Đường Ý hé môi:
"Ngủ ngon."
Giang Kiều Thành cũng không vội vàng đáp lại, yên lặng dừng lại nhìn cô, trong im lặng thật lâu, Đường Ý nghe thấy anh thở dài.
Tiếp theo là câu "chúc ngủ ngon" không nghe ra được là cảm xúc gì.
Lông mi Đường Ý khẽ run lên, trong lòng chợt dâng lên sự tiếc nuối.
.......
Kết hôn với Giang Kiều Thành là một điều bất ngờ đối với cuộc đời Đường Ý.
Lúc đó, cô vừa từ thành phố chuyển về Bình Thành, đến tuổi kết hôn vẫn chưa có đối tượng, mẹ cô lo lắng nên đã sắp xếp rất nhiều buổi xem mắt.
Đường Ý từ chối một lần rồi lại có những lần sau.
Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp và hứa hẹn gặp con trai của chị gái bạn của mẹ cô và bạn cùng lớp, mối quan hệ đến nay mẹ Đường cũng không thể nhớ rõ.
"Những mối quan hệ này đều không quan trọng, con chỉ cần nhớ đến đúng giờ 7 giờ tối nay." Mẹ Đường sợ Đường Ý chạy mất nên ngày hôm đó đã gọi điện nhắc nhở cô mấy lần.
"Con biết rồi, con đang đi đây."
Trên đường đến buổi hẹn hò sau khi tan sở, Đường Ý lại nhận được điện thoại của mẹ, xe taxi đã dừng ở điểm đến.
Cô vội nói:
"Được rồi mẹ, con đến rồi, con về nhà sẽ nói chuyện với mẹ sau."
Mùa thu ở Bình Thành có một mùa mưa kéo dài kèm theo mưa phùn.
Đường Ý xuống xe chạy một mạch, đến nhà hàng thì người đã ướt đẫm.
Cô vuốt tóc rồi hít một hơi thật sâu trước khi bước vào dưới sự hướng dẫn của phục vụ.
Nhà hàng trống không, chỉ thấy bên cạnh ghế đặt một bộ đồ đen, người phục đưa cô đến, cũng không nán lại quá lâu.
Đường Ý do dự một chút, đứng ở cửa không đi vào.
Kiến trúc nơi đây giống như các tòa nhà phía nam sông Dương Tử, cửa sổ bằng gỗ ở phía bên kia hành lang được mở ra để lộ ra một phần không gian mái hiên sân trong.
Mưa mùa thu lất phất, nhỏ giọt dọc theo góc mái hiên.
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói:
"Cô Đường?"
Cô quay đầu lại và nhìn qua theo quán tính.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng có họa tiết, hai cúc áo phía trên buông lỏng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen láy, híp lại có chút tia sáng.Trong vài giây, anh như xác nhận được danh tính người tới, anh khẽ cười:
"Sao cô không vào?"
Đường Ý còn chưa bình phục chấn động trong lòng, phản ứng có chút chậm, tất cả lời nói đều như mắc kẹt trong cổ họng.
Giang Kiều Thành không quan tâm, tiến lại gần một bước mở rèm nói:
"Vào trước ngồi đi."
Đường Ý rốt cục hoàn hồn, cụp mắt xuống che đi cảm xúc dâng trào trong mắt, cổ họng khẽ nhúc nhích, cũng nuốt xuống.
Đèn phía trong tối hơn một chút, Đường Ý đưa mắt nhìn theo bóng dáng người đối diện cho đến khi anh ngồi xuống.
Tóc ngắn hơn trước, dung mạo cũng không thay đổi nhiều, sự thanh xuân tươi trẻ đã biến mất, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, có phần trưởng thành, vẫn là khuôn mặt rất tuấn tú.
Anh nâng ấm rót trà vào trong chiếc cốc trống rỗng trước mặt Đường Ý, tay áo xắn hai lần, trên cổ tay đeo đồng hồ của một thương hiệu khá nổi tiếng.
Ngón tay thon gọn, các khớp xương rõ ràng, vết sẹo để lại trên mu bàn tay đã mờ dần theo năm tháng, không để lại dấu vết.
"Cô Đường đang lo lắng chuyện gì sao?"
Giang Kiều Thành đặt ấm trà sứ trắng xanh xuống, nhìn Đường Ý tỏ vẻ ân cần:
"Nếu có chuyện gì phiền phức, tôi có thể hiểu được.
Dù sao thì ——"
Anh dừng lại, nhưng Đường Ý biết anh muốn nói gì.
Cô chạm vào tách trà trong tay, mím môi:
"Không, tôi chỉ ngạc nhiên là những người như anh Giang cũng sẽ đến với những cuộc hẹn như thế này."
Giang Kiều Thành rất tò mò:
"Tôi là người như thế nào?"
Đường Ý nhất thời không nói nên lời, trầm mặc một hồi mới nói:
"Dù sao, trong ấn tượng của tôi anh cũng không giống người yêu thích kiểu hẹn như thế này."
Cô nhất thời không nghĩ ra được từ thích hợp.
"Chà, phô trương quá phải không?" Giang Kiều Thành bắt chuyện.
"Cũng không phải."
"Tôi quả thật có chút đẹp trai."
"Ừ."
Đường Ý gật đầu tán thành.
Giang Kiều Thành bật cười:
"Xem ra cô Đường đánh giá tôi rất cao."
Đường Ý không nói gì, bưng chén trà lên uống một ngụm trà.
Buổi hẹn hò lần này diễn ra rất suôn sẻ tốt đẹp.
Đường Ý và Giang Kiều Thành có rất nhiều điểm chung, họ có cùng sở thích, thậm chí bộ phim yêu thích của họ cũng giống nhau.
Khi buổi hẹn kết thúc, mưa vẫn chưa tạnh.
Giang Kiều Thành nhìn cơn mưa lất phất, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
"Muộn rồi, anh đưa em về trước."
Đường Ý không có lý do gì để từ chối.
Hai người đi về phía bãi đậu xe dưới một chiếc ô, những hạt mưa rơi lộp độp rơi vào chiếc ô.
Giang Kiều Thành nương theo bước chân của Đường Ý đi chậm lại.
Đường Ý nhìn chằm chằm tay cầm ô của Giang Kiều Thành, có chút ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, ánh mắt cô hơi hướng lên trên, dáng người đàn ông rắn rỏi, xương quai hàm rõ ràng, bên cạnh cổ có một nốt ruồi nhỏ màu nhạt.
Giống hệt như trong trí nhớ của cô.Đường Ý quan sát vài giây, sau đó nhìn xuống con đường ướt dưới chân, như ngẩn ngơ trở về bảy năm trước.
Cô nhớ rằng thời tiết ngày hôm đó cũng giống như hôm nay vậy..