Hầu hết quan lại triều đình sau khi nghe đến việc Lâm Chương sử dụng thạch kỳ lân điều động quân xuất thành, lần lượt mỗi người đều kéo nhau vào cung thì bị chặn trước cửa ngự thư phòng.
Bọn họ nhất định không bỏ cuộc nếu không thể gặp được hoàng đế, liền như vậy quỳ ở đó không đi.
Minh Hạo bỏ bút xuống lạnh giọng: " Tôn Qùy."
" Vâng thưa hoàng thượng."
"Bảo bọn chúng đều cút cho trẫm."
" Hoàng thượng." Tôn Qùy cúi người: " Các vị đại nhân tuổi đã cao, quỳ nửa ngày bên ngoài quả thật không tốt, một thời gian khi không chịu nổi cũng sẽ lui cả thôi."
" Hoàng thượng, Lâm thừa tướng tự ý xuất binh, xem thường quốc pháp."
" Hoàng thượng, binh phù vốn là do An tướng quân nắm giữ, đột nhiên lại nằm trong tay Lâm thừa tướng.
Hắn chắc chắc đã lợi dụng khi An tướng quân không phòng bị đoạt được khi người không hay biết, hiện giờ An tướng quân đang ở Huyền Bắc Linh, hắn liền không có người chống đối thuận lợi điều binh."
" Thừa tướng làm như vậy chắc chắn có mưu đồ không nhỏ, xin hoàng thượng lo nghĩ đại cục, thần tình nguyện dẫn quân bắt người hỏi tội."
" Rầm." Hoàng đế tức giận đập mạnh tay lên mặt bàn, hắn quát lớn: " Người đâu, kéo tất cả ra ngoài cho trẫm.
Nếu muốn quỳ thì cứ ở cổng cung tiếp tục quỳ, chưa có sự cho phép bất cứ kẻ nào cũng không được đứng lên."
" Hoàng thượng..."
" Phụ hoàng!"
Vừa muốn khuyên ngăn thì từ bên ngoài lại nghe thấy tiếng gọi " Phụ hoàng " từ trong những lời ồn ào của đám quan lại ngoài cửa, Tôn Qùy lập tức im lặng nhìn hoàng đế xem liệu hắn có phải cũng nghe thấy hay không
" Phụ hoàng."
" Ân nhi?" Còn cho rằng mình vừa nghe lầm như mọi khi, nhưng lại một lần nghe tiếng gọi mà hắn có bao nhiêu quen thuộc, Minh Hạo thật nhanh lao ra bên ngoài mà lớn tiếng: " Ân nhi."
" Phụ hoàng." Ân Ly vừa trở về đã lập tức muốn chạy đến chỗ hoàng đế, cũng không có thời gian chú ý đến một đám lão đầu quỳ trước cửa, vừa nhìn thấy Minh Hạo y đã lập tức nhào vào lòng hắn: " Ta trở về rồi đây."
" Ân nhi, thật là ngươi trở về rồi."
Chỉ mới gần hai tháng y đã thật nhớ cái hơi ấm này, y thích thú ôm cứng Minh Hạo không chịu buông: " Đúng vậy nha, phụ hoàng nhớ Ân nhi không? Ta lại là vô cùng, vô cùng nhớ...."
" Ngươi...!nhớ ta?"
" Ân nhi đương nhiên rất nhớ phụ hoàng, nhưng mà cũng không có nhớ bằng mẫu phi...!a!" Đột nhiên bị ôm gọn tư thế như vậy mà nâng lên, Ân Ly mỉm cười: " Phụ hoàng, cũng không thể lúc nào cũng xem ta như tiểu hài tử vậy?"
" Im lặng cho trẫm."
Minh Hạo mang theo Ân Ly bước trở lại vào trong, hắn nhìn Tôn công công lớn tiếng: " Ra ngoài."
" Ùm." Nghe cũng biết hắn khó chịu , Ân Ly vừa che miệng vừa cong đuôi mắt ý cười.
Xong lại nói nhỏ vào tai hắn: " Ân nhi vừa về đến hoàng cung, điều đầu tiên muốn chính là nhìn thấy phụ hoàng!"
"...!" Hoàng đế ngừng lại một lúc, hắn liếc mắt ra những kẻ đang quỳ bên ngoài cửa mà lạnh giọng: " Còn muốn giữ cái mạng của mình thì lập tức cút xa một chút."
" Rầm!"
Cánh cửa bị đóng mạnh lại vang một tiếng lớn, cả đám người đều bị hoàng đế cảnh cáo mà không biết phải làm thế nào.
" Tôn công công, thái tử điện hạ kia....!Không phải lý ra đang ở Huyền Bắc Linh sao?"
" Đúng vậy." Tôn Quy thẳng thắn nói không cần suy nghĩ: " Từ đại nhân nếu đã biết sao còn phải hỏi ta?"
" Vậy...!vậy tại sao người lại có mặt ở đây...!còn có..."
Từ Lương chưa nói hết thì Khang Tứ đã lên tiếng: " An tướng quân chưa có tin tức gì, thái tử trở về hoàng thành, phù binh quyền lại rơi vào tay Lâm thừa tướng ngoại công của thái tử, đây có khi nào là..."
" Khang đại nhân." Tôn Qùy nhăn mày, giọng nói cũng thay đổi trở nên sắc bén: " Những lời ngài vừa nói và sắp nói, nếu để vào tai hoàng thượng, ta e rằng không cần biết đúng sai sợ là không chỉ ngài, đến hơn trăm người Khang gia cũng khó giữ đi."
" Ngươi..." Khang Từ bị một thái giám trẻ tuổi nói đến thì tức nghẹn, hắn tuy là thái giám nhỏ nhoi nhưng lại là người được cả hoàng đế và thái hậu tín nhiệm, không dễ đối phó.
Thêm nữa quả thật lời hắn nói không phải vô nghĩa, Khang Từ vẫn là cắn răng im lặng.
Tôn Qùy đi lại nói: " Các vị đại nhân, các ngài cũng không phải không biết hoàng thượng là người thế nào.
Nếu có người vẫn muốn liều mạng tiếp tục quỳ ở đây, ta cũng không có cách ngăn cản."
" Xoảng."
Vừa đuổi được đám người rắc rối kia đi thì bên trong thượng thư phòng lại nghe có tiếng rơi vỡ, Tôn Qùy nhìn cánh cửa đóng kín lại lắc đầu thở dài: " Thái tử trở về lúc này, là lành hay dữ đây?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Phụ hoàng." Ân Ly bị hoàng đế đặt ngồi lên bàn, khiến cả bộ ấm trà rơi xuống đất.
Y đôi mắt to tròn yêu mị nhìn Minh Hạo: " Người đang tức giận Ân nhi sao?"
" Rời khỏi ta lâu như vậy nhưng một bức thư cũng không có, ngươi nói ta không thể tức giận ngươi?"
Ân Ly hai tay túm lấy y phục của Minh Hạo, y cười với hắn: " Chỉ mới như vậy đã tưởng rất lâu, rất lâu không được nhìn thấy phụ hoàng, không được nghe phụ hoàng.
Người tức giận cũng tốt, la mắng cũng tốt, ta đều thấy rất vui."
"...!"
" Ta không quan tâm người là tức giận, chán ghét hay yêu thương, bao bọc mình.
Ân nhi chỉ là thật sự muốn gặp người, muốn phụ hoàng ôm ta như vậy."
" Ngươi!" Minh Hạo đột nhiên chồm thân người đến phía trước, hắn đẩy Ân Ly ngã lưng trên mặt bàn.
Mặt thật gần như có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương, Minh Hạo giọng nói trở nên trầm đục: " Có hiểu những lời mình nói ra không thể tùy ý, ngươi chính là đang khiêu khích phụ hoàng có biết không?"
" Phụ hoàng, ta..."
" Ân nhi, đừng nói những lời như vừa rồi nữa nếu không muốn phải hối hận."
Ân Ly bị đè lên nửa thân người, đối diện với đôi mắt đỏ đầy dục vọng của hắn, nhận thấy hơi thở nóng ran của hắn trên mặt mình.
Ân Ly không một chút né tránh, y hai tay túm lấy cổ áo hoàng đế một chút vương người dậy đặt trên môi hắn một nụ hôn lướt qua, y mới nhìn thẳng vào mắt hắn: " Ân nhi đã nói, đừng xem ta là tiểu hài tử nữa."
" Ân nhi!"
" Ta hiểu những lời mình nói có thể là ý nghĩa gì, là mỗi lời nói ra đều là thật những gì mình muốn nói với phụ hoàng, không được sao?" Ân Ly không hiểu vì sao đột nhiên mắt mình như nhòa đi, y là vì vui mừng khi được gặp lại hắn, hay là bản thân đang khổ sở vì chờ đợi quá lâu vẫn không thể nghe những gì mình muốn từ hắn: " Không được sao phụ hoàng? Ta thật sự không thể nói...!ừm!"
Ân Ly hai mắt mở to ngạc nhiên, môi nhỏ hoàn toàn bị phủ lấy bởi cái hôn của Minh Hao.
Đôi môi nhẹ nhàng âu yếm cũng có phần thô bạo như muốn nuốt chửng lấy mình, y nghe được những nhịp tim đập thật mạnh không biết là của mình hay hắn.
Trong đầu mỗi lúc một trống rỗng, Ân Ly vươn hai tay ôm qua cổ hoàng đế, mí mắt cũng khẽ nhắm lại.
Minh Hạo không thể kiềm chế được mình, đầu lưỡi bắt đầu cạy mở hai hàm răng đang cắn nhẹ môi của y rồi đi vào trong.
Hắn say mê đắm chiếm trong ham muốn của mình, hoàn toàn biến y trở thành của mình.
Ý nghĩ này vừa đến trong đầu hắn lại lập tức xuất hiện hình ảnh của một người, người hắn mãi mãi cũng không thể nào quên được.
Đôi mắt đỏ ướt lệ né tránh hắn: " Nhất định phải đối tốt với...!, Lục hoàng tử."
" Huyền Kỳ." Minh Hạo chợt ngừng lại hành động của mình, hắn im lặng nhìn Ân Ly xong lại không hiểu ra mình thật sự muốn gì và đang làm gì: " Ân nhi."
Ân Ly mặt đã đỏ hồng, y chớp mắt: " Ân...!"
" Ta..." Minh Hạo mỉm cười hôn lên trán Ân Ly, hắn kéo y ngồi dậy cũng dịu dàng dùng tay lau qua bờ môi có chút sưng của y: " Ngươi chắc cũng đã mệt rồi, trước nghỉ ngơi thật tốt."
" Phụ hoàng?".