Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối FULL


" Hoàng thượng, Hoàng thái hậu đến."
Huyền Kỳ vừa mở cái miệng nhỏ ngáp dài thì chợt giật mình khi nghe tiếng thông hô của thái giám, vì cơ thể của mình không thể tùy ý làm gì thì làm, y cố liếc ngang liếc dọc hết sức có thể để nhìn.

Tầm nhìn của mình chỉ bao quát được những nơi mà Minh Luân đang đứng, mà còn do nằm như vậy chỉ nhìn được phần lớn phía trên khiến Huyền Kỳ tức giận ngọ nguậy không yên: " Ư Oa..."
" Ngoan nào tiểu Thập."
" Oa oa!" \( Ta muốn thấy hoàng đế.

\)
Nhìn vẻ khó chịu bụ bẫm đáng yêu của y Minh Luân cười: " Có phải đệ muốn nhìn thấy phụ hoàng không?"
" Oe a a!" \( Hắn hiểu sao? Khác hẳn Lâm phi kia.\)
" Phụ hoàng rất là uy phong, đệ sẽ được thấy người ngay thôi.

Nên Tiểu thập phải ngoan nhé, không được làm ồn đâu."
Nghe vậy Ân Ly mới chịu nằm im, Minh Luân tự nghĩ thập đệ của hắn không những hiểu mà còn rất biết nghe lời mình.

Ôm Ân Ly quỳ xuống cùng tiếng cung hô của toàn Yên Mai cung vang vọng: " Thái hậu vạn an, hoàng thượng vạn an."
" Tất cả bình thân."
" Nào tiểu thập." Minh Luân bế khá nghiêng lại, hắn hướng mặt Ân Ly về phía hoàng đế đang ngồi ở phía xa: " Đệ xem, đó chính là phụ hoàng của chúng ta."

Người bận hắc long bào ngồi ở đó, chắc chắn không thể sai được.

Huyên Kỳ lặng người không nghĩ đến y và lục hoàng tử bây giờ lại gần nhau đến vậy, cho dù đã đoán trước hoàng đế chính là Minh Hạo nhưng nghĩ đến việc quan hệ giữa họ hiện tại đã là huyết thống phụ tử khiến Huyền Kỳ có chút gì đó thật khó để chấp nhận được.
" Phụ hoàng tuy đối với hoàng tử chúng ta luôn tỏ ra lạnh nhạt, nghiêm khắc nhưng người lại là một vị hoàng đế hết sức tuyệt vời."
Y thầm nghĩ " Ngươi chắc là rất tự hào đi."
" Tiểu thập cũng thấy phụ hoàng như vậy đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy tiếng của thái hậu: " Đại hoàng tử cũng có đến chứ hả?"
Cung Minh Luân nghe vậy mới tự đi đến quỳ xuống: " Minh Luân thỉnh an hoàng tổ mẫu, thỉnh an phụ hoàng."
Huyền Kỳ như vậy lại gần hơn có thể thấy rõ hoàng đế, y chợt giật mình vì Minh Hạo cũng đang nhìn vào mình.

Ánh mắt đó của hắn cũng không khác gì lúc xưa, cho dù đã bao năm trôi qua nhưng hắn so với lúc y nhìn thấy từ trên tường thành chỉ có thêm vài nét trưởng thành và nghiêm nghị.

Không nghe thấy những gì đang diễn ra xung quanh Huyện Kỳ rùng mình vì ánh nhìn của Minh Hạo giống như đã thấu hết tất cả những gì trong đầu mình.

Hắn tại sao lại có cái nhìn đó với chính nhi tử mới ra đời đã bị hắn bỏ quên.
" Không cần nữa."
Huyền Kỳ ngạc nhiên vì hắn thốt ra vài tiếng không khí xung quanh đột nhiên im lặng không có tiếng động, Minh Hạo rời khỏi chỗ ngồi của mình tiến lại gần, Huyền Kỳ có thể thấy được khóe môi hắn cong lên rồi ôm lấy mình từ tay Minh Luân.

" Lục hoàng tử?"
" Đại tiệc trăm ngày của thập hoàng tử sẽ do đích thân trẫm làm chủ."
" Hoàng thượng nói gì vậy?"
" Đích thân người sẽ làm đại tiệc trăm ngày cho thập hoàng tử sao?"
" Không phải trước nay hoàng thường không bao giờ quan tâm gì khác ngoài việc học tập rèn luyện của các hoàng tử?"
" Ta nghe nói khi Thanh phi mất hoàng thượng đã không hề đến Mộc Thanh cung, thậm chí đến hôm nay người còn chưa nhìn mặt thập hoàng tử lần nào."
Không khác gì các phi tần khác, thái hậu cũng không khỏi ngạc nhiên.

Nàng không đoán được Minh Hạo tuyên bố như vậy là vì lý do gì, lại còn ngay trong yến tiệc mừng của thất và cửu hoàng tử: " Hoàng thượng, sao đột nhiên lại muốn làm việc này?"
" Mẫu hậu không cần phải lo nghĩ về nó."
" Hoàng thượng..." An Mỹ Chi uất ức bồng theo Cung Ly Lung quỳ trước mặt hoàng đế: " Người cũng biết hôm nay là sinh thần của Hòa nhi và còn là trăm ngày của Lung nhi, Hoàng thượng có biết thần thiếp đã vui mừng đến mức nào khi người đến đây.

Nhưng...."
An phi nức nở, giọt lệ chảy dài trên gương mặt mỹ miều khiến lòng người đau sót: " Nhưng hoàng thượng không những không để mắt đến hài nhi của chúng ta mà còn...."
" Lâm phi."

" Có thần thiếp."
" Đêm nay trẫm sẽ ở Hòa Ninh cung, nếu ở đây đã không còn việc gì thì đưa Luân nhi trở về đi."
" Thần thiếp tuân mệnh."
" Hoàng thượng..." Không những không để tâm đến lời An phi mà còn trước mặt bao nhiêu phi tần để Lâm Ninh lấn áp nàng, Mỹ Chi khóc lớn: " Sao người lại đối xử với thần thiếp như vậy...!Hoàng thượng!"
Lắc đầu nhìn Mỹ Chi gọi với theo bóng dáng đã khuất của hoàng đế, Lệ Kha mệt mỏi xoa xoa đầu mình: " Di Sa, đưa ai gia về An Thái cung."
" Vâng thái hậu."
" Thái hậu, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp."
" An phi ngươi lý ra phải biết rõ tính của hoàng thượng, ngươi trước mặt người khóc lóc như vậy khiến hoàng thượng chưa nổi giận đã là rất may mắn, ngươi nói ai gia làm sao giúp ngươi đây?"
" Thái hậu..."
" Suy nghĩ cho thật kỹ mình đã sai ở đâu, thân là nữ nhi của hậu cung ngươi phải biết rõ hơn ai hết tình cảm của hoàng đế tuy là thứ sâu sắc nhất thiết tha nhất nhưng...!nó cũng là thứ dễ bị phai mờ nhất."
" Thần thiếp..."
" An phận một chút, trân trọng những gì mà ngươi đang có.

Nếu cứ muốn đòi hỏi thêm, đến một lúc nào đó ngươi cũng sẽ mất đi tất cả."
" Hức...!Hu hu..."
" Đi thôi."
" Vâng thái hậu."
Đám phi tần vừa cười thầm vừa lo lắng, An phi hôm nay xem ra đã bị cắt hết nanh vuốt trở thành một con mèo vô dụng rồi.

Nhưng loại được một An phi thì Lâm phi hiện tại lại là người đáng ngại, nếu là An Mỹ Chi thì chỉ cần nịnh nọt như trước đây thì dễ dàng lấy được lòng cô ta, nhưng Lâm phi này lại là loại người chẳng thể nào nắm bắt được.
" Tỷ tỷ không sao chứ, đứng lên trước đi."
Trong đám người xì xầm bàn tán thì Hương phi lại thật tâm quan tâm đến An phi đang thê thảm ngồi trên nền đất, nàng nghiến răng đẩy người đang muốn đỡ mình dậy mà quát lớn: " Ai cần ngươi giả vờ tốt bụng, biến đi cho ta."
" Muội...!muội xin lỗi."

" Ta nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu, Lâm Ninh và cả thập hoàng tử.

Rồi một ngày ta cũng sẽ cho chúng biết được ai mới là người lợi hại hơn."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Huyền Kỳ im lặng nhìn lên gương mặt của Minh Hạo không biết hắn đang nghĩ gì, sao đột nhiên lại quan tâm đến thập hoàng tử như vậy.

Chắc chắn sẽ không có chuyện hắn biết được chính là y đi, vậy thì tại sao chứ?
Nhận thấy vòng tay hắn vừa thắt chặt hơn Huyền Kỳ trong lòng mới đầy hoang mang " Làm sao đây?"
Huyền Kỳ trước khi tự sát đã tự thề rằng sẽ không sống một cách giả dối nữa, y sẽ là chính con người mình mà không theo ý kẻ khác nữa.

Nhưng không ngờ còn có một con đường này, không những được thấy lại Minh Hạo mà còn đã trở thành nhi tử của hắn.
" Ta sẽ làm được."
Khi nghe tiếng nói quen thuộc phát ra thật gần Huyền Kỳ bị đánh gãy suy nghĩ nhận ra hắn đang cúi đầu nhìn mình, đôi mắt chân thành như lúc đó.
" Lần này ta tuyệt đối sẽ bảo vệ được ngươi."
" Lục hoàng tử?" Huyền Kỳ ngẩn người ra, y vẫn không nghĩ hắn biết mình là ai mà chỉ cho rằng có thể vô tình hắn có hứng thú với thập hoàng tử này: " Vậy được thôi, ta sẽ dùng thân phận Cung Ân Ly để sồng trở lại." Lần này không phải sống vì Minh Kiên cũng không phải vì Minh Hạo, y sẽ sống vì chính mình.

Không cần quan tâm luân thường đạo lý, ta sẽ sống thật với những gì mình muốn, làm những gì mình thích: " Cho dù người có muốn hay không, ta cũng sẽ mãi mãi đeo bám theo bên cạnh...!phụ hoàng của ta!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận