Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ


“Vu Duệ, hôm nay cho tôi tắm nhờ được không? Nhà tôi không có nước nóng.” Phó Uyên dùng giọng mũi nằng nặng nhưng vẫn không quên kèm theo một chút nũng nịu.
Vu Duệ nghe lời này của anh thì động tác rửa dao trong tay thoáng cứng lại, im lặng mấy giây, trong bụng thầm mắng cái người đàn ông này thật biết cách làm phiền người khác.
“Ừm, qua nhà tôi đi.” Giọng nói của cô hiếm khi dịu dàng như thế, khiến trái tim yếu ớt của một người bệnh như Phó Uyên đột nhiên đập thình thịch.
Anh vui vẻ lết về phòng lấy một bộ quần áo ngủ và chai sữa rửa mặt dành cho nam giới, sau đó lẽo đẽo theo đuôi Vu Duệ sang nhà đối diện.
Vu Duệ mở tủ lạnh lấy một ít thịt bò đã tẩm ướp và mấy gói bún ốc ăn liền, đầu cũng không ngoái lại mà cất tiếng nhắc nhở: “Phòng ngủ dành cho khách ở đối diện phòng tôi, bên trong có nhà tắm.”
Phó Uyên làm như không nghe thấy, chẳng nói tiếng nào đã cầm quần áo đi thẳng vào nhà tắm nằm bên trong phòng ngủ của Vu Duệ.
“…” Bị sốt chứ có phải bị điếc đâu, sao anh không nghe cô nói gì chứ?
Đóng cửa lại, Phó Uyên mới hỏi vọng ra: “Tôi có thể dùng khăn tắm không?”
Vu Duệ chẳng còn cách nào khác ngoài thoả hiệp.

“Ngăn dưới cùng tủ đựng đồ trong nhà tắm có khăn mới đấy, dùng xong cứ ném vào giỏ đựng quần áo bẩn.”
Phó Uyên lục tung nhà tắm của cô lên, không phát hiện ra bất kì vật dụng cá nhân nào của đàn ông thì mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo đầy mùi rượu lẫn mồ hôi.
Nhìn lại một lượt tất cả những ngăn tủ bị anh mở ra, chính anh cũng nhận thức được bản thân thật là ngớ ngẩn.
Hành vi ấu trĩ này không hề giống anh một chút nào!
Trong nhà tắm lắp một cái gương rất lớn, Phó Uyên nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc mờ mịt, thấy mình trong gương đầy bọt bong bóng xà phòng, tự dưng bật cười khùng khục.
Làn nước ấm nóng đánh thẳng vào thân thể với những rãnh cơ bắp hoàn mỹ, khiến cơn đau nhức trên người cũng được giảm đi phần nào.
Tắm gội qua, Phó Uyên mặc quần áo rồi lau khô đầu tóc, tiếp đó đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy một cục nước đá bỏ vào khăn mặt, đặt lên trán giúp hạ sốt.

Chuỗi hành động này cực kì tự nhiên, cứ như thể anh là chủ nhân của căn nhà này vậy.
Vu Duệ nghe tiếng dép đi trong nhà loẹt quẹt không ngừng thì bĩu môi, chưa thấy ai bị bệnh mà mặt còn dày như vậy.

Thế nhưng Vu Duệ đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của Phó Uyên rồi!
“Bộ quần áo tôi vứt trong nhà tắm cô nhớ giặt tay, đừng giặt máy nhé, hàng hiệu cả đấy.”
Vu Duệ nhịn rồi lại nhịn, tự nhủ nhất định phải nhẫn nhịn, nhưng mà sự quá quắt của Phó Uyên đã vượt quá giới hạn cho phép, chịu không nổi nữa quát lớn: “Biến! Tôi là mẹ anh à? Hay là người hầu của anh hả?”
Phó Uyên không những không cảm thấy ăn năn hối lỗi, trái lại còn làm ra vẻ mặt hết sức vô tội.

“Tôi đang ốm mà, bà chủ Vu xin hãy rủ lòng thương.”
Nói xong, anh liếc mắt nhìn nồi bún bốc hơi nghi ngút trên bếp, hai mắt sáng ngời.

“Nấu đồ ăn đêm à? Cảm ơn nhé, tôi đang sắp chết đói rồi đây.”
“…” Vu Duệ lườm anh một cái, gương mặt tỏ rõ vẻ ghét bỏ không nói nên lời.

Ai mời anh ở lại ăn thế hả?
Cô đặt nồi bún ốc thơm lừng lên bàn ăn, đang cân nhắc xem có nên lấy thêm một bộ bát đũa nữa không thì Phó Uyên đã tự động lấy luôn hai bộ bày lên bàn.
Thấy Vu Duệ đứng yên không động đậy, Phó Uyên cũng không thèm chờ cô mà ngồi xuống ghế chia bún trong nồi ra hai bát, lịch sự đẩy một bát đầy ú ụ thịt bò đến trước mặt cô, sau đó mới cúi đầu xuống bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Vu Duệ cảm thấy tư thế của mình rất buồn cười, hệt như thái giám già đứng bên cạnh hầu hạ hoàng đế ăn uống, liền lật đật kéo ghế ra ngồi xuống.

Bình thường sức ăn của Vu Duệ cũng không lớn lắm, cô ăn lưng bát đã thấy hơi no, thế mà người kia đã ăn gần hết bát bún đầy ắp rồi.

Một miếng của anh tính ra phải bằng ba miếng của cô, làm cô nhất thời choáng váng.
Cảm nhận được ánh mắt sững sờ của Vu Duệ, Phó Uyên đang ăn nốt những miếng cuối cùng thì dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao cô không ăn? Bún không ngon à? Đâu có nhỉ, tôi thấy ngon lắm mà.”
Anh húp một thìa nước rồi nói tiếp: “Hay là cô không đói? Không đói thì đưa đây, tôi giải quyết giúp phần của cô luôn.”
Anh vừa nói vừa thò tay sang kéo bát bún của cô qua phía mình.

Vu Duệ thấy vậy vội vã lắc lắc đầu kéo bát về, thuận tay gắp vài sợi bún trong bát đưa lên miệng, nhai nuốt xuống hết rồi mới nói: “Anh là người ăn nhanh nhất mà tôi từng gặp đấy, đã thế còn ăn nhiều.”
“Đàn ông thì phải ăn nhiều ăn nhanh, vậy mới có sức lực và thời gian để làm việc lớn.” Phó Uyên thản nhiên nhún vai đáp, anh ăn xong cũng không rời bàn mà khoanh tay dựa vào thành ghế, chăm chú nhìn Vu Duệ ăn.
Cô bị nhìn chằm chằm đến lạnh cả sống lưng, vốn muốn tảng lờ đi nhưng định lực lại không đủ, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: “Anh đừng nhìn chằm chằm tôi như thế, sợ chết khiếp đi được.”
“Cô ăn uống còn kém hơn cả Tiểu Bạch nhà tôi.” Phó Uyên nhìn cô, trong mắt có ý cười.
Hoá ra trong lòng anh, tôi còn không bằng con mèo à?
Ngoài phòng khách, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Vu Duệ thoáng có linh cảm chẳng lành.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là Bạch Yên gọi.
“Surprise!!! Chị Bạch của cưng đã trở lại rồi đây.

Ra mở cửa cho tao đi, tao vào lấy mấy món đồ chuyển phát nhanh hôm trước.”
“Đi vào phòng cho khách, giữ trật tự hết mức có thể.” Vu Duệ bình tĩnh nói với người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Tại sao tôi phải trốn? Cô không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta sao?” Phó Uyên không vui hỏi.
“Nói nhảm gì thế, tôi với anh thì có quan hệ gì chứ?” Vu Duệ vừa nhỏ giọng nói vừa lôi lôi kéo kéo Phó Uyên vào phòng ngủ cho khách.
“Nếu không có quan hệ gì thì sao cô lại phải sợ?”
“Nói nhiều quá, anh thử đặt trường hợp người đến là mẹ tôi đi, anh có sợ không?”
Đúng là anh hơi sợ thật.
“Nhưng mẹ và bạn thân đâu giống nhau?” Phó Uyên cố nán lại, gặng hỏi đến cùng.
“Đấy là do anh không biết, Bạch Yên mới là con gái ruột của mẹ tôi, còn tôi chỉ là đứa con gái bà ấy nhặt được ngoài chợ về thôi.

Nếu nó mà bép xép với mẹ tôi chuyện tôi đưa đàn ông về nhà, bà ấy không đến đây lột da rút gân tôi mới là lạ.”
Trước đây Vu Duệ từng sống chung với bạn trai cũ rồi lại chia tay ầm ĩ trước cổng Cục Dân chính, bị người ta quay phim chụp ảnh post đầy trên mạng làm cho ai ai cũng biết, mẹ Vu luôn hoang tưởng rằng vì lí do đó mà đàn ông bên ngoài không ai thèm để mắt đến cô.

Thế nên từ đó đến giờ bà rất tối kị với hai chữ “sống thử”, cho dù trước đây bà cũng có bầu trước cưới.
Trong nhà họ Vu, mẹ Vu là người to nhất, bố Vu hay Vu Duệ đều phải răm rắp nghe lời.
Nhốt được người đàn ông lắm điều vào trong phòng rồi, Vu Duệ mới hối hả ra mở cửa, Bạch Yên hùng hùng hổ hổ đi vào phòng bếp đòi uống nước thì thấy trên bàn ăn có hai cái bát chưa rửa.
Một bên cô làm bộ lơ đãng ngó nghiêng bốn phía, một bên cười hỏi Vu Duệ: “Ăn đêm à?”
“Ừ.” Vu Duệ đáp qua loa cho có lệ, nghĩ một giây lại nói thêm.

“Hai dì cháu ăn hết một nồi bún ốc.”
Trực giác nhạy bén như chó săn của Bạch Yên mách bảo mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô đặt một câu hỏi mang theo ba phần dò xét bảy phần uy hiếp: “Khai mau, trong nhà mày giấu đàn ông lạ, có phải không?”
Vu Duệ vã mồ hôi lạnh, vội vàng phủ nhận.
“Nói nhảm, ban nãy tao đứng ngoài hành lang, rõ ràng nghe thấy tiếng nói của đàn ông vọng ra.

Mày đừng có nói đó là Nam Nam nhé, giọng thằng bé 16 tuổi không thể ồm ồm như thế được.”
Vu Duệ xua tay lia lịa.

“Mày nghĩ nhiều rồi, đó là tiếng phát ra từ điện thoại.

Tao có thói quen vừa ăn vừa xem phim, mày cũng biết còn gì.”
Bạch Yên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đặt túi xách xuống ghế, lượn lờ đến trước cửa phòng cho khách thì thấy đóng kín mít, liền nheo mắt cười nói: “Tao nhờ nhà tắm một tí.”
Cả hai đều thấy rõ mồn một phòng ngủ chính đang mở trong khi phòng ngủ cho khách lại đóng cửa, Vu Duệ cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nếu để Bạch Yên nhìn thấy một người đàn ông bằng xương bằng thịt trong phòng, cô ấy nhất định sẽ hỏi tội cô.
Vu Duệ không thể để thảm án xảy ra, lập tức ngăn cản.

“Qua nhà tắm trong phòng tao đi, bên đấy có đủ đồ dùng sinh hoạt.

Bên này làm gì có gì.”
Cô vốn muốn kéo bạn thân về phòng mình, nhưng sức lực lại không đủ, bị Bạch Yên dễ dàng đẩy ra.

“Tại sao không cho tao vào? Mày giấu giếm cái gì không thể để người ngoài thấy hả?”
Bạch Yên không cho Vu Duệ cơ hội chống cự, nhanh nhẹn vặn tay nắm cửa, may thay, cửa chỉ đóng chứ không khoá.

Nếu cửa bị khoá trái từ bên trong thì Vu Duệ thực sự hết đường chối cãi.
Tiếp đó, Bạch Yên giơ chân lên đá văng cánh cửa, làm nó đập vào tường cái rầm.

Vu Duệ bám đuôi vào phòng, lặng lẽ cắn môi âm thầm cầu nguyện, lại phát hiện Phó Uyên đã biến mất, liền vụng trộm liếc mắt về phía tủ quần áo.
Dù sao anh cũng là ông chủ lớn, sao có thể trốn dưới gầm giường, không cần nghĩ cũng đoán được anh đang núp trong tủ quần áo.
May mà Bạch Yên không nghĩ đến trường hợp này, cô mở cửa nhà tắm, không thấy bất kì dấu vết khả nghi nào thì mới thở phào một hơi.

“Nếu mày giấu tao đưa đàn ông về nhà, tao nhất định sẽ đánh chết mày.”
“Tại sao lại muốn đánh chết tao? Mày không muốn tao hẹn hò yêu đương à?”
“Ý tao không phải thế, mà là ngày đó mày kêu tao giới thiệu đối tượng cho mày còn gì? Nếu có bạn trai rồi mà còn đi xem mắt, không phải một chân đạp hai thuyền hay sao?” Bạch Yên vốn ăn to nói lớn, giọng nói sang sảng ngân vang làm màng nhĩ Vu Duệ chấn động không hề nhẹ.
“Tao bảo mày giới thiệu đối tượng cho tao lúc nào? Toàn là mày tự làm chủ.”
Vu Duệ thực sự muốn xuyên không về hồi năm nhất đại học, vả vào mặt mình trong quá khứ mấy cái cho tỉnh ra, sau đó tự tay chia tách mình và bạn học Bạch Yên thời bấy giờ.
Tuổi trẻ đúng là dễ xúc động, không biết nhìn người, thành ra chọn nhầm bạn để chơi.
“Không phải là vì tao nghĩ cho mày hả?”
“Tao biết mày tốt với tao rồi, nhưng tao thực sự không cần.”
“Tao nói này, mày cần mũi cao liền có mũi cao, cần có da trắng liền có da trắng, cần có chiều cao liền có chiều cao, tại sao vẫn không có người để ý đến mày thế?” Bạch Yên ngồi phịch xuống giường, quay lưng với tủ quần áo.
“Chị đại của tôi ơi, tôi vẫn còn trẻ, còn khối thời gian để tìm bạn trai.

Không muốn trên mặt có thêm nếp nhăn thì đừng lo lắng thừa.” Vu Duệ chắp tay khẩn khoản cầu xin.
“Mày không còn nhiều thời gian nữa đâu, mày sắp 30 rồi.”
“Tao mới 26 tuổi.” Vu Duệ cãi lại.
“Bao nhiêu tuổi cơ? Tao không nghe rõ.” Bạch Yên làm động tác đưa một tay lên tai.
“Ừ thì 28.” Giọng Vu Duệ nhỏ dần đều.
“Vậy còn không phải sắp 30 à?” Trong khi đó, giọng Bạch Yên cao vút lên một cách bất thường.
Như thể mấy lời ban nãy còn chưa đủ đô, Bạch Yên còn bồi thêm một câu: “Tao với lão Tống về nước cái là sẽ bắt tay luôn vào kế hoạch sinh đứa đầu lòng đấy.

Mày mà không nhanh chân lên, con tao đi học mẫu giáo có khi mày vẫn còn chưa lấy được chồng.”
Bạch Yên đang định luyên thuyên thêm thì chuông điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.
Thấy người gọi đến là chồng yêu nhà mình, Bạch Yên lập tức thay đổi giọng điệu rồi vui vẻ nghe máy.

“Vừa rồi em mải tâm sự với con bé Tiểu Vu Tử, quên khuấy cả thời gian.

Vâng, em đang trên đường xuống đây, anh đón em dưới cửa thang máy nhé, nhiều đồ lắm.” Nói xong, cô vội vã cúp điện thoại.
“Lão Tống chờ lâu giục rồi, tao phải về đây.”
Vu Duệ như được giải thoát, đon đả cười nói: “Để tao tiễn mày xuống tầng.”
“Thôi, xuống làm gì cho mất công.

Phụ tao một tay bê mấy cái bưu kiện kia ra thang máy là được rồi.

Quảng cáo thì kêu nhẹ lắm nhẹ vừa, thế mà bên ngoài nặng khiếp lên được.” Một nạn nhân lâu năm của căn bệnh nghiện mua hàng online cho hay.
“Ừm, vậy cho tao gửi lời chào đến lão Tống nhà mày.” Vu Duệ cũng không muốn tốn nước bọt với bạn thân, đỡ lưng cô ấy đẩy ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa phòng cho khách lại.
Tiễn được chị đại họ Bạch đi rồi, Vu Duệ quay lại phòng ngủ cho khách, nhanh tay mở cửa tủ quần áo ra, thấy Phó Uyên đang ngồi xổm bên trong.

Nhìn thấy cô, anh cười tí tởn trêu ghẹo: “Ồ, hoá ra cô mới 26 tuổi chứ không phải 28 à?”
Vu Duệ không nói hai lời, trực tiếp túm cổ áo Phó Uyên, lôi xềnh xệch như dắt chó đi dạo, vứt thẳng ra ngoài hành lang.
Đã ăn nhờ ở đậu còn không biết điều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui