Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ


Cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt anh là một cánh tay thon thả trắng nõn.
Vu Duệ bưng theo một cái bát, vừa thấy Phó Uyên ngồi ngay ngắn ở đầu giường, cô lập tức bĩu môi nói: “Cũng biết đường dậy cơ à?”
Cô đặt bát canh giải rượu trên tủ đầu giường, đứng chống nạnh ra lệnh: “Anh uống hết canh giải rượu rồi lăn về nhà mình đi.”
Phó Uyên chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn Vu Duệ, trong mắt nổi lên vài sợi tơ máu.
Cô thấy thế cũng nhìn anh, chớp mắt nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Say quá ngu người luôn rồi à?”
Phó Uyên say bí tỉ, toàn bộ quá trình Vu Duệ đưa anh về nhà vất vả thế nào, chăm sóc anh cẩn thận ra sao, anh đều không nhớ gì cả, chỉ nhớ mang máng bản thân hình như nôn ra người cô.
Anh có rất nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng mở miệng ra mới phát hiện cổ họng đau như nuốt phải cát, nhất thời không thể lên tiếng.
Vu Duệ thấy Phó Uyên nửa ngày trời không có động tĩnh gì thì tưởng là anh vẫn còn đang choáng váng, bản tính thánh mẫu vì thế lại nổi lên.

Cô lấy gối lót sau lưng Phó Uyên rồi đỡ anh ngồi dựa vào, hơi gằn giọng: “Há miệng!”
Phó Uyên hơi sửng sốt, thế mà lại thực sự ngoan ngoãn cúi đầu để cô bón canh cho.

Vu Duệ hiếm khi thấy bộ dạng răm rắp nghe lời như một đứa trẻ con của Phó Uyên thì không khỏi mỉm cười, đuôi mắt hơi cong lên.
Sau khi giúp anh uống hết bát canh giải rượu, Vu Duệ đặt cái bát rỗng không chỉ còn thấy đáy xuống tủ đầu giường rồi giơ tay sờ trán anh, không thấy nóng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“May không sốt, gần sáng tôi còn định gọi 120 dùng cáng khiêng anh đi cấp cứu đấy.”
Thời điểm vừa mới nôn xong, người Phó Uyên bỗng nhiên nóng bừng bừng như lửa đốt, trong lúc ngủ còn mê sảng, nói nhăng nói cuội một tràng.
Vu Duệ nằm cuộn tròn trên sofa, một phần do tư thế không thoải mái, một phần do lo lắng mà suốt đêm ngủ chập chờn không yên.

Cô cứ chợp mắt nửa tiếng một tiếng là lại tự động tỉnh giấc bật dậy, sợ đánh thức người say nên chỉ dám rón ra rón rén đẩy cửa vào phòng ngủ kiểm tra một lượt.
Cô vừa định xoay người đi, Phó Uyên đột nhiên nắm tay cô giữ lại.
“Vu Duệ.”
Giọng nói của anh rất trầm thấp, mang theo chút âm thanh khàn đục của một đêm say rượu.
“Làm sao?”
Anh liếc mắt nhìn cô, bộ dạng mất kiên nhẫn này của cô vừa nhìn đã biết là lại sắp nổi giận rồi.

“Tôi đói bụng.

Có thể cho tôi xin bữa sáng rồi mới đuổi đi được không?”
“Chờ đấy, tôi mang cháo vào cho anh.


Không biết kiếp trước tôi mắc nợ gì hai anh em nhà anh nữa.”
Vu Duệ bất mãn cằn nhằn, nghĩ bụng tên đàn ông này không thể để cô thong thả nghỉ ngơi dù chỉ là một phút thôi hay sao?
Phó Uyên nghe vậy trong mắt tự nhiên xuất hiện ý cười, anh dùng sức kéo cô vào lòng, miệng dán vào vành tai của cô, thấp giọng nói: “Nợ tình đó.”
Ba chữ nhẹ nhàng lọt vào tai cô, khiến da đầu cô run lên.
Đáp lại lời anh là một cú huých rất mạnh từ khuỷu tay vào lồng ngực, khiến cho anh đau điếng buông tay, tay cũng bị cô hất ra.
Vu Duệ vội vàng lách người đứng dậy, nghĩ thầm cái người đáng đánh này sắp chết đến nơi vẫn còn sức trêu đùa cô, nếu không phải sáng sớm hôm nay chính mình nai lưng ra dọn bãi nôn thì có khi cô còn tưởng rằng anh giả bộ say rượu ấy chứ.
Tiếp đó, Phó Uyên hùng hùng hổ hổ như một cơn bão, quét sạch toàn bộ cháo dưa muối và trứng chiên lòng đào mà Vu Duệ đã chuẩn bị cho anh.

Nhìn cô chăm sóc mình tận tuỵ như vậy, anh tự nhủ liệu đây có phải là sự quan tâm trong thầm lặng của cô hay không, trong lòng cô chắc chắn là có anh rồi phải không.
Hừm, anh có thể đi đến bước tiếp theo được chưa nhỉ?
Vu Duệ đợi Phó Uyên ăn xong bữa sáng mới đưa cái áo vest đã được gấp gọn gàng cho anh, hạ lệnh đuổi người.

“Ăn xong rồi thì về đi.”
Phó Uyên rất muốn ở lại thêm chốc nữa, bắt đầu mặc cả: “Tôi chóng mặt quá.”
Vu Duệ nghi hoặc nhìn người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường của cô.

Sắc mặt anh không còn tái nhợt như hôm qua nữa, hô hấp cũng bình ổn trở lại.
Nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải sao vẫn thấy giống người đã hồi phục rồi mà nhỉ? Biểu hiện choáng váng hoàn toàn có thể giả bộ được đúng không?
Thân thể Phó Uyên tự nhiên lung lay, anh hơi nghiêng ngả về phía cô.

Vu Duệ sửng sốt, vô thức duỗi tay ra đỡ lấy anh, lòng thương người lại vô tình trỗi dậy.

“Vậy thì cứ nghỉ ngơi thêm một lát cũng được.”
Cô bị người đàn ông dựa vào, đầu gục lên bả vai, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng bừng toả ra từ cơ thể Phó Uyên.
“Xin lỗi cô.” Hô hấp của người bên cạnh có chút không ổn định, Phó Uyên dùng giọng nói thều thào yếu ớt như sắp hết hơi đến nơi, miệng ghé vào bên tai cô nói nhỏ.

“Tôi ngồi không vững nổi, hay cô làm đệm cho tôi đi.”
Vu Duệ cả người cứng ngắc, trong lòng do dự có nên ném người này xuống đất hay không, vừa nghĩ vừa nói: “Ngồi không vững thì nằm xuống.”
Phó Uyên khàn giọng đáp: “Nhưng người cô ấm.”
“Lạnh thì đắp chăn vào.


Tránh xa tôi ra.”
Người trên vai Vu Duệ chợt im lặng trong chốc lát, chậm rì rì ngồi thẳng người lên như muốn trả lại tự do cho cô, thế nhưng ngay giây tiếp theo Phó Uyên bỗng ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô kéo vào ngực, còn ngang ngược đặt cô ngồi thẳng lên đùi anh.
“Thấy cô chăm sóc tôi tỉ mỉ như vợ hiền, tôi đột nhiên không muốn thả người nữa.”
Vu Duệ cuống quýt rụt người lại, sợ tới mức không dám động đậy, miệng bất mãn kêu to: “Anh mau buông tôi ra, anh quá phận rồi đấy!”
“Sợ tôi à?” Phó Uyên cười khẽ, đưa tay nâng cằm cô lên.
Vu Duệ vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh, vô cùng nghi ngờ đây lại là một trò đùa dai khiến cô ăn dưa bở lần nữa.

Nhưng cô không muốn Phó Uyên chê mình nhát gan, sắp chết đến nơi mà vẫn cứng miệng: “Sợ cái gì? Tôi chỉ không muốn anh lợi dụng cơ hội này để sờ soạng thân thể tôi thôi.”
Cô vừa nói vừa muốn gạt tay anh ra, nhưng tay lại bị anh bắt lấy, môi mỏng thuận thế hôn lên những ngón tay thon dài của cô.
Cả người Vu Duệ run lên, cô vô thức muốn lùi về phía sau, lại bị Phó Uyên siết chặt eo kéo đến sát gần hơn.

Cách hai lớp quần áo mà cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh.
“Anh không phải đang chóng mặt sao?” Tim Vu Duệ đập thình thịch khi Phó Uyên bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm từng ngón tay cô.
Người đần độn cỡ nào cũng đoán ra được tiếp theo anh muốn làm gì.
“Ở gần cô, tôi bỗng dưng khỏe ra.”
“Khoẻ rồi thì mau về nhà đi.

Nhìn thấy anh là tôi lại thấy mệt.”
“Ở bên tôi một lúc thôi, sẽ không thấy mệt nữa đâu.”
“Ha ha, tôi mà muốn ở bên cạnh anh thì tôi liền mang họ anh.” Vu Duệ nhịn không được cười lạnh.
“Gả cho tôi, cô sẽ được toại nguyện.” Phó Uyên thản nhiên trêu đùa.

“Ừm, bà Phó?”
Nghe thấy mấy chữ “gả cho tôi”, đáy mắt Vu Duệ xẹt qua một tia mê man, hai giây sau lập tức thanh tỉnh.

“Bệnh thần kinh!”
Phó Uyên dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô, khiến cô càng chướng mắt.
“Vu Duệ, hình như cô gầy đi rồi.


Cô phải tẩm bổ nhiều vào, người đã chẳng có mấy lạng thịt, không chịu ăn uống đầy đủ là trước ngực không còn gì đâu.”
“Liên quan gì đến anh?” Vu Duệ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Rút cục là anh đang muốn quan tâm đến thân thể cô hay là đang công kích ngoại hình của cô vậy?
“Tất nhiên là rất liên quan đến tôi rồi, tôi không muốn lên giường với một người phụ nữ gầy đến mức da bọc xương, lỡ may mạnh tay một cái là đi đời nhà ma.”
Vu Duệ thề rằng nếu giết người không phải ngồi tù, Phó Uyên khẳng định đã bị cô chém chết cả trăm lần rồi.
“Tôi đã làm gì đắc tội với anh? Tại sao anh cứ tối ngày chọc tức tôi như vậy?” Vu Duệ ảo não ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bởi vì khi cô tức giận trông giống một con mèo nhỏ xù lông, thật là đáng yêu.”
Hiếm khi chứng kiến được bộ dạng thất thế của cô, Phó Uyên rất hứng thú thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
Vu Duệ nghe vậy thì trừng mắt, người đàn ông này trước giờ lấy việc chọc giận cô làm niềm vui, hoá ra chỉ để thấy cái gọi là “đáng yêu như con mèo nhỏ xù lông” trong mắt anh thôi sao?
“Phó Uyên, tôi có chuyện này muốn hỏi anh, anh nhất định phải trả lời thật lòng.” Bốn mắt nhìn nhau, Vu Duệ tìm hình bóng của mình phản chiếu trong mắt anh, vẻ mặt cô cực kì bình tĩnh.
“Cô nói đi.” Anh nghiêm túc gật đầu.
“Có phải anh thích tôi không?” Cô nhìn anh, nhìn thật sâu vào mắt anh.
“Đúng.” Lần này Phó Uyên không ngại ngùng hay giấu giếm gì nữa, anh chỉ muốn nói thẳng cảm nhận trong lòng mình.
Hoá ra đáp án đơn giản như vậy.
Vu Duệ bị sự thừa nhận thẳng thắn của anh làm cho ngây người trong phút chốc, lúc hoàn hồn lại được mới mím môi mím lợi nói: “Tôi biết ngay mà.

Anh đúng là có bệnh.”
“Cô mới bị bệnh đấy! Tôi thích cô thì làm sao? Thích cô cũng đâu đồng nghĩa với việc ép cô đón nhận tình cảm của tôi, hay là buộc cô nói chuyện yêu đương với tôi.”
Vu Duệ chợt nhớ đến vết son môi trên cổ áo Phó Uyên, bỗng nhiên cảm thấy uất ức.
“Anh rõ ràng có bạn gái rồi còn nói thích người khác.

Đúng là cái đồ lăng nhăng! Đối xử với bạn gái cho tốt vào, đừng để người ta hiểu nhầm rồi chạy đến đây cào rách mặt tôi.”
“Tôi không có bạn gái!” Phó Uyên lập tức phủ nhận.
“Mấy tên tra nam đều nói như vậy đấy.

Anh nhìn lại cổ áo sơ mi của mình đi, còn dám chối là không có bạn gái?”
Phó Uyên lúc này mới phát hiện ra vết son môi đỏ tươi đến chói mắt, trong lòng nghĩ ngợi, bây giờ mà thừa nhận chuyện tối qua chắc chắn Vu Duệ sẽ dùng chổi quét anh về nhà, bèn kiếm đại một cái cớ.
“Cô có biết tôi là đối tượng được bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ vây xung quanh không? Vô tình bị người ta quệt phải cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin vào cái lí do ngu ngốc này sao?” Vu Duệ bật cười.
“Cô tin hay không tuỳ cô, cô là gì của tôi mà tôi lại phải lừa cô?” Phó Uyên đưa ra cho cô đáp án khiến người ta tức muốn hộc máu.
“Vậy tại sao anh lại muốn gạ gẫm tôi?” Vu Duệ vặn hỏi.
“Chẳng lẽ cô không thích tôi? Một người phụ nữ đưa một người đàn ông về nhà, đêm ngủ còn không chốt cửa, không phải là đang ra ám hiệu hay sao? Nam nữ nhìn nhau vừa mắt, đâu cần phải yêu đương mới được làm chút chuyện thoải mái?”
Tầm mắt của Phó Uyên di chuyển xuống hai chân đang cố gắng khép chặt của Vu Duệ, cổ họng khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp.
Không thích anh sao? Ồ, sao có thể không thích một người như anh…
Đây là câu hỏi anh dành cho cô, cũng là câu hỏi cô muốn tự hỏi bản thân.

Thực ra Vu Duệ là một người phụ nữ không kiên cường như vẻ bề ngoài, bình thường lời nói và hành động đều rất thoải mái tuỳ tiện, nhưng khi động phải vấn đề liên quan đến tình cảm là lại vô thức trốn tránh.
“Tôi và anh không có quan hệ gì cả, tôi không có thói quen lên giường với người lạ.” Vu Duệ trả lời qua loa lấy lệ, sau đó quay mặt đi để che giấu sự mất tự nhiên của mình.

“Chưa kể anh còn đang nằm trong diện tình nghi có bạn gái.”
“Không ngủ với người lạ, không ngủ với người đã có đối tượng, nguyên tắc của cô thực sự không ít.”
“Đương nhiên, tôi là người có đạo đức.” Vu Duệ xấu hổ ho khan một tiếng.
“Tôi nhắc lại, hiện giờ tôi chưa có bạn gái.” Phó Uyên vuốt tóc cô, mặt dày nói tiếp.

“Còn về vấn đề chúng ta không có quan hệ, cô yên tâm, sau vài tiếng nữa, chắc chắn sẽ có quan hệ.”
“…”
Vu Duệ cảm nhận được Phó Uyên đang vuốt ve eo mình, những đầu ngón tay của anh nóng bỏng như lửa.

Cô bị nhiệt độ của anh dọa sợ, đang lúc muốn giãy ra thì miệng đã bị anh lấp đầy.
Phó Uyên không ngừng dây dưa qua lại trên cánh môi mềm mại của cô, đầu lưỡi lướt qua hàm răng trắng bóng, sau đó lại dùng lực xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi đối phương.
Thân thể nhỏ nhắn của Vu Duệ bị anh cưỡng ép dán chặt vào trong lồng ngực, mỗi một động tác run rẩy nhè nhẹ của cô anh đều cảm nhận được.

Cố nén lại dục vọng ngút trời, Phó Uyên trằn trọc cắn mút đôi môi của Vu Duệ hồi lâu mới chịu thả ra.
Vu Duệ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, đôi môi mang theo ma lực của đối phương đã đáp xuống cần cổ trắng nõn của cô.
Cô thở dốc, duỗi tay muốn đẩy Phó Uyên ra, nhưng lại bị anh nắm lấy, đè xuống hạ thân cứng rắn của anh.
Vu Duệ bị hành động này doạ cho sợ tới mức đờ đẫn, không biết phải phản ứng như thế nào.

Mặt cô như bị hấp thu nhiệt độ từ cơ thể anh, dần dần nóng lên.
“Anh làm thế này gọi là quấy rối tình dục.”
Anh liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé xinh xắn đang đặt trên đũng quần của mình, thoáng chốc cảm thấy khí huyết toàn thân dâng trào, ánh mắt tối sầm lại.
“Cô có thể báo cảnh sát bắt tôi, hoặc đơn giản hơn là quấy rối ngược lại.”
Tên đàn ông đáng ghét này nửa đêm chạy vào phòng cô nôn một bãi lớn, bây giờ lại còn muốn cưỡng bức cô nữa chứ, Vu Duệ tức giận nghiến răng: “Anh lăn đi!”
“Bây giờ tôi chỉ muốn lăn trên người cô.”
Cả người cô run lên, nức nở kêu: “Phó Uyên, thả tôi ra, đừng để tôi phải chán ghét anh.”
Phó Uyên thấp giọng cười, bàn tay tiến vào trong áo, vẽ một vòng tròn nhỏ trên cái bụng phẳng lì của cô.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp vành tai cô rồi thì thầm: “Tôi sẽ làm cô không thể chán ghét được tôi.”
Âm thanh liếm mút bị phóng đại lên mấy chục lần, Vu Duệ rùng mình, lớn tiếng quát mắng: “Phó Uyên, anh đúng là đồ giảo hoạt!”
Vành tai mẫn cảm bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho tê dại, cô cực kì hổ thẹn khi nhận ra bản thân thế mà lại bắt đầu động tình rồi.
Trong khoảnh khắc bằng một tiếng vỗ cánh của loài bướm, thời gian dường như bị đóng băng, cô xòe bàn tay túm chặt tóc anh, nghiêng người qua mạnh mẽ hôn anh.
Cô thừa nhận, cô bị anh dụ dỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận